Chương 140: Hí Lộng Lâm Lộng Nguyệt


“Cái gì?” Diệp Vô Ưu kinh hãi miệng lắp bắp “Công chúa lão bà, nàng nói Vân La cũng như nàng đã từng là công chúa?”

“Đúng vậy, sư phụ đã từng là công chúa của Bách Hoa đế quốc.” Hoa Nguyệt Lan
gật đầu “Nói cách khác, sư phụ cũng chính là cô cô của ta!”

“Không... không thể nào...!” Diệp Vô Ưu mồm há to, lưỡi cứng đơ nói không nên
lời, nhưng lập tức hắn phát hiện ra có chút không đúng. “Không đúng à!
Công chúa lão bà, Vân La không phải họ Hoa làm sao lại có thể là thân cô cô của nàng được chứ?”

“Sư phụ vốn cũng mang họ Hoa, chỉ là
người không muốn cho người khác biết mình có quan hệ với Bách Hoa đế
quốc nên đã đổi họ.” Hoa Nguyệt Lan thầm nói “Biết được bí mật kinh nhân này không quá mười người, ta hy vọng ngươi sẽ giữ kín. Đương nhiên nếu
ngươi không tin có thể đến hỏi thẳng sư phụ ta, ta tin rằng người sẽ cho ngươi đáp án chính xác nhất.”

“Công chúa lão bà, ta tất nhiên
tin tưởng nàng chứ, chỉ là vì sao nàng lại nói chuyện này với ta?” Diệp
Vô Ưu thoáng chần chừ một lát rồi hỏi.

“Người vừa là sư phụ, vừa
là cô cô của ta, nếu ta và ngươi ở cùng một chỗ, thì chúng ta ba người
phải tính làm sao đây?” Hoa Nguyệt Lan khóe miệng hiện ra một nụ cười
khổ “Tiểu sắc lang, ngươi từ nay về sau cũng đừng đến tìm ta nữa!”

“Không có quan hệ gì mà, Vân La dù là cô cô của nàng thì có làm sao? Ta nghĩ
Vân La cũng biết sự việc của chúng ta, nàng ấy cũng không có để tâm
đâu.” Diệp Vô Ưu nhỏ giọng.

“Với ngươi thì chuyện này không có
quan hệ gì lớn, nhưng chỉ là ta... ta không thể chấp nhận loại quan hệ
này được!” Hoa Nguyệt Lan khẽ lắc đầu “Cũng có thể tương lai ta sẽ nghĩ
khác, nhưng khẳng định không phải bây giờ. Trong lòng sư phụ nghĩ gì,
lúc này ta không đoán được... mà cũng không cần đoán, vì ta biết rằng ta không thể cùng sư phụ mình đều là tình nhân của Diệp Vô Ưu ngươi!”

“Công chúa lão bà, chẳng lẽ nếu ta không rời xa Vân La, nàng sẽ không nguyện ý ở cùng ta sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn biết mình tuyệt không có khả năng rời xa Vân La.

“Không, ngươi không thể
rời bỏ sư phụ!” Hoa Nguyệt Lan nói nhanh “Nếu ngươi làm điều gì có lỗi,
ta nhất định sẽ không buông tha ngươi!”

“Nàng… nàng rốt cuộc muốn ta phải làm gì giờ?” Diệp Vô Ưu bắt đầu có chút buồn bực.

“Mấy năm nay, ta ở cùng sư phụ một thời gian tuy không lâu, nhưng ta biết
không khi nào sư phụ vui vẻ.” Hoa Nguyệt Lan ngữ khí nhẹ như một sơi tơ
mỏng “Nhưng mấy ngày nay, sau khi ở cùng ngươi, ta thấy người trở nên
rất vui vẻ, hoạt bát.” Hoa Nguyệt Lan dừng một lát rồi nói tiếp: “Sư phụ cô độc đã hơn mười năm nay, bây giờ rốt cục đã tìm được một nam nhân mà mình yêu thích, tìm được hạnh phúc của chính mình. Kì thật ta cũng thấy vui lây niềm vui của người, nhưng nếu nam nhân đó không phải là ngươi
thì ta có lẽ thấy vui hơn.”

“Nàng làm vậy để làm gì?” Diệp Vô Ưu
có chút bất mãn, giọng nói bắt đầu có chút bực dọc “Nàng yên tâm, sẽ
không kẻ nào dám nói lung tung về việc này đâu.”

“Đây không phải
vấn đề là người khác nói hay không, mà là chính bản thân ta không thể
chấp nhận.” Hoa Nguyệt Lan lắc đầu “Tính ra ngươi nói ta cố chấp cũng
tốt, thế nào cũng được. Tóm lại ta mong rằng từ nay về sau, ngươi đối xử thật tốt với sự phụ, đồng thời cũng hy vọng ngươi đừng tìm đến ta nữa.
Chúng ta không gặp nhau nữa, với ngươi mà nói có lẽ tốt hơn. Hãy coi mối quan hệ giữa chúng ta như là một đoạn hồi ức, một đoạn kỉ niệm trong
đời này!”

“Công chúa lão bà, nàng không phải vô tình vậy chứ?”
Diệp Vô Ưu cười khổ, nghiêm túc nói “Ta mặc dù thích Vân La nhưng ta quả thật cũng rất thích nàng.”

Đáng tiếc là bây giờ Hoa Nguyệt Lan
đích xác đã bắt đầu vô tình, bất luận Diệp Vô Ưu nói thế nào đều không
thể làm nàng hồi tâm chuyển ý, để rồi cuối cùng hắn đành buồn bã mà rời
đi.

Nhìn theo bóng lưng của Diệp Vô Ưu đang dần khuất, Hoa Nguyệt Lan nhẹ thở dài, thầm nói: “Chớ có trách muội mà chỉ nên trách chàng.
Tiểu sắc lang à, chàng quá đa tình!”

Diệp Vô Ưu trong lòng buồn
bực nhưng dáng vẻ vẫn không hề mất đi vẻ tiêu sái, trong khi hắn đang lo lắng không biết đêm nay phải đi đâu thì đột nhiên phát hiện ra một đạo
phiến ảnh quen thuộc “A…Phỉ Phỉ tỷ tỷ!”

Bóng người đó không phải là ai khác mà chính là Lăng Phỉ Phỉ.

Gặp lại Diệp Vô Ưu, Lăng Phỉ Phỉ sắc mặt hơi đổi, bất quá nàng cũng không
né tránh mà hướng về phía hắn nhẹ bước tới, khẽ cúi người chào rồi nhẹ
nhàng nói: “Diệp công tử khỏe chứ!”

”Phỉ Phỉ tỷ tỷ, đã lâu không gặp tỷ, tỷ đi đâu vậy?”

Lăng Phỉ Phỉ sắc diện lãnh đạm dị thường, ngữ khí có vẻ chán ghét nhưng Diệp Vô Ưu vờ như không biết, vẫn cùng nàng nói chuyện tự nhiên như cũ: “Tỷ
đi ra ngoài có việc gì vậy?”

Lăng Phỉ Phỉ giọng nói lạnh nhạt,
trầm hẳn xuống: “Nói đi nói lại ta còn phải cảm ơn Diệp công tử, nếu
không phải là nhờ công tử, ta cũng không có cơ hội rời khỏi Vô Ưu sơn
trang đi thưởng ngoạn cảnh sắc đại lục.”

“Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ giận
ta à?” Diệp Vô Ưu nếu không nghe ra được vẻ trào phúng trong ngữ khí của nàng thì hắn đúng là một thằng ngốc.

“Diệp công tử nói quá lời, tiểu nữ tử sao dám giận người chứ?” Lăng Phỉ Phỉ giọng nói có chút lạnh lùng.

“Phỉ Phỉ tỷ tỷ, chức vị Viện chủ Thiên Nhai thư viện đối với các người mà
nói thật sự quan trong vậy sao?” Diệp Vô Ưu khuôn mặt hiện vẻ khổ não
“Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ làm Viện chủ sự tình này sáng rõ như ban ngày, còn
tỷ vì không đạt được chức vị đó mà không vui, nhưng ta thật không rõ,
cái ngôi Viện chủ này có cái gì tốt chứ?”

“Diệp công tử, nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì?” Lăng Phỉ Phỉ nhạt nhẽo hỏi.

Diệp Vô Ưu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đệ từ trước đến giờ nguyện vọng lớn
nhất là ôm đủ Vân mộng thập tiên tử về nhà làm lão bà, còn bây giờ
nguyện vọng lớn nhất là… đem hết mĩ nữ mà ôm về nhà...”

“Nếu có
một ngày, ngươi phát hiện ngươi không thể thực hiện nguyện vọng này,
ngươi trong lòng có thể cao hững được không?” Lăng Phỉ Phỉ tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên là sẽ không cao hứng, bất quá là sẽ có một ngày ta nhất đinh thực hiện nguyện vọng của mình.” Diệp Vô Ưu tự tin nói.

“Diệp công
tử, ta nói cho ngươi biết, nguyện vọng lớn nhất của ta là trở thành Viện chủ Thiên Nhai thư viện.” Lăng Phỉ Phỉ ngữ khí lạnh lùng “Đáng tiếc,
nguyện vọng của ta đã bị sụp đổ, mà nguyên nhân sụp đổ cũng là do Diệp
công tử ngươi ban tặng cho.” Lăng Phỉ Phỉ nói xong câu này, chuyển thân
rời đi không nhìn lại Diệp Vô Ưu một lần.

Diệp Vô Ưu ngoác mồm
định nói nhưng lên đến miệng rồi mà chợt phát hiện ra nói không lên lời. “Có cần thiết chuyện như vậy mà phải tức giận không?” Diệp Vô Ưu lẩm
bẩm nói nhỏ một câu, trơ mắt nhìn thân thể Lăng Phỉ Phỉ biến mất trong
tầm mắt. Đột nhiên, lúc này Diệp Vô Ưu chợt nhớ đêm này mình không có
nơi mà đi. Một lát sau, hắn đưa chân bước thẳng đến khuê phòng của Lăng
Nguyệt Nguyệt. Đêm đó, Diệp Vô Ưu và Lăng Nguyệt Nguyệt loan phượng đảo
điên triền miên.

Buổi sáng ngày thứ hai, tại Vô Ưu sơn trang,
bình giám đại hội sắp bắt đầu. Diệp Vô Ưu nghênh ngang nằm dài trên
chiếc thái sư ỷ, bên cạnh hắn có hai tiểu mỹ nhân, một là Hàm Yên nha
đầu một là Giang Thiên Thiên, đừng hỏi các nàng sao lại ở chỗ này,
nguyên nhân rất đơn giản, đến là để thu tiền.

Lăng Nguyệt Nguyệt
đứng ở phía sau Diệp Vô Ưu, nhiệm vụ của nàng là ghi chép lại kết quả
của bình giám đại hội, đồng thời cũng là chủ trì của đại hội. Sau một
nghi thức đơn giản, bình giám đại hội chính thức bắt đầu. Người thứ nhất đi lên tiến hành bình giám không phải ai xa lạ, mà chính là Tán Tiên
môn – Tiêu Diêu.

“Đại ca ca, một trăm hai!” Tiêu Diêu vừa mới
hướng về phía Diệp Vô Ưu đi tới còn cách xa một thước, đột nhiên phát
hiện ở phía trước xuất hiện một vị tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, đang
vươn bàn tay nhỏ bé ra phía trước, yêu kiều nói.

“Tiểu muội muội, cái gì một trăm hai?” Tiêu Diêu hơi sửng sốt, ngữ khí vô cùng ôn hòa hỏi.

“Bình giám phí - một trăm hai mươi bạc, giao tiền trước, bình giám sau!”
Giang Thiên Thiên nũng nịu nói. Lời còn chưa dứt, khắp nơi đã vang lên
những tiếng xì xầm phản đối: “Có lầm không vậy? Còn muốn thu tiền
sao?... Một trăm hai có tham quá không?... Diệp Vô Ưu thừa nước *****c
thả câu đây mà!” Diệp Vô Ưu kì thật nghe thấy rất rõ ràng, chỉ là hắn
bịt tai che mắt làm ngơ như không thấy.

“Úy, không có vấn đề gì!” Tiêu Diêu mới đầu hơi sửng sốt nhưng rất nhanh hắn rút ra một trăm hai
ngân phiếu, đưa cho Giang Thiên Thiên, Kì thật một trăm hai bạc cũng
không phải là ít, nhưng nếu so sánh với Tán Tiên môn, một đại môn phái
mà nói, thì quả thật là một số con số quá nhỏ.

“Cám ơn đại ca
ca!” Giang Thiên Thiên ngọt ngào cười, bộ dáng rất vui vẻ rồi sau đó
liền đem đống ngân phiếu đem vào trong ngực áo cất đi… Quá trình bình
giám diễn ra rất nhanh, có điều kết quả của lần bình giám này khiến Diệp Vô Ưu khá bất ngờ. Hắn tuyệt không nghĩ rằng Tiêu Diêu tu vi đã đạt tới cảnh giới trung cấp tu sĩ, hiển nhiên thiên phận tu tiên của hắn cũng
không kém. Đương nhiên nếu so với Thiên Thiên thì còn kém, còn so với
Vân La thì không khác gì một trời một vực. Mặc dù hắn không có bình giám qua tu vi Vân La, nhưng mơ hồ cũng cảm giác được rằng tu vi của nàng,
tám phần mười là đã đột phá cảnh giới tu sĩ tiến đến cảnh giới chân nhân rồi.

Tiếp ngay sau Tiêu Diêu, lần lượt ba vị sư huynh của y cũng bắt đầu bình giám. Mỗi người cũng giao một trăm hai bạc, bất quá tu vi
của ba người đó lại không bằng Tiêu Diêu, chỉ đạt đến cảnh giới sơ cấp
tu sĩ. Tán Tiên môn tiến hành bình giám chỉ có bốn người này, bọn họ tu
vi tuy không cao nhưng trong lòng Diệp Vô Ưu hiểu rất rõ, một môn phái
mà có tới ba sơ cấp tu sĩ giả, một trung cấp tu sĩ giả, thì thực lực quả không bình thường chút nào. Người bình giám tiếp theo là một mỹ nữ,
không phải ai xa lạ mà Lâm Lộng Nguyệt. Đương nhiên cũng giống như mấy
người khác, nàng cũng bị Thiên Thiên nhanh chóng cản lại: “Đại tỷ tỷ,
hai trăm hai!” Thiên Thiên vẻ mặt tỉnh bơ nhìn Lâm Lộng Nguyệt. “Sao ta
lại đòi đến hai trăm hai?” Lâm Lộng Nguyệt bất mãn hỏi.

“Ca ca
nói, mỹ nữ có thể miễn phí, nhưng sửu nữ thì phải gấp đôi.” Thiên Thiên
vẫn như cũ vẻ mặt thuần chất vô cùng, ngữ khí lại càng quyết rũ mê
người. “Cái gì? Ngươi…ngươi nói ta là sửu nữ?” Lâm Lộng Nguyệt hung hãn
trừng mắt nhìn Thiên Thiên. “Đại tỷ tỷ, tỷ đừng dữ như vậy mà! Là đại ca ca nói chứ không phải Thiên Thiên nói.”

“Ca ca ngươi là ai?” Lâm Lộng Nguyệt nghiến răng, kìm nén phãn nộ hỏi.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #140