Chương 127: Lại Bỡn Cợt Mỹ Nữ Sư Phụ ...


Nghe đến tên Giang Vân Bình, thân thể kiều mị của Trương Tú Nhã chấn
động, sắc mặt vốn có chút tái nhợt càng trở nên xanh xao, ánh mắt rất
nhanh tựa hồ thoáng qua một tia sợ hãi.

“Xem ra Diệp công tử đối
với gia sự của Tú Nhã có chút thông cảm.” Trương Tú Nhã nhẹ nhàng cắn
môi, “Đã như vậy ta cũng tin tưởng Diệp công tử, nguyện ý cùng Thiên
Thiên lưu lại.”

“Tú Nhã tỷ có thể quyết định như vậy là rất tốt.” Diệp Vô Ưu tâm tình bây giờ rất tốt, “Ta sẽ bảo Phỉ Phỉ tỷ tỷ an bài
chỗ ở cho các người.”

“n đức Diệp công tử, Tú Nhã cảm kích vô
cùng.” Trương Tú Nhã dùng một ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Diệp Vô Ưu, rồi
sau đó nhẹ nhàng nói.

“Nói cảm kích bằng miệng cũng chẳng có tác
dụng gì, ta lại chưa có chút thu hoạch.” Diệp Vô Ưu ở trong lòng lải
nhải một chút, lại không có nói ra. Tiểu tử này kết cục là sắc tâm bất
tử, mặc dù đã có kế hoạch tạm thời không tận dụng lợi thế nhưng vẫn
không ngăn cản được ý niệm bốc đồng trong đầu muốn đưa Trương Tú Nhã lên giường để đùa giỡn.

Bất quá Diệp Vô Ưu cũng không vội, dù sao
Trương Tú Nhã mỗi ngày đều lưu lại Vô Ưu sơn trang, từ nay về sau hắn
cũng không để các nàng ly khai. Không cách nào khác, vì Thiên Thiên này
là tu tiên kỳ tài, nếu muốn hắn cũng sẽ có biện pháp lưu nàng ở chỗ này. Đương nhiên cứ như vậy, Trương Tú Nhã tự nhiên cũng sẽ lưu lại, hắn từ
nay về sau còn nhiều cơ hội mà.

Vô Ưu sơn trang tự thị không
thiếu chỗ ở, được Lăng Phỉ Phỉ an bài, Trương Tú Nhã cùng Thiên Thiên
cũng đi xuống ở hậu viện. Mà Lãnh Tâm m cũng xuất hiện lúc này, nàng
không biết có mục đích chủ ý gì, bất ngờ chủ động giúp Trương Tú Nhã
cùng Thiên Thiên an bài hai nha hoàn, mà rất hiển nhiên đều là người Ma
tông của nàng.

Diệp Vô Ưu cũng không cảm thấy thích nàng quản
những công việc nhỏ này, mặc dù Lăng Phỉ Phỉ có chút ý kiến, rồi lại
không có biện pháp ngăn cản Lãnh Tâm m. Thiên Nhai Thư Viện bây giờ căn
bản đúng là lắm lo lắng phiền toái, nàng tự nhiên cũng không nghĩ lại
rước lấy Lãnh Tâm m một nữ ma đầu như vậy. Bây giờ nàng cùng Lãnh Tâm m
xem như nước giếng không phạm nước sông, ở cùng nhau cũng không ảnh
hưởng gì.

“Ngươi đi theo ta.” Sau khi an bài xong cho Trương Tú
Nhã cùng Thiên Thiên, Lãnh Tâm m nói khẽ với Diệp Vô Ưu một câu rồi sau
đó xoay người hướng phòng nàng đi.

Diệp Vô Ưu ngẩn người, mấy
ngày nay hắn cũng không có đi tìm Lãnh Tâm m, bởi hắn không muốn đùa với lửa. Bất quá là do Lãnh Tâm m chủ động tìm hắn thì phải là một chuyện
khác.

“Sư phụ tỷ tỷ, nghĩ đến ta hả?” Diệp Vô Ưu tiến vào phòng cười hì hì hỏi.

“Có phải là ngươi yêu thích Trương Tú Nhã?” Lãnh Tâm m nhạt nhẽo nói “Nàng
là Ly Hận Tông tông chủ phu nhân, ngươi cũng nên rõ ràng?”

“Sư
phụ tỷ tỷ, người không được đối xử oan uổng như vậy với ta. Ta lưu lại
các nàng, bởi vì Thiên Thiên là một tu tiên thiên tài.” Diệp Vô Ưu có
một bộ dáng nghiêm nghị đại nghĩa, “Ta cũng chỉ là nghĩ cho Vân Mộng đại lục hết lòng giúp bồi dưỡng mau mau ra một tiên nhân.”

“Ngươi
muốn giả làm người tốt trước mặt Trương Tú Nhã, cũng không cần nói tốt ở đây.” Lãnh Tâm m hừ nhạt nhẽo một tiếng, “Ta lại không phải không biết
ngươi là ai?”

“Được rồi sư phụ tỷ tỷ, người không muốn ta bịa ra, ta đây sẽ không bịa ra.” Diệp Vô Ưu cười hi hi, lắc mình đi ra phía sau Lãnh Tâm m, lấy ta kéo nàng ôm vào trong lòng, “Sư phụ tỷ tỷ, đã lâu
không có ôm người, thật là hoài niệm loại cảm giác này.”

Lãnh Tâm m buồn bực không thôi lại cũng không có dẫy dụa, bởi vì nàng có chuyện
cùng Diệp Vô Ưu thương lượng. Mà nàng cũng rõ ràng, tiểu sắc lang này
chẳng một điểm tốt lành, cái việc này có thể khó bàn bạc thành công.

“Tiểu sắc lang, ta hỏi ngươi: hiện tại Thiên Nhai Thư Viện vì cái gì cùng với ngươi hợp tác?” Lãnh Tâm m nhạt nhẽo hỏi.

“Điều này ta chỉ biết đôi chút, có gì không ổn sao?” Diệp Vô Ưu miệng nói hai tay lại bắt đầu ở trên người Lãnh Tâm m không đàng hoàng.

“Rất
hiển nhiên, Thiên Nhai Thư Viện có ân huệ với ngươi.” Lãnh Tâm m nhạt
nhẽo nói, “Ta muốn ngươi khống chế Thiên Nhai Thư Viện, sau đó để cho
mạng lưới tình báo của các nàng trở thành mạng lưới tình báo của ngươi.”

“Sau đó, lại trở thành mạng lưới tình báo của sư phụ tỷ tỷ phải không?” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng cười, “Sư phụ tỷ tỷ cái việc này ta có thể có khó khăn, người có thể cho ta nhiều ít bao nhiêu lợi ích?”

“Sương Sương đã bị ngươi khi phụ, ngươi còn muốn lợi ích gì nữa?” Lãnh Tâm m phát cáu nói.

“Sư phụ tỷ tỷ, người nói vậy là không đúng. Sư tỷ là sư tỷ, người là người, sao có thể đem sư tỷ thưởng cho ta được?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn
nói.

“Ngươi còn muốn như thế nào?“ Lãnh Tâm m hờn dỗi nói, hỏi
lại trong khi đã biết câu trả lời, nàng thật sự cũng rõ ràng, nói cho
cùng, Diệp Vô Ưu vẫn là muốn chiếm được thân thể nàng

“Ta nghĩ
như thế nào không lẽ sư phụ tỷ tỷ không rõ?” Diệp Vô Ưu cười hi hi, một
tay đã tới lục lọi trước ngực nàng, sau đó khéo léo vào tìm tòi ở trong y phục nàng, một lát sau song phong đầy đặn của Lãnh Tâm m bị ma chưởng
Diệp Vô Ưu chạm đến nóng cháy.

“Ta là sư phụ ngươi, huống chi
ngươi và Sương Sương đã gắn liền cùng nhau, chúng ta như vậy còn ra thể
thống gì?“ Lãnh Tâm m thấp giọng nói, trong ngữ khí từ từ mang theo một
chút mùi vị cầu khẩn, “Nếu là yêu cầu khác, chỉ cần ta có khả năng làm
được, ta đều có thể đáp ứng ngươi.”

“Dù sao ta cũng không có
chánh thức bái sư, cho nên ta cũng không coi như là đồ đệ chánh thức.”
Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng bóp lấy ngọc nhũ mềm mại của Lãnh Tâm m, cười hi hi nói, “Hơn nữa, cho dù người thật sự là sư phụ ta thì có quan hệ gì?”

“Ngươi không sợ người khác đồn nhảm, ta thì sợ.” Lãnh Tâm m giận dữ nói.

“Sư phụ tỷ tỷ cái này người không đúng, ta còn nhớ rõ người nói với ta Ma
Tông đệ tử hành sự chỉ tùy thuộc vào sở thích của mình, không cần quản
người khác nghĩ gì, bây giờ như thế nào lại nói sợ người khác đồn nhảm
nhí?” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng cười, dùng một cánh tay khác để ở trên kiều
đồn Lãnh Tâm m, di chuyển thong thả.

“Ngươi...” Lãnh Tâm m nhất
thời không nói được gì, không thể nào phản bác, dù sao lúc trước nàng đã nói với Diệp Vô Ưu như vậy. Chỉ là nàng như thế nào cũng không nghĩ tới thình lình gặp hoàn cảnh thích hợp Diệp Vô Ưu dùng làm cớ đối phó nàng.

“Sư phụ tỷ tỷ, người nên nghe lời ta.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm với mình, vừa nói đầu từ từ cúi xuống miệng hướng về cái cổ trắng ngần của nàng.

Lãnh Tâm m sắc mặt dấy lên biến ảo, rồi sau đó nàng đột nhiên đẩy mạnh Diệp Vô Ưu ra.

“Nếu ngươi có thể đưa Thiên Nhai Thư Viện hợp nhất vào dưới Ma Tông ta, ta
sẵn sàng bất cứ cái gì cũng đều y theo ngươi.“ Lãnh Tâm m cắn răng nói,
“Nếu không ta sẽ không cho ngươi chiếm tiện nghi.”

“Không phải
chỉ Thiên Nhai Thư Viện thôi sao? Cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.” Diệp Vô Ưu thì thầm một tiếng, rồi sau đó cất cao thanh âm: “Sư phụ tỷ
tỷ này, người nói rồi nhất định không được nuốt lời.”

“Yên tâm, Lãnh Tâm m ta nói chuyện luôn giữ lời.” Lãnh Tâm m hừ một tiếng.

“Sư phụ tỷ tỷ, người chờ cùng ta song tu.” Diệp Vô Ưu dùng ánh mắt phóng
túng liếc qua thân thể ngạo nhân của Lãnh Tâm m, cười hi hi nói. Nói
xong những lời này hắn lại xoay người rời đi ra khỏi phòng Lãnh Tâm m.

“Tử sắc lang!” Lãnh Tâm m oán hận mắng chửi một câu, trong lòng dâng lên
một cỗ cảm giác vô lực. Nàng có một loại dự cảm, có lẽ là không thể trốn thoát bàn tay của tên sắc lang này.

“Ôi chao, ngươi đã đến rồi
à, ta còn đang muốn đi tìm ngươi.” Trở lại phòng lại phát hiện Lăng
Nguyệt Nguyệt đang ở đó chờ hắn, Diệp Vô Ưu không khỏi sửng sốt muốn
ngất đi.

“Không phải chứ? Ngươi muốn tìm ta làm gì?“ Lăng Nguyệt
Nguyệt cười xinh xắn, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên người Diệp Vô Ưu
nũng nịu hỏi.

“Ngươi không phải đang nghĩ đến Thiên Nhai Thư Viện viện chủ?” Diệp Vô Ưu cười hì hì, “Ta quyết định giúp ngươi thực hiện
nguyện vọng này.”

“Thật không? Ngươi không gạt ta chứ?” Lăng
Nguyệt Nguyệt lại ngây người ngẩn ngơ, tựa hồ không nghĩ tới Diệp Vô Ưu
hiểu biết trở nên chủ động giống như vậy.

“Ta đương nhiên sẽ
không lừa ngươi.” Diệp Vô Ưu miễn cưỡng nói, “Đương nhiên, ngươi phải
cho ta chút hảo sự, có thể không bằng nhưng cũng không thể kém.”

“Không vấn đề, ngươi yên tâm đêm nay ta sẽ đem Trương Tú Nhã đưa đến trên giường ngươi.” Lăng Nguyệt Nguyệt lẹ làng nói.

“Ai, hãy quên chuyện này, sự tình của Tú Nhã tỷ, không cần nàng nhúng tay.” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, “Còn đêm nay…”

Diệp Vô Ưu kéo dài thanh âm, ánh mắt dụng ý xấu xa nhìn Lăng Nguyệt Nguyệt,
nhãn châu lăn tròn chuyển động không ngừng quét qua gắn chặt bộ vị mấu
chốt trên người nàng. Thấy Lăng Nguyệt Nguyệt có chút nẩy người đi lui
về phía sau, sau đó hắn nói tiếp: “Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, nếu nàng nói có
thành ý, đêm nay nhớ đến tìm ta.”

“Diệp công tử, ta...” Lăng
Nguyệt Nguyệt ngẩn ngơ, như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Vô Ưu cuối
cùng bất ngờ còn muốn nàng hiến thân.

“Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, ta đi ra ngoài chơi, có chuyện gì buổi tối nói sau.” Diệp Vô Ưu cười hì hì,
nói xong rồi thì rất nhanh đi ra cửa.

“Dù sao nàng ta cũng không
phải là người tốt gì, chiếm chút tiện nghi trong bất kể hoàn cảnh nào
cũng không phải vô ích.“ Diệp Vô Ưu trong lòng tự nhủ. Lăng Nguyệt
Nguyệt này tâm địa cũng có chút độc ác, vì cái gọi viện chủ địa vị kia
không do dự dùng Lăng Phỉ Phỉ và Trương Tú Nhã đều đưa cho hắn hưởng
dụng. Hắn đối với Trương Tú Nhã mềm lòng, đối với Lăng Nguyệt Nguyệt có
thể không có chút mềm lòng.

Mặc dù lưu Trương Tú Nhã và Thiên
Thiên ở lại một thời gian, Diệp Vô Ưu trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng Ly Hận Tông sẽ tìm đến, nhưng hắn không nghĩ tới phiền toái tới nhanh như
vậy.

Buổi chiều hôm đó, Lăng Phỉ Phỉ lại tìm đến hắn nói Ly Hận
Tông tông chủ Giang Vân Bình đã đến Vô Ưu sơn trang, hơn nữa còn cùng
Trương Tú Nhã xảy ra xung đột.

“Có nhầm lẫn không, lại nhanh như
vây?” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm một tiếng, rồi sau đó liền đi theo Lăng Phỉ Phỉ vội vàng hướng cửa Vô Ưu sơn trang chạy đi.

“Không được khi dễ mẹ ta.”

Còn chưa có đi đến cửa, thanh âm sắc sảo của Thiên Thiên lúc đó truyền đến tai của Diệp Vô Ưu.

“Giang Vân Bình, đây không phải là nơi ngươi hành ác.” còn một thanh âm khác
vang lên gây ấn tượng sâu sắc. Chính là Lãnh Tâm m, nàng bất ngờ đến đây trước một bước, hơn nữa đang quản ở trên mức độ sự tình.

Sau khi Diệp Vô Ưu đi đến phía trước, vừa mới nhìn xem rõ ràng bộ dạng Giang
Vân Bình, hắn rốt cục hiểu được vì cái gì Giang Vân Bình luôn hoài nghi
Thiên Thiên không phải là nữ nhi hắn.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #127