Chương 144: Lãnh Tâm Âm Đích Sơ Dạ


“Tô Tố Tố cùng Tuyết Minh Văn có tư tình?” Diệp Vô Ưu có chút không vui
“Tuyết Minh Văn cái gì đó sao được đàn bà yêu thích vậy chứ?”

“Tuyết Minh Văn tại Phiêu Tuyết đế quốc đỉnh đỉnh đại danh “Phiêu Tuyết
đệ nhất mĩ nam tử”, ngoài ra còn có ngoại hiệu “Phiêu Tuyết đệ nhất tài
tử” chỉ điều đó thôi cũng có thể hiểu rằng hắn tướng mạo anh tuấn phi
phàm thông minh tuyệt thế, lại ẩn chứa khí phách đế vương nên tự nhiên
được các thiếu nữ hâm mộ vô cùng.” Lãnh Tâm Âm lãnh đạm nói “Bất quá,
hắn trong mắt mọi người lúc nào cũng mang dáng vẻ một thư sinh yếu đuối
bình thường, chắc chắn chỉ là ngụy trang che đậy bản chất mà thôi.”

“Lợi hại như vậy sao?” Diệp Vô Ưu sững sờ ngơ ngác “Sư phụ tỷ tỷ, tên tiểu bạch diện đó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tuyết Minh Văn năm nay ba mươi tuổi, mặc dù đã sớm qua tuổi thành nhân
nhưng vẫn chưa thành gia lập thất, vui thú thê nhi.” Lãnh Tâm Âm ánh mắt bỗng lộ vẻ kì quái liếc nhìn Diệp Vô Ưu “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

“Úc, không có gì, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi mà.” Diệp Vô Ưu nhún vai,
dáng vẻ thản nhiên trả lời. Lãnh Tâm Âm ánh mắt đầy vẻ ngờ vực nhìn Diệp Vô Ưu, bộ dạng hắn lúc này vô tư vô lự, khuôn mặt tươi cười khiến nàng
nghĩ mãi cũng không ra hắn tùy tiện hỏi mình vậy là nhằm mục đích gì?
“Chúng ta cần thương lượng, tìm ra đối sách.” Trầm ngâm chốc lát, Lãnh
Tâm Âm đề nghị “Các ngươi thử nói xem, làm thế nào để ra tay xuất thủ có kết quả tốt nhất?”

“Sư phụ tỷ tỷ, việc này người quyết định là được rồi mà, ngươi nói như
thế nào bọn ta làm vậy thôi.” Diệp Vô Ưu thản nhiên nói, ngữ khí đầy vẻ
tin tưởng “Sư phụ tỷ tỷ người yên tâm, ta và sư tỷ nhất định sẽ làm theo lời tỷ.” Chỉ tiếc là lần này Lãnh Tâm Âm không còn tin tưởng Diệp Vô Ưu được nữa, nếu Diệp Vô Ưu biết nghe lời nàng nói thì hắn đâu có cả ngày
phá phách, Nhìn ánh mắt của hắn lúc này không cần nói cũng biết rằng hắn đang nghĩ đến việc bắt nàng thực hiện lời hứa. Nghĩ đến những điều đã
hứa với hắn, Lãnh Tâm Âm trong lòng không khỏi trào lên một tâm sự khúc
mắc. Vốn những việc nàng nghĩ rằng khó có thể thực hiện được thì nay
Diệp Vô Ưu lại có thể dễ dàng giải quyết, điều này làm nàng có chút cảm
giác không cam tâm. Tuy nàng không có phản đối mà chỉ muốn khất lần một
thời gian, nhưng Diệp Vô Ưu cũng đâu có quên được lời hứa hẹn đó, hắn
lúc nào cũng chỉ muốn nàng thực hiện cho nhanh. Đáng lẽ lúc trước tại Vô Ưu sơn trang nàng đã phải thực hiện lời hứa rồi, nhưng đến tận bây giờ
đã tới tận Phiêu Tuyết thành nàng vẫn còn chưa hoàn tất. Đương nhiên
trong lòng Lãnh Tâm Âm hiểu rõ, nàng có thể chạy trốn một lần chứ không
thể chạy trốn được cả đời này, Diệp Vô Ưu luôn nhìn nàng bằng ánh mắt
đam mê, sở dĩ hắn không bức bách nàng là vì hắn hiểu rõ, nàng đã không
còn cách nào mà thoát khỏi lòng bàn tay hắn được.

“Ta tất nhiên đã có chủ ý, hiển nhiên lúc này thực lực của Tuyết Minh
Văn đột nhiên đại tăng chủ yếu là do sự xuất hiện của Tô Tố Tố, nếu
không Tuyết Minh Văn không có khả năng sở hữu một thế lực lớn mạnh như
bây giờ. Bời vậy lúc này trọng tâm của chúng ta là đối phó với Tô Tố
Tố.” Lãnh Tâm Âm khuôn mặt trầm ngâm, ngữ khí hơi trầm xuống.

“Ta nghĩ chúng ta lúc này chi bằng binh chia nhị lộ, ta với Tuyết Minh
Cương lo đối phó với thế lực của Tuyết Minh Văn tại nội cung, ngươi và
Sương Sương phụ trách đối phó với Tô Tố Tố. Các ngươi nghĩ thế nào?”

“Không có vấn đề gì?” Diệp Vô Ưu gật đầu đáp ứng, bất quá trong lòng hắn không nghĩ là sẽ đối phó với Tô Tố Tố, mà là muốn biến Tô Tố Tố thành
lão bà của mình. Ước muốn của hắn là muốn một mẻ bắt hết Vân Mộng thập
tiên tử, mà Tô Tố Tố bài danh đệ nhất trong thập tiên tử, hắn sao có thể buông tha. Diệp Vô Ưu không phản đối, Lãnh Sương Sương tự nhiên cũng
đồng ý, nhưng nàng trong lòng cũng có chút nghi vấn: “Tô Tố Tố bây giờ
đang ở trong hoàng cung hay bên ngoài vậy?”

“Tô Tố Tố tuyệt không có trong cung nội, tất ở bên ngoài. Nhưng nàng ta
hành tung phiêu hốt, ta đang huy động đệ tử Ma tông và người của Thiên
Nhai thư viện truy tìm tung tích của nàng ta. Các ngươi yên tâm nếu có
tin tức gì ta sẽ chuyển ngay cho các người.” Hơi ngừng một lát, Lãnh Tâm Âm tiếp “Nhưng lúc này hầu hết thời gian ta phải ở trong cung nội”

“Sư phụ tỷ tỷ, nếu chúng ta muốn tìm người thì sao?” Diệp Vô Ưu vội vàng hỏi.

“Sương Sương sẽ biết cách tiến cung, nàng ta có thể đưa ngươi vào.” Lãnh Tâm Âm ngữ khí có chút ngập ngừng “Thôi, ta về phòng trước đây!” Lãnh
Tâm Âm đứng dậy đi ra cửa, đến cửa phòng thân hình yêu kiều chợt dừng
lại, hơi run nhẹ, khẽ mím chặt môi quyết định.

“Đúng rồi, Vô Ưu, ngươi theo ta, ta có chút việc muốn chỉ điểm cho
ngươi.” Diệp Vô Ưu nghe vậy mừng rỡ vô cùng, có gì cho hắn ư? Chắc chắn
là bản thân nàng rồi. Khi nàng quay trở lại hắn đã nghĩ đến việc bắt
nàng thực hiện lời hứa, bây giờ nghe nàng nói vậy hắn thiếu điều muốn
nhảy dựng lên vì sung sướng. Hắn nhanh chóng vẫy tay chào Lãnh Sương
Sương rồi phóng nhanh ra ngoài…

Lãnh Tâm Âm cảm giác được Diệp Vô Ưu đã bước vào phòng, nàng không hề
xoay người lại, chậm rãi đi đến bên hương sàng. Diệp Vô Ưu khẽ khép chặt cửa rồi xoay người lại, liền phát hiện Lãnh Tâm Âm đang cởi bỏ tấm phi
phong trên người, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển động lòng, Tấm phi
phong chậm rãi rơi trên nền đất, thân thể ngọc ngà mềm mại hiện lên rõ
ràng trong ánh nến. Diệp Vô Ưu hưng phấn cùng cực, hắn lúc này cơ bản có thể xác định được Lãnh Tâm Âm muốn thực hiện lời hứa với hắn. Thân ảnh
chợt lóe, Diệp Vô Ưu đã dựa sát thân sau Lãnh Tâm Âm, song thủ siết nhẹ
vòng ngực của nàng “Sư phụ tỷ tỷ, ta rốt cục cũng đợi được đến ngày
này!” Diệp Vô Ưu ghé sát vào tai nàng thì thào, hơi thở nóng rực làm
ngọc diện Lãnh Tâm Âm cũng hồng lên trông quyến rũ vô ngần. “Nguơi thực
sự muốn ta sao?” Lãnh Tâm Âm khẽ thở nhẹ “Ta hi vọng ngươi đáp ứng ta
một điều kiện.”

“Sư phụ tỷ tỷ, là việc gì?” Diệp Vô Ưu vội hỏi, vừa hỏi ma thủ đã lần
cởi thắt lưng áo. Đã quyết định ủy thân cho hắn nên lúc này Lãnh Tâm Âm
không chút phản đối hành đông đó. Vừa cởi được áo ngoài nàng, hai tay
hắn đã ôm lấy hai đồi ngực căng tròn, đầu ngón tay khẽ vê nhẹ đỉnh hồng
châu, từng cảm giác tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền về khiến Diệp Vô Ưu dục hỏa dâng cao vạn trượng.

“Việc của chúng ta lúc này đừng bao giờ cho Sương Sương biết được
không?” Lãnh Tâm Âm hơi thở nặng nhọc, mặc dù trong lòng có chút không
cam tâm nhưng Diệp Vô Ưu với nàng quan tâm vô cùng, tuyệt không khiến
nàng có phản cảm, sự thật mà nói trong lòng nàng không hề chán ghét hắn. Lúc này trong lòng ma thủ của hắn, từng cảm giác nhè nhè từ hai đỉnh
hồng châu truyền vào khiến cho thân thể nàng mềm nhũn không còn chút sức lực, từng luồng cảm giác bứt rứt khác lạ khiến trong sâu thắm nội tâm
nàng nổi lên một khát vọng. Đột nhiên lúc này nàng bỗng phát hiện, kì
thật trong sâu thẳm tâm hồn nàng loại cảm giác này đã tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ là từ trước đến nay vẫn bị ý chí áp chế mà thôi.

“Sư phụ tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Ta sẽ không nói cho Sương tỷ biết đâu!” Diệp
Vô Ưu một tay ly khai đỉnh hồng châu tiếp tục cởi bỏ y phục nàng, một
tay vẫn tiếp tục nâng niu đỉnh ngọc phong, trong lòng hắn biết rằng hắn
sẽ không nói với Sương Sương, nhưng sẽ không cản nàng tự tìm hiểu, điều
đó hắn không quan tâm. Nghe Diệp Vô Ưu đáp ứng, Lãnh Tâm Âm không nói gì nữa, hai mắt khép hờ mặc cho Diệp Vô Ưu thi triển ma thủ trên người
nàng, hai hàm răng ngọc siết nhẹ nhưng vẫn không thể ngăn được những âm
thanh rên rỉ nhẹ thoát ra. Những tiếng rên khoái lạc này đối với Diệp Vô Ưu còn hơn rất nhiều các loại thuốc kích tình.

Trong chốc lát, y phục lần lượt được cởi bỏ, một thân thể thon dài,
trắng như bạch ngọc, với những đường cong quyến rũ, bí ẩn mê người hiện
ra trước mắt Diệp Vô Ưu, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống liên tục. Thân thể quyến rũ của Lãnh Tâm Âm như một chưởng trí mạng khiến hắn như có cảm giác không khí xung quanh như bị hút chặt, toàn thân đông cứng.

“Sư phụ tỷ tỷ, thân thể người đẹp quá!” Diệp Vô Ưu vuốt nhẹ thân thể
nàng. Lãnh Tâm Âm không nói gì, chỉ “ư” khẽ một tiếng, khẽ uốn nhẹ, mặc
dù chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Diệp Vô Ưu động tác đó mê hoặc cùng cực, trong lòng hắn dục hỏa bành trướng. Hắn rốt cuộc cũng khồng thể nhịn được nữa, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục, trườn lên
thân hình đầy quyến rũ đó, nhẹ nhàng tách đôi chân ngọc thon dài, xâm
nhập vùng cấm địa huyền bí.

Lãnh Tâm Âm kiều thanh khẽ “ư” một tiếng đau đớn, vật thể cứng rắn, nóng hổi của Diệp Vô Ưu đã phá tan lớp ngăn cản cuối cùng trong thông đạo
nhỏ hẹp của nàng, toàn bộ xâm chiếm hết bên trong. Lãnh Tâm Âm đột nhiên cong người, ngọc thủ ôm chặt lấy thân thể cường tráng của Diệp Vô Ưu,
mười đầu ngón tay bấu chặt lấy da thịt hắn, hàm răng ngọc nghiến chặt.

“Đừng động đậy, song tu... ” Lãnh Tâm Âm vận dụng toàn bộ sức lực nói ra vài lời. Song tu công pháp nháy mắt đã phát động, hai luồng chân khí
thông qua vị trí tiếp xúc thân mật giữa hai người, lưu chuyển tuần hoàn
liên miên bất tuyệt…

“Tốt lắm!” không biết trải qua bao lâu, Lãnh Tâm Âm thở nhẹ ra hai
tiếng, cùng lúc đó Diệp Vô Ưu cũng hét lên một tiếng sung sướng, ở trên
người nàng bắt đầu chuyển động lên xuống nhịp nhàng. Hơi thở gấp gáp,
kèm theo những âm thanh rên rỉ tiêu hồn, trong phòng Lãnh Tâm Âm lúc này xuân ý nồng nồng. Sau nửa đêm hoạt động nhịp nhàng, điên cuồng không
biết mệt mỏi, Diệp Vô Ưu cuối cũng đem tất cả tinh lực bắn thẳng vào
trong nội thể của người ngọc. Trận chiến chấm dứt, Diệp Vô Ưu dùng chút sức lực cuối cùng âu yếm ôm lấy thân thể lõa lồ của Lãnh Tâm Âm, thể
hiên một tình yêu thương vô hạn.

“Ngươi muốn biết vì điều gì mà ta quyết định bang trợ cho Tuyết Minh Văn không?” Lãnh Tâm Âm đột nhiên mở miệng, vừa mới mất đi tấm thân thanh
bạch mà mình cố công gìn giữ nhiều năm, nàng chợt cảm giác trong tâm hồn mình không có chút cảm giác hối hận, Giờ phút này đối với nàng nam nhân này không chỉ là sự gần gũi về thân xác mà dường như tâm hồn cũng đã
hòa làm một. “Biết, là vì Tuyết Minh Đường” Diệp Vô Ưu ngữ khí mang chút đố kị “Sư phụ tỷ tỷ, nàng không quên được hắn sao?”

“Ngươi nói đúng một mà chưa phải là tất cả, ta làm việc này là vì Tuyết
Minh Đường, nhưng tuyệt không phải là vì ta không quên được hắn.” Lãnh
Tâm Âm thầm nói “Chỉ là vì ta từng đáp ứng với hắn một việc.”

“Là việc gì vậy?” Diệp Vô Ưu có chút hơi tò mò.

“Ta nghĩ, sự tình ta với Tuyết Minh Đường năm đó chắc ngươi cũng biết
một ít.” Lãnh Tâm Âm mơ màng “Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, ta với hắn
có một lời hứa… Ngươi biết nguyện vọng lớn nhất của Tuyết Minh Đường là
gì không?”

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #144