Chương 5: Thưởng Hoa Đại Hội


“Đầu tiên, ta hoan nghênh mọi người đến Bách Hoa thành, hôm nay là ngày thứ hai của Thưởng Hoa đại hội, hôm nay ta rất vinh hạnh được giới thiệu với mọi người, trọng tài của hôm nay chính là Yến Băng Cơ – Yến tiên tử của Vô Song Cung. Cao thủ tiên thuật nào giành được chức quán quân, Yến tiên tử nàng sẽ đích thân ban tặng cho đại hội chúng ta một phần thưởng thần bí.” Trên bục, Hoa Thừa Thiên mỉm cười giới thiệu với mọi người. Thuận theo hướng tay hắn chỉ, ánh mắt mọi người đều hướng đến Yến Băng Cơ, tuy nhìn không thấy rõ khuôn mặt của nàng dưới lớp mạng che mặt màu trắng nhưng dáng vẻ động lòng người đó của nàng và đại danh của Vô Song Cung đã làm tất cả nam tử trẻ tuổi không thể không động tâm.

Tuy đại đa số mọi người đều lần đầu tiên nghe đến cái tên Yến Băng Cơ này nhưng theo lời đồn đãi, Vô Song Cung bất kỳ ai cũng là tuyệt sắc mỹ nữ. Lần này, Yến Băng Cơ có thể đại diện cho Vô Song Cung xuất hiện tại Thưởng Hoa đại hội, chắc phải là mỹ nữ trong mỹ nữ, bằng không, chẳng phải là đã đánh mất thể diện của Vô Song Cung sao?

Dù ai có giành được danh hiệu đệ nhất, vốn Diệp Vô Ưu một điểm cũng không thèm quan tâm, bất quá hiện tại nghe nói Yến Băng Cơ tự thân ban phát quà thưởng cho kẻ đó, trong lòng của hắn có chút không thoải mái, nghĩ thầm trong lòng là ta mà còn không được nàng tự thân đưa cho lễ vật gì, các ngươi lại muốn sao? Mơ tưởng! Vì thế hắn trong lòng đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào có thể giật cái vị trí được lãnh thưởng kia xuống.

Lần tỷ thí này, tu tiên thập đại môn phái thực sự có ít đệ tử tham gia, chỉ có Âu Dương Vân Phi của Chánh Huyền Môn. Chánh Huyền Môn nguyên lai trong mười môn phái tu tiên bài danh đệ nhị, nhưng từ khi Vô Song Cung xuất hiện, Yến Ngọc Dao danh động đại lục, Huyền Môn không còn cách nào khác phải rơi xuống đệ tam.

Huyền Môn thuộc về Kinh Phong đế quốc. Cũng giống như Bách Hoa đế quốc, Kinh Phong đế quốc là một trong tứ đại đế quốc của Vân Mộng đại lục, cùng với Phiêu Tuyết đế quốc và Vọng Nguyệt đế quốc, hợp xưng Phong Hoa Tuyết Nguyệt tứ đại đế quốc.

Âu Dương Vân Phi tại Vân Mộng đại lục có danh khí không nhỏ, nghe nói hắn là đệ tử thiên phú nhất của Huyền Môn, cũng là đối tượng bồi dưỡng chủ yếu của Chánh Huyền Môn, nhưng đây là lần thứ nhất hắn xuất hiện tại Thưởng Hoa đại hội, tựa hồ như không phải vì trân bảo và mỹ nhân trong Thưởng Hoa các mà chỉ vì danh tiếng.

Tỷ thí tiên thuật luật lệ rất đơn giản, hai người trên đài dùng tiên thuật công kích lẫn nhau, đánh ngã đối phương là giành được thắng lợi, đương nhiên nếu một bên nói lời nhận thua thì đối phương tự nhiên là thắng.

Thực lực của Âu Dương Vân Phi rõ ràng so với những người tham gia khác dư kiến cao hơn, nhất lộ quá quan trảm tướng, nửa ngày sau, Âu Dương Vân Phi đã giành được chức quán quân tỷ thí tiên thuật mà không ai có thể tranh cãi được.

“Tỷ thí tiên thuật lần này chức quán quân là do Huyền Môn đệ tử, Âu Dương Vân Phi giành được!” Hoa Thừa Thiên tuyên bố kết quả cuối cùng của ngày, mắt nhìn Yến Băng Cơ đi đến ban phần thưởng, mọi người đều mong đợi đã lâu, thần bí phần thuởng đó rốt cuộc là cái chi?

“Ai, đợi đã!” Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng nhịn không được, nhẹ nhàng nhảy lên, phóng lên trên đài, bạch y bay bay, tư thế ưu mỹ vô cùng, như là tiên tử nhảy múa.

“Xin hỏi vị cô nương này…” Hoa Thừa Thiên sau thời khắc thất thần ngắn ngủi, vội vàng đặt câu hỏi, bất quá câu hỏi chưa hết đã bị Diệp Vô Ưu cắt ngang.

“Ta là nam đấy!” Diệp Vô Ưu thiếu chút nữa đã hét lên.

“Úc, quả là không có ý tứ! Vị thiếu hiệp này…” Hoa Thừa Thiên trong lòng đang hô to đáng tiếc, người hấp dẫn đến như vậy, không ngờ lại có thể là nam? Đồng thời với đáng tiếc, hắn cũng không khỏi sửng sốt, thân là nhị hoàng tử của Bách Hoa đế quốc, hắn có thân phận hiển hách, rất ít người dám lớn tiếng nói chuyện với hắn như thế.

“Không cần phải quan tâm đến ý tứ, bổn thiếu gia đến cùng hắn tỷ thí.” Diệp Vô Ưu cắt ngang lời hắn, nói xong chỉ thẳng vào Âu Dương Vân Phi bên cạnh.

“Thiếu hiệp, người không có báo danh tham gia, hơn nữa kỳ tỷ thí tiên thuật đã kết thúc rồi, xin thiếu hiệp đừng gây rối loạn.” Hoa Thừa Thiên nhíu mày, có chút bất mãn nói.

“Ta chỉ là tới chậm một chút nên không kịp đến báo danh thôi, có phải ngươi sợ hắn không phải là đối thủ của ta không?” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, vẻ mặt có dạng như xem thường cả thế gian.

“Nhị điện hạ, không quan hệ gì, để ta và vị tiểu huynh đệ này tỷ thí một trận cũng được.” Âu Dương Vân Phi mỉm cười nhè nhẹ, mặt đầy tự tin.

“Đúng là Âu Dương đại ca huynh nói chuyện nghe được, cái tên kia, ngươi có thể đi xuống được rồi, chúng ta muốn bắt đầu tỷ thí.” Diệp Vô Ưu vẻ mặt thoáng có nét cười, đối diện với Âu Dương Vân Phi, đôi con ngươi như tiếng xương kêu lụp bụp chuyển động không ngừng, không biết đã nảy ra chủ ý ma quỷ gì nữa.

Hoa Thừa Thiên trong lòng có chút không vui, tên gia hỏa này đối với hắn chẳng có chút tôn kính nào, chỉ là, hiện tại ở đây có nhiều người như vậy, hắn phải bảo trì phong độ, không thể phát tác.

“Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?” Âu Dương Vân Phi ôm quyền hành lễ hỏi.

“Úc, ta tên là Diệp Vô Ưu.” Diệp Vô Ưu nói ra không suy nghĩ gì, tròng mắt đảo vòng vòng nói, “Âu Dương đại ca, ngươi nói xem, thân là một nam nhân, nhất định phải có đảm lược, phải dũng cảm, đúng không?”

“Diệp huynh đệ nói đúng rồi.” Âu Dương Vân Phi gật gật đầu biểu lộ sự tán đồng.

“Hay là như thế này, chúng ta tỷ thí xem đảm lược của ai lớn hơn, ví dụ, mỗi người muốn đối phương làm một chuyện, làm được là đối phương có đảm lược, người nào không làm được thì coi như thua, thế nào?” Diệp Vô Ưu nói ra làm mọi người nổi lên một trận cười lớn, Yến Băng Cơ trong lòng cũng thầm chửi hắn cố tình gây rắc rối.

“Cái này, Diệp huynh đệ à, hôm nay là tỷ thí tiên thuật mà, chúng ta chỉ nên tỷ thí tiên thuật mới đúng.” Âu Dương Vân Phi bề ngoài có chút bất lực nói.

“Như thế sao, nói thế có nghĩa là ngươi thừa nhận rằng đảm lược của ngươi nhỏ ư?” Diệp Vô Ưu mặt lộ ra vẻ thất vọng.

“Thế này vậy! Cũng được, chúng ta tỷ thí cái đó.” Âu Dương Vân Phi trầm ngâm cả nửa ngày mới thốt lên, hắn luôn luôn tự phụ, tịnh không nghĩ rằng chuyện mà Diệp Vô Ưu dám đưa ra, Âu Dương Vân Phi hắn lại không dám làm.

“Vẫn là Âu Dương đại ca huynh tốt. Như thế này, Âu Dương đại ca, huynh ra đề trước đi.” Diệp Vô Ưu tỏ ra rất hớn hở.

“Thôi thì Diệp huynh đệ ngươi ra đề trước đi.” Âu Dương Vân Phi cười cười, khiêm nhượng nói.

“Như thế, để ta ra đề trước vậy, Âu Dương đại ca, huynh nghe cho kỹ nhé. Huynh có nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp kia không?” Nói xong đưa ngón tay chỉ Yến Băng Cơ. “Yêu cầu của ta rất là đơn giản, chỉ cần Âu Dương đại ca ngươi dám tiến đến hôn nàng một cái là đã đạt được yêu cầu của ta rồi.”

Nhất thời cả đám người cùng lúc òa lên một tiếng, Yến Băng Cơ trong lòng như muốn điên lên, Diệp Vô Ưu ngươi giỏi lắm, không ngờ dám đối phó với ta như vậy.

Âu Dương Vân Phi cũng nhất thời ngây ngốc, thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ được rằng Diệp Vô Ưu lại đưa ra một vấn đề khó khăn như vậy. Muốn hắn hôn Yến Băng Cơ một cái? Nói thật, tuy Yến Băng Cơ dùng mạng che mặt, nhưng toát ra khí chất siêu phàm thoát tục, đã làm Âu Dương Vân Phi rất là hâm mộ rồi, từ trong lòng mà nói, hắn đương nhiên rất muốn hôn nàng một cái, chỉ là, hắn chỉ dám tưởng tượng như thế thôi, chứ không dám làm thật.

“Hảo, ta nhận thua. Bất quá Diệp huynh đệ này, ta cũng ra đề mục như thế, nếu ngươi không thể làm được, thế thì cũng xem như ta không có thua.” Âu Dương Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn vốn không tin Diệp Vô Ưu có khả năng làm nổi.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #5