Chương 150: Tám Giai Nhân Đồng Thai?


Diệp Vô Ưu tất nhiên không muốn để Lãnh Sương Sương đi cùng hắn. Bởi vì
hắn biết rằng, Tô Tố Tố nếu như thực sự có ý đồ bất lương, hắn nếu như
đi cùng Lãnh Sương Sương, chỉ sợ nàng lúc đó bất chợt tráo trở. Hắn lúc
này chỉ là muốn xem xem Tô Tố Tố tìm hắn đáo để có chuyện gì. Vì thế,
hắn cho rằng chỉ đi một mình sẽ tốt hơn.

Đương nhiên, để có quyết định như vậy, còn có một nguyên nhân khác. Hắn
tự tin đối với mình sẽ không có nguy hiểm gì. Ngay cả nếu Tô Tố Tố thực
muốn gây bất lợi cho hắn, hắn cũng có biện pháp đối phó. Vốn là thời
gian gần đây, thông qua luyện song tu cùng Hoa Vân La chúng nữ, hắn cảm
thấy bản thân đã có sự tiến triển rất nhanh, tự tin cho dù không có biện pháp đánh bại người khác, thì việc chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Mặc dù Lãnh Sương Sương rất không yên tâm, nhưng Diệp Vô Ưu kiên quyết
như vậy, nàng cũng không có biện pháp nào, rốt cuộc đành đồng ý để hắn
một mình đi phó ước. Bất quá, nàng làm cho hắn một việc, đó là vẽ cho
hắn một bức địa đồ vùng phụ cận Phiêu hương thành, bởi vì nàng lo lắng
Diệp Vô Ưu bị lạc dường. Tóm lại, hắn không quen thuộc địa phương này.

Thời gian gặp mặt ước hẹn vào lúc giờ ngọ ba khắc. Có thể nói rằng, đó
cũng là một trong những nguyên nhân khiến Diệp Vô Ưu chỉ đi phó ước một
mình. Bởi vì hắn luôn cho rằng, việc xấu xa, phi pháp thông thường chỉ
làm buổi tối, nếu Tô Tố Tố muốn đối phó hắn, sao lại không chọn thời
điểm đó để ước hội? Đương nhiên, hắn hoàn toàn không minh bạch Tô Tố Tố
vì sao muốn gặp mặt hắn. Hắn tuy háo sắc, nhưng không ngây thơ đến nỗi
cho rằng Tô Tố Tố dù chưa gặp hắn những đã có tình.

nl.“Mặc kệ, nàng nếu đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với nàng. Nàng
muốn gây bất lợi cho ta, cũng cũng sẽ không khách khí với nàng!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. Chủ ý đã định, hắn liền lững thững cất bước về phía ngoại
thành Phiêu hương thành.kien

oOo

Bởi vì có địa đồ của Lãnh Sương Sương chỉ dẫn, cho nên Diệp Vô Ưu đi tới Phiêu hương tháp rất thuận lợi. Giống như Lãnh Sương Sương đã nói, mặc
dù danh tiếng Phiêu hương tháp không tệ, nhưng trên thực tế lại hoang
hoang tàn tàn. Bốn phía Phiêu hương tháp toàn là cỏ dại um tùm. Bất quá, Phiêu hương tháp thực sự rất là hùng vĩ. Chỉ nhìn lướt qua cũng thấy có hơn mười tầng.

Diệp Vô Ưu xa xa đã nhìn thấy trên đỉnh tháp một nữ tử thân vận y phục
lụa trắng chắp tay đứng đó. Nhìn hình dáng dường như là Vân Mộng đệ nhất mĩ nữ Tô Tố Tố. Hơi do dự một chút, Diệp Vô Ưu liền bước vào trong
Phiêu hương tháp. Thoáng chốc hắn đã xuất hiện trên đỉnh tháp, còn giai
nhân vận tố y cũng đã quay mình đối diện cùng hắn.

Diệp Vô Ưu đoán quả không sai, đó chính là Tố y tiên tử Tô Tố Tố.

“Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tô Tố Tố mỉm cười tự nhiên, khẽ nói.

Diệp Vô Ưu hô hấp gần như bế tắc. Hôm qua ở bên ngoài Lý phủ, hắn mới
chỉ nhìn thấy Tô Tố Tố từ đằng xa. Khi đó cũng đã cảm thấy Tô Tố Tố mặc
dù rất quyến rũ, nhưng cũng chỉ là cùng Hoa Vân La, Yến Băng Cơ không
phân cao thấp, thậm chí còn không bằng bọn họ. Nhưng hiện tại cùng hắn
đối diện cách nhau không hơn một trượng, mới phát hiện rằng, mị lực mĩ
nữ này, thực vượt quá xa sức tưởng tượng của hắn.

Nụ cười tự nhiên đó, gần như đã câu dẫn ba hồn bảy vía của Diệp Vô Ưu đi mất. Trái tim hắn bỗng chốc như loạn nhịp đập dồn dập rất nhanh. Một
lúc sau, hắn mới có thể từ từ khôi phục vẻ bình thường.

“Chúng ta từng gặp nhau sao?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái hỏi. Kì thật
hắn cũng muốn hỏi như vậy. Tô Tố Tố đã gặp hắn sao? Hắn đương nhiên là
đã nhìn thấy qua Tô Tố Tố.

Một làn u hương kỳ lạ như có như không lững lờ trong không khí. Diệp Vô
Ưu dù có ngửi thấy, nhưng nghĩ là mùi hương trên thân thể Tô Tố Tố, vì
thế cũng không để ý chút nào.

“Mấy tháng trước, vào ngày Tiêu Vân Thiên Tiêu tiền bối phi thăng, ta
cũng ở đó. Chỉ bất quá, Diệp công tử không chú ý đến tiểu nữ hủ lậu này
thôi.” Tô Tố Tố cười nhẹ nói.

“Không thể nào?” Diệp Vô Ưu hiển nhiên không tin. Hắn đương nhiên không
chú ý tới từng người, nhưng mĩ nữ giống như Tô Tố Tố đây nếu quả có mặt ở hiện trường, hắn không thể không chú ý tới. Hắn trong lòng nghĩ vậy,
miệng cũng đã trực tiếp nói ra: “Đại mĩ nhân như Tô tiên tử đây, chỉ cần nằm trong phạm vi tầm mắt ta, ta nhất định là nhận ra.”

“Nếu như ta không nằm trong phạm vi tầm mắt ngươi thì sao?” Tô Tố Tố
điềm nhiên cười, nhưng nàng cũng nhanh chóng phủ nhận lời vừa nói:
“Đương nhiên, trên thực tế, ngày hôm đó ta ở trong phạm vi tầm mắt của
Diệp công tử. Chỉ bất quá, hôm đó ta tịnh không phải là một đại mĩ nhân
mà thôi.”

Tô Tố Tố tự biết mình là một mĩ nữ, nàng cũng không để ý người khác xưng hô nàng là mĩ nữ. Dù vậy, nàng càng vui thích hơn khi người khác xưng
hô nàng là tiên tử. Bởi vì, nàng nghĩ rằng, nàng cũng chẳng thua nhan
kém sắc với tiên tử chân chính.

“Ui!” Diệp Vô Ưu ẩn ước có chút minh bạch, hiểu rằng, hôm đó Tô Tố Tố
có lẽ đã cải trang. Chỉ là, một mĩ nữ tuyệt sắc lại có thể cải trang đến mức mọi người không hề chú ý đến, xem ra thuật dịch dung quả thật không tệ.

Diệp Vô Ưu đối với thuật dịch dung cũng có chút hiểu biết. Trên thực tế, tại Vân Mộng đại lục, thuật dịch dung được coi như là một dị thuật
không tầm thường hàng đầu, bởi vì, người có thể đạt tới mức cao thâm của dịch dung thuật thật không nhiều.

nl.Kì thực, Diệp Vô Ưu cũng đã từng muốn học dịch dung thuật. Bởi vì,
hắn muốn tự mình biến đổi dung mạo, để có thể tránh bị người suốt ngày
nhìn nhầm là nữ nhân. Chỉ là thật đáng tiếc, hắn mặc dù muốn học, nhưng
thực không tìm được một vị sư phụ giỏi nào.kien

“Trước tiên gạt Tô Tố Tố làm lão bà, sau đó khiến nàng dạy mình thuật
dịch dung, nhất định rất thú vị.” Diệp Vô Ưu trong lòng lóe lên ý nghĩ
đó. Vừa nghĩ hắn vừa nhìn thân hình yểu điệu của Tô Tố Tố bằng ánh mắt
đầy dục tình.

Tựa hồ cảm giác được nhãn thần mị sắc của Diệp Vô Ưu, Tô Tố Tố mày ngài
hơn nhíu lại, trong nhãn thần không hề tỏ ra lo sợ còn thoáng qua một
tia thần tình ác độc. Bất quá, thật nhanh nàng liền khôi phục dáng vẻ
bình thường.

“Diệp công tử, hôm nay ước hẹn gặp mặt ngươi, kì thật có chút sự tình muốn bàn bạc cùng ngươi.” Tô Tố Tố mở miệng nói.

“Tố Tố nàng có việc gì cứ nói, ta luôn rất vui lòng được vì mĩ nữ mà ra
sức, đặc biệt là mĩ nữ như Tố Tố nàng.” Diệp Vô Ưu cười hi hi đáp lời.
Tên tiểu tử này thật chẳng quản người ta muốn hay không, ngậm miệng mở
miệng đều gọi người ta là Tố Tố. Đương nhiên, hắn cũng có lý do của
mình. Bởi vì, theo hắn mà nói, Tô Tố Tố đã nhất định sẽ là lão bà của
hắn, có gọi thân mật một tiếng, tự nhiên không phải là chuyện gì lớn.

Tô Tố Tố chân mày nhíu lại, hiển nhiên là rất bất mãn cách xưng hô thân
mật đó của Diệp Vô Ưu. Bất quá, nàng không có phát tác, chỉ tiếp tục
nói: “Diệp công tử, ta có thể chắc như đinh đóng cột rằng, ta biết ngươi và Ma tông tông chủ Lãnh Tâm Âm quan hệ không phải tầm thường. Ta muốn
nhờ ngươi chuyển cáo tới Lãnh tông chủ, muốn nàng từ bỏ việc trợ giúp
Tuyết Minh Cương.”

“Việc này, Tố Tố, ta và nàng ta mặc dù quan hệ không tệ, bất quá, nàng
ta cũng có thể không nghe lời ta. Vì thế, vấn đề này chỉ sợ có chút khó
khăn a!” Diệp Vô Ưu hồi đáp với bộ dạng hết sức thành thực. Kì thật hắn
cũng không nói dối. Hắn và Lãnh Tâm Âm quan hệ quả thật không tệ, nhưng
Lãnh Tâm Âm cũng xác thật không nghe lời hắn.

“Nếu nói vậy, Diệp công tử thật không nguyện ý giúp đỡ sao?” Tô Tố Tố
cười nhẹ, vẻ mặt một điểm biến hóa cũng không có, tựa hồ nàng đã dự đoán được kết quả thế này.

“Tố Tố, không phải ta không muốn giúp đỡ. Chỉ là, ta có giúp cũng không được thôi!” Diệp Vô Ưu tỏ ra rất ngây thơ đáp.

“Việc đã như vậy, chúng ta thật chẳng còn gì để bàn.” Tô Tố Tố đột nhiên thở dài một tiếng: “Diệp công tử, ta thấy, ngươi nên quay về thôi.”

Diệp Vô Ưu ngẩn người, muốn đuổi hắn đi như vậy sao? Nàng hẹn hắn đến
nơi xa xôi hẻo lánh này gặp mặt, chỉ là để nói mấy lời thôi sao?

Không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Vô Ưu đột nhiên nổi lên một cỗ cảm
giác có chút bất diệu. Hắn ngập ngừng một chút, rồi mau lẹ nói: “Vậy ta
xin cáo từ trước!”

Cảm giác bất an đó trong lòng càng lúc càng tăng. Nói xong mấy lời đó, Diệp Vô Ưu liền chuyển thân phi nhanh xuống tháp.

Vừa mới ra khỏi tháp, Diệp Vô Ưu liền liền hiểu ngay vì sao mình lại có
cảm giác bất an. Đột nhiên lúc đó, thân ảnh chớp động, tám tố y nữ tử đã hoàn toàn vây hắn vào giữa.

“Hỡi các mĩ nữ, các nàng chặn đường ta làm gì? Phải muốn làm tiểu lão bà của ta? Muốn làm lão bà của ta cứ nói thẳng ra, ta là người rất dễ nói
chuyện.” Diệp Vô Ưu mặc dù trong lòng cảm thấy có chút bất diệu, nhưng
trên nét mặt vẫn y nhiên cười hi hi: “Thân hình các nàng mặc dù xem ra
không thật quyến rũ, nhưng để làm tiểu lão bà của ta cũng có thể miễn
cưỡng có tư cách. Ta là người rất thân thiện với mĩ nữ, không bao giờ
nổi giận với các nàng.”

Diệp Vô Ưu lời nói này có chút không đúng. Tám tố y mĩ nữ vừa xuất hiện
này, tư sắc tuyệt đối không giống như miệng lưỡi hắn nói là bình thường. Trên thực tế, các nàng mỗi người đều được coi là tuyệt sắc nhân gian.
Mặc dù so sánh với Tô Tố Tố có chút thua kém, nhưng sự khác biệt đó tịnh không quá rõ ràng và điều chủ yếu là, cả tám nàng đều giống hệt nhau,
rất, rất khó mà phân biệt. Trên thế gian này muốn tìm hai người giống
nhau như hệt tịnh không phải quá khó khăn. Nhưng nếu muốn kiếm được tám
người giống nhau như các nàng, nếu chẳng phải đích thân Diệp Vô Ưu chính mắt nhìn thấy, hắn khẳng định cũng khó lòng mà tin được, huống hồ tám
nàng lại là tám giai nhân tuyệt sắc.

Đảo mắt qua y phục các nàng thấy hoàn toàn giống hệt nhau, chí ít Diệp
Vô Ưu không cách nào phân biệt các nàng với nhau. Biểu tình trên mặt các nàng tất cả đều lạnh tựa băng sương, đối với lời nói của Diệp Vô Ưu,
các nàng tựa hồ hoàn toàn không có nghe lọt một chút nào. Chỉ là, gần
như cùng lúc, các nàng rút ra những thanh trường kiếm chớp động ánh ngân quang, mũi kiếm trở thẳng về hướng Diệp Vô Ưu.

“Phải chăng là chị em sinh tám? Vậy mẹ của các nàng, chẳng phải là cũng
giống lợn nái sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nhủ, liền ngay lập tức
biết không có khả năng. Nếu nói sinh đôi hay sinh ba hắn còn có thể tin
tưởng, nhưng một lần sinh ra tới tám người, hắn khẳng định không thể tin nổi.

“Diệp công tử, ngươi sao phải đi vội vàng như vậy? Ta mặc dù bảo ngươi
trở về, bất quá, ý tứ của ta là, muốn ngươi và ta cùng trở về, không có
nói để ngươi một mình đi a!” Thanh âm Tô Tố Tố lúc này liền truyền tới.
Âm thanh vừa dứt, nàng liền xuất hiện ở bên ngoài vòng vây, từ xa xa
nhìn Diệp Vô Ưu.

“Đại mĩ nhân, nàng thật muốn mau để ta và nàng trở về gặp mặt mẹ vợ đến
vậy sao?” Diệp Vô Ưu cười hi hi: “Bất quá, Tố Tố à, ta có một câu muốn
nói với nàng, nàng muốn nghe hay không muốn nghe?”

“Diệp công tử có nói thế nào, ta cũng có đủ kiên nhẫn để nghe.” Tô Tố Tố từ tốn đáp trả.

“Mặc dù Tố Tố nàng đích thực rất quyến rũ, bất quá, nếu để ta tuyển chọn giữa nàng với bát đại mĩ nhân đây, ta tình nguyện tuyển chọn bọn họ.”
Diệp Vô Ưu cười hi hi nói. Hắn thực ra cũng là nói lời thật. Tám nàng
tuyệt sắc mĩ nữ giống hệt nhau này, mặc dù các nàng dung mạo từng người
còn thua sút so với Tô Tố Tố, nhưng khi cả tám người hợp lại, tuyệt đối
có thể so sánh với Tô Tố Tố. Diệp Vô Ưu trong đầu không kìm được hiện
lên một bức tranh vô cùng kích thích, trên một chiếc giường hào hoa sang trọng cực lớn, hắn cùng với tám nàng tuyệt sắc mĩ nữ giống hệt nhau này làm chuyện hô mưa gọi gió…

“Thật đáng tiếc, ta cũng có một lời muốn nói cùng Diệp công tử. Đó là,
ngươi không có bất kỳ cơ hội tuyển chọn nào!” Tô Tố Tố lạnh lùng đáp
lời, bàn tay thanh nhã vẫy lên, tám tuyệt sắc mĩ nữ nọ tức thì vũ động
trường kiếm, nhằm hướng Diệp Vô Ưu công tới.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #150