Chương 179: Lâm Thanh Diệp Thất Thân


"Hỏng rồi, Lâm đại mỹ nhân làm sao mà quay về nhanh vậy?" Diệp Vô Ưu
trong lòng thầm kêu không ổn, không kịp ngợi, gã linh cơ vừa động, đột
nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó cả người bay thẳng về phía cửa. Đúng lúc này cửa bị Lâm Thanh Diệp mở ra, Diệp Vô Ưu không lệch tí nào, lao thẳng vào người Lâm Thanh Diệp.

"Diệp công tử, ngươi sao thế?" Lâm Thanh Diệp vừa giữ Diệp Vô Ưu lại,
vừa gấp gáp hỏi. Có điều, nói chưa dứt lời, nàng liền thấy trên người
không có chút cảm giác, cũng không thể nhúc nhích được.

Diệp Vô Ưu rơi xuống mặt đất, lại không chút do dự điểm dụng Tiêu Hồn
bát chỉ trên người Lâm Thnh Diệp, đồng thời chế trụ á huyệt của nàng để
nàng không nói được, nguyên nhân rất đơn giản, hắn sợ Lâm Thanh Diệp kêu lên sẽ làm kinh động tới người khác.

"Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ đã về rồi à!" Dạ Khanh Khanh nhìn thấy Diệp Vô Ưu vẻ
mặt vui mừng nhảy bổ vào hắn, cho nên Lâm Diệp Thanh phát sinh biến cố,
nàng hoàn toàn không biết gì.

Diệp Vô Ưu ôm lấy Dạ Khanh Khanh, sau đó mới ôm Lâm Thanh Diệp bên cạnh
lên, lắc mình đến bên giường để nàng xuống bên cạnh người Lâm Lộng
Nguyệt.

"Dâm tặc! Hỗn đản! Ngươi đã làm gì sư phụ thế?" Lâm Lộng Nguyệt vốn dĩ
cho rằng cứu tinh đến, nay nhanh chóng phát hiện sư phụ cũng đã bị trúng chiêu, vì vậy ngoài chửi người ra, cũng chẳng biết phải làm gì.

nl.“Hàm Yên tỷ tỷ, dâm tặc là cái gì?" Dạ Khanh Khanh không hiểu hỏi.

"Khanh Khanh, trước hết đừng hỏi nhiều, đóng cửa lại đi." Diệp Vô Ưu sắc mặt biến đổi không ngừng, nhìn khuôn mặt Lâm Thanh Diệp. Dù nàng không
thể nói, nhưng nhìn vào đôi mắt mĩ lệ, đang mở ra thật to cũng có thể
thấy chút tức giận pha lẫn cả sự thất vọng.kien

Dạ Khanh Khanh ngoan ngoãn đi đóng cửa, sau đó nhanh chóng quay lại, tò
mò nhìn Lâm Lộng Nguyệt kiều thanh hỏi: "Lộng Nguyệt tỷ tỷ! Sao tỷ không mặc quần áo vậy?"

"Ngươi đi mà hỏi cái tên dâm tặc kia!" Lâm Lộng Nguyệt tức giận không
dứt: "Khanh Khanh, ngươi nhanh giúp ta đuổi cái tên dâm tặc kia đi."

"Lộng Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nói ai là dâm tặc? Ở đây chỉ có Hàm Yên tỷ tỷ
thôi mà." Dạ Khanh Khanh cảm thấy hơi kỳ lạ, sau đó lại hỏi thêm một
câu: "Dâm tặc là cái gì vậy?"

“Hắn không phải là Hàm Yên tỷ tỷ, hắn là con trai" Lâm Lộng Nguyệt vội
nói: "Khanh Khanh, hắn là một tên lừa bịp, hắn nói dối ngươi đấy."

"Không phải, Hàm Yên tỷ tỷ không phải là nam nhân." Dạ Khanh Khanh dùng
ánh mắt trong sáng nhìn Diệp Vô Ưu một lúc lâu, sau đó lắc lắc đầu nói.

Diệp Vô Ưu cũng không quan tâm đến những điều Lâm Lộng Nguyệt đang giải
thích cho Dạ Khanh Khanh. Dạ Khanh Khanh là nha đầu mơ hồ, làm sao có
thể dễ dàng hiểu rõ cơ chứ, gã hiện tại đang khó quyết định xử lý Lâm
Thanh Diệp như thế nào. Nhìn thân thể Lâm Lộng Nguyệt bên cạnh Lâm Thanh Diệp dục hoả trong lòng hắn như thiêu đốt, nhưng mà, Lâm Thanh Diệp dù
sao cũng không giống Lâm Lộng Nguyệt. Nha đầu Lâm Lộng Nguyệt này hình
như luôn đối địch làm gã rất khó chịu, cho nên gã nghĩ hiện tại mình
dùng sức mạnh chiếm hữu nàng cũng chẳng sao, thế nhưng Lâm Thanh Diệp
đối xử với gã không tồi, nếu cũng làm vậy với nàng thật là không hay
lắm.

Nhưng mà hiện tại tên đã giương lên, không thể không bắn. Nếu hôm nay
không có được Lâm Thanh Diệp, về sau chỉ sợ không còn cơ hội. Nói thật,
nếu như giữa Lâm Thanh Diệp và Lâm Lộng Nguyệt chỉ được lựa chọn một
người, hắn nguyện lựa chọn Lâm Thanh Diệp.

"Mặc kệ, dù sao cũng như vậy rồi, trước tiên phải có được nàng rồi tính
sau!" Cắn răng, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng quyết định, sau đó liền có
hành động, bắt đầu cởi áo tháo đai lưng của Lâm Thanh Diệp.

"Cầm thú, ngươi làm cái gì vậy?" Lâm Lộng Nguyệt chửi mắng.

Diệp Vô Ưu thuận tay phong trụ á huyệt của nàng. Tuy hắn hiểu ràng nàng
không dám gọi người, nhưng để phòng vạn nhất, phong trụ huyệt đạo của
nàng là tốt nhất.

Một lúc sau, trên người Lâm Thanh Diệp cũng không còn cái gì, hai thân
thể không phân cao thấp, lại cùng nằm một chỗ, càng tăng thêm vẻ dụ hoặc vô cùng. Diệp Vô Ưu cũng không khỏi hít sâu một hơi, dục hoả trong lòng càng lúc càng bùng lên mãnh liệt.

" Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ làm vậy để làm gì?" Dạ Khanh Khanh tò mò hỏi: "Tỷ cởi y phục của Thanh Diệp tỷ tỷ làm gì vậy?"

"Khanh Khanh! Ta chính là muốn cùng Thanh Diệp tỷ tỷ chơi du hí, muội có muốn chơi không?" Diệp Vô Ưu nhìn nhìn Dạ Khanh Khanh, di chuyển nhãn
châu thấp giọng hỏi.

"Chơi thế nào?" Dạ Khanh Khanh vội vàng hỏi, hình như có chút thích thú.

"Lại đây, ta nói cho muội" Diệp Vô Ưu cúi gần bên tai Dạ Khanh Khanh,
nói nhỏ:" Một lát nữa ta trên người Thanh Diệp tỷ tỷ làm cái gì, muội
cũng làm như vậy trên người Lộng Nguyệt tỷ tỷ, hiểu chưa?"

"A, muội hiểu rồi!" Dạ Khanh Khanh dùng lực gật gật đầu: "Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ thật tốt, dậy ta chơi du hí."

"Thanh Diệp tỷ tỷ, ta biết tỷ hiện tại rất tức giận, nhưng ta thật sự
rất thích tỷ. Hôm nay phát sinh việc này, ta nếu không có được tỷ thì
sau này sẽ không còn cơ hội, cho nên, ta đành phải thừa dịp thôi, trước
hết chiếm lấy thân thể của tỷ trước, sau này ta sẽ từ từ bồi thường cho
tỷ." Diệp Vô Ưu lên giường, nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Thanh Diệp, gã
đương nhiên biết Lâm Thanh Diệp không phải là người vì mấy câu nói mà bỏ qua, nhưng gã biết, nói mấy câu vẫn tốt hơn không nói gì. Mà sự thật,
Lâm Thanh Diệp sau khi nghe được mấy câu, ánh mắt hình như nhu hoà hơn
một ít, đôi môi mở ra, hiển nhiên muốn nói điều gì, chỉ là không thể
phát ra tiếng.

“Thanh Diệp tỷ tỷ, ta biết tỷ muốn nói cái gì rôi. Khẳng định là tỷ muốn nói, nếu ta thật sự thích tỷ, thì không nên đối với tỷ như thế này.”
Diệp Vô Ưu bên tai nàng nói khẽ, xong lại thuận tiện liếm liếm tai nàng: "Nhưng mà, ta thích tỷ, ta càng sợ mất tỷ. Nếu không làm như vậy đối
với tỷ, nhất định sẽ mất tỷ. Còn làm như thế này cũng có thể mất tỷ,
nhưng ta sẽ từ từ chờ đợi tỷ hồi tâm chuyển ý."

Diệp Vô Ưu không nói chuyện nữa mà là hành động. Hắn nhẹ nhàng áp lên
người Lâm Thanh Diệp, hai tay trên da thịt nàng không ngừng nhẹ nhàng
vuốt ve, đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, từ từ hấp
duyện.

nl.Còn bên kia, Dạ Khanh Khanh một bên tò mò nhìn động tác của Diệp Vô
Ưu, một bên bắt chước y hệt. Nàng dùng hai bàn tay nhỏ bé, sờ loạn trên
người Lâm Lộng Nguyệt mấy cái, sau đó cũng hôn một cái lên môi anh đào
của nàng ta.kien

" Hi Hi, chơi thích thật!" Dạ Khanh Khanh cười duyên. Lâm Lộng Nguyệt
đáng thương trong lòng muốn khóc, hiện tại may mắn duy nhất của nàng
chính là, mục tiêu của dâm tặc Diệp Vô Ưu là sư phụ của nàng chứ không
phải nàng. Nàng bị Dạ Khanh Khanh chiếm tiện nghi cũng không sao, dù sao Dạ Khanh Khanh cũng là nữ hài tử.

Diệp Vô Ưu dục hoả sớm đã điên cuồng, chỉ hận không được lập tức nâng
thương thượng mã, chỉ là nghĩ đến không thể đối xử thô bạo với Lâm Thanh Diệp nên cố gắng ngăn chặn dục hoả trong lòng, bắt đầu dùng hết tâm tư
vuốt ve Lâm Diệp Thanh với ý định làm tình dục trong lòng nàng nổi lên.

Rời môi khỏi đôi môi anh đào của nàng, từ từ đi xuống cái cổ tuyết bạch, tiếp đó từ từ hạ xuống, sau đó, đến trước ngực nàng, ngậm lấy một viên
bồ đào hồng phấn trước ngực nàng, đồng thời, một tay giữ lấy ngọc phong
bên kia của Lâm Diệp Thanh cũng nhẹ nhàng xoa bóp.

Lâm Thanh Diệp thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ, làn da trắng nõn, bắt
đầu dần dần xuất hiện những phấn hồng, mặc dù trong lòng nàng rất hận
hành động của Diệp Vô Ưu, nhưng dục tính của nàng từ từ bị hắn khiêu
động, khát vọng ẩn dấu trong tận đáy lòng nhiều năm, dần dần hiện ra.

Dạ Khanh Khanh lại học theo, vừa bắt đầu dày vò song phong của Lâm Lộng
Nguyệt vừa cười thích thú. Chỉ Là Lâm Lộng Nguyệt tuy vẫn rất tức giận,
nhưng trong lòng cũng từ từ xuất hiện một cảm giác kì quái, càng làm cho nàng có chút sợ hãi.

Lâm Thanh Diệp cuối cùng cũng không thể áp chế được động tình. Diệp Vô
Ưu nhanh chóng cởi sạch y phục của chính mình, tách song thối của Lâm
Thanh Diệp ra, nhẹ nhàng nâng hông của nàng lên, thẳng tiến vào khu xử
nữ dụ hoặc của nàng.

"Hàm Yên tỷ tỷ! Ta và tỷ sao không giống nhau?" Ngay sau khi tiến vào
thân thể Lâm Thanh Diệp, trong mơ hồ nghe tiếng Dạ Khanh Khanh truyền
lại, Diệp Vô Ưu quay đầu nhìn, phát hiện nha đầu Dạ Khanh Khanh bên kia
cũng lột sạch thành một con dê con trần trụi, hoàn toàn mô phỏng động
tác của hắn, chỉ là rất hiển nhiên, nàng không thể bắt chước thành công.

"Khanh Khanh ngoan! Muội không cần phải học ta. Muội và Lâm Lộng Nguyệt
tỷ tỷ từ từ chơi như ta đã dạy muội lúc trước vậy." Diệp Vô Ưu nói nhanh như bay. Dục hoả ngập trời, tất nhiên hắn không có tâm tình quản Dạ
Khanh Khanh, việc hắn muốn làm chính là tận tình hưởng thụ ngọc thể
thành thục của Lâm Thanh Diệp.

"Ưm…" Lâm Thanh Diệp đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ. Nguyên là Diệp Vô
Ưu đột nhiên giải khai á huyệt của nàng, thân thể của nàng cũng có thể
nhúc nhích, có điều vẫn như trước không thể sử dụng công lực. Dưới sự
điên cuống xâm chiếm của Diệp Vô Ưu, dục hỏa sớm đã làm đầu óc của Lâm
Thanh Diệp trở nên mơ hồ, không biết đã phát đã kiều ngân tiêu hồn.

"Ngươi… Sao ngươi giải á huyệt cho ta!" Lâm Thanh Diệp nghe tiếng rên rỉ thẹn thùng của chính mình, tức thì tỉnh lại một chút, tức giận nói.

"Hảo tỷ tỷ của ta! Âm thanh của tỷ thật tuyệt vời, làm sao không nghe cơ chứ?" Diệp Vô Ưu dùng sức chiến đấu một hồi, từ từ dừng lại thở hổn hển nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ, cảm giác có thích không?"

"Ta nhìn nhầm ngươi." Lâm Thanh Diệp cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ
trong khi đang bị tên dâm tặc này cường hành chiếm hữu. "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

"Hảo tỷ tỷ, một đêm là phu thê ân tình trăm ngày, tỷ không thể tuyệt
tình như vậy chứ?" Diệp Vô Ưu vừa lại tiếp tục chiếm hữu trên người
nàng, vừa thở hổn hển nói.

" Ai… Ai cùng ngươi nhất dạ phu thê? Ưm... tên dâm tặc này..." Lâm Thanh Diệp một bên phản bác, một bên không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

Diệp Vô Ưu dừng lời, dùng hết tâm trí hưởng thụ ngọc thể tuyệt mĩ của
Lâm Thanh Diệp còn Lâm Diệp Thanh một mặt chửi rủa hắn, một mặt không
ngừng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, càng làm nổi lên dục hoả trong
lòng hắn. Cuồng- phong- bạo- vũ trùng kích, Diệp Vô Ưu lại một lần nữa
phủ xuống thân thể kiều mĩ của Lâm Thanh Diệp.

Dần dần, tiếng rên rỉ của Lâm Diệp Thanh cũng trở nên yếu ớt mỏng manh,
chứ đừng nói là tiếng chửi. Lần đầu hoan lạc, làm sao có thể là đối thủ
của kẻ đã lão luyện về việc này như Diệp Vô Ưu, sau khi qua mấy lần cao
triều, nàng cuối cùng cũng mất hết khí lực, thậm chí khí lực để hận Diệp Vô Ưu cũng không còn.

"Hảo tỷ tỷ, mệt rồi sao? Tỷ nghỉ một chút đi." Diệp Vô Ưu thì thào, đồng thời nhìn sang bên cạnh. Lúc này hai mĩ nữ xích loã đang quấn chặt lấy
nhau.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #179