Chương 122: Dạ Dạ Xuân Tiêu


Song tu là một loại phương pháp tu tiên rất đặc biệt. Sự thật là, song
tu đã tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng trên thực tế, song tu pháp tịnh
không chỉ có một loại, phương pháp song tu có các loại các dạng, hầu như không giống nhau, hiệu quả cũng khác nhau, thậm chí có một số gọi là
song tu pháp, căn bản vẫn không thể tạo ra hiệu quả song tu.

Bất
quá, song tu pháp mà Diệp Vô Ưu hiện tại tu luyện, lại là hàng thật giá
thật, suy cho cùng, hắn xuất thân từ trong lò đào tạo của Tiêu Vấn
Thiên, mà Tiêu Vấn Thiên là tiên nhân chân chính đầu tiên của Vân Mộng
đại lục, nhưng Tiêu Vấn Thiên lúc đó tịnh không có nghiêm túc giảng giải về song tu pháp, bởi vì hắn biết, muốn yêu cầu lợi dụng song tu pháp để tu thành tiên nhân, gần như là việc rất không có khả năng.

Nếu
như là một nam một nữ muốn đơn thuần dựa vào loại song tu pháp này để tu luyện, e rằng cố gắng cả đời, cũng không có nhiều hiệu quả rõ rệt, sự
thật là, nếu như nam nhân đó muốn dựa vào song tu pháp tu luyện thành
tiên, chí ít cũng cần mười xử nữ tu luyện tu tiên giả, mới có thể thành
công, mà loại điều kiện này, đối với Tiêu Vấn Thiên, gần như là không có khả năng thực hiện. Chỉ là, ông ta cũng không thể tưởng được, đối với
Diệp Vô Ưu mà nói, cái điều kiện này, muốn thực hiện tịnh không phải quá khó.

Diệp Vô Ưu cùng Lãnh Sương Sương hiện tại mà nói, tuy bọn
họ hai người song tu, Lãnh Sương Sương mặc dù cũng có lợi ích rất lớn,
nhưng so với Diệp Vô Ưu mà nói, lợi ích của nàng chỉ tỏ ra khá khiêm
tốn.

Chân khí không ngừng vận hành, Diệp Vô Ưu chỉ cảm thấy chân
khí trong thân thể càng lúc càng sung túc, dục vọng trong lòng hắn cũng
càng ngày càng mãnh liệt.

"Sư đệ, có thể không?" Không biết trải
qua bao lâu, Lãnh Sương Sương nhẹ nhàng nói. Vốn là trong cơ thể chân
khí lưu chuyển rất nhanh, lúc này trong thân thể hắn các đại kinh mạch
đã ngưng lại và xuống tới.

Nghe được những lời này của Lãnh Sương Sương, Diệp Vô Ưu rốt cuộc không thể kiềm chế dục vọng sục sôi trong
lòng. Bắt đầu lại xung kích vào trong cơ thể nàng.

Tiếng thở nhẹ
yêu kiều từ trong miệng Lãnh Sương Sương phiêu xuất, Lãnh Sương Sương
không ngừng lắc đầu, mái tóc vàng kim ấy, cũng phất phơ lay động theo,
đem đến cho người một loại cảm giác mị hoặc dị thường.

Khuôn mặt
mang nét cười vốn có chút thờ ơ, lúc này lại sớm đã bị sắc ửng đỏ thay
thế, Lãnh Sương Sương vụng về đón lấy sự chiếm hữu của Diệp Vô Ưu, chân
ngọc thon dài, vốn là để khống chế những cú đá hỗn loạn. Sau đó quấn lên trên eo Diệp Vô Ưu, thuận theo từng đợt tiến công của Diệp Vô Ưu. Đôi
chân ngọc của nàng cũng nhẹ nhàng thu lại mở ra, thu lại rồi mở ra.

"A…" Lãnh Sương Sương không thể ức chế thét lên một tiếng rít ngắn ngủi, hai người cùng leo đến đỉnh dục vọng.

Diệp Vô Ưu mệt mỏi ngã xuống trên thân thể tuyệt mĩ ấy, trên thân sớm đã nhễ nhại mồ hôi.

Trong phòng lúc này có vẻ rất yên tĩnh, ngoài tiếng thở gấp của Diệp Vô Ưu,
thì chỉ có tiếng thở gấp nhẹ nhàng và yêu kiều của Lãnh Sương Sương, một cuộc nam nữ đại chiến thế này, tiêu hao đi rất nhiều thể lực của hai
người.

Đối với việc giữa nam nữ Lãnh Sương Sương hiểu biết rất
ít. Vì để làm thỏa mãn tình lang, không tiếc sử dụng tiên thuật cố gắng
chi trì, Vì vậy, nàng cuối cùng không thể chống đỡ thêm nữa, Diệp Vô Ưu
cũng đã sức cùng lực kiệt.

"Sư đệ, ngươi hiện tại cảm thấy thế
nào?" Sau một lúc yên lặng, Lãnh Sương Sương khẽ hỏi, ngữ khí vô cùng ôn nhu, còn mang theo một chút mùi vị mệt mỏi.

"Sư tỷ. Đệ rất ổn."
Diệp Vô Ưu từ trên thân thể nàng lật mình rơi xuống, sau đó lại dùng khí lực cuối cùng ôm lấy thân thể xích lõa của nàng vào lòng. Tỏ ra rất
thỏa mãn nói.

"Cái đó, cái song tu đó, có tác dụng đối với ngươi ư?" Lãnh Sương Sương hơi ngập ngừng đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên có tác dụng chứ!" Diệp Vô Ưu liền nói, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc vàng kim của Lãnh Sương Sương, cười hì hì nói: "Sư tỷ, chúng ta từ
nay về sau mỗi ngày đều song tu được không?"

"Sư đệ, không, không tốt đâu, đệ nói cho ta biết khẩu quyết ấy, hình như có nhắc tới, nếu
như đệ luôn luôn cùng ta song tu, hiệu quả không cao lắm." Lãnh Sương
Sương lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Đệ, đệ có lẽ sau một khoảng thời gian ngắn thì đến tìm ta nhé, cho dù, đệ lại có thể tìm kiếm người khác song tu."

"Cho dù không có nhu cầu, đệ cũng muốn tìm đến sư tỷ song tu." Diệp Vô Ưu
hôn Lãnh Sương Sương, nói nhẹ vào tai nàng: "Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp!"

"Ta, ta sẽ bồi tiếp đệ vài đêm." Lãnh Sương Sương trong ngữ khí chứa một
chút e thẹn. "Bất quá, qua vài ngày, ta cũng không thể bồi tiếp đệ nữa,
ta dự định bế quan một thời gian, chờ đến lúc sau khi ta xuất quan, ta
lại bồi tiếp đệ, được không?"

"Tỷ cũng bế quan sao?" Diệp Vô Ưu
có chút phiền muộn, Hoa Vân La bởi vì đi bế quan mới phớt lờ hắn, hiện
tại vừa mới nếm thử tư vị của Lãnh Sương Sương, nàng cũng muốn bế quan
luôn.

"Bế quan tu tiên, có trợ giúp rất lớn đối với tiến triển
công lực, như vậy, lần sau chúng ta song tu, sự trợ giúp đối với đệ cũng sẽ lớn hơn một chút!" Lãnh Sương Sương nhẹ giọng nói: "Đệ đừng như vậy, ngày sau còn dài, khoảng thời gian mà chúng ta ở cùng nhau còn rất
nhiều mà!”

"Thế được rồi, bất quá, mấy ngày nay tỷ có lẽ nên giúp đỡ ta." Diệp Vô Ưu có chút bất lực, may mà trước mắt Lãnh Sương Sương
vẫn còn đáp ứng bồi tiếp hắn vài đêm, nếu không, có lẽ hắn phiền muộn
đến chết mất.

"Yên tâm đi, người ta, người ta sẽ bồi tiếp đệ thật tốt." Lãnh Sương Sương trong ngữ khí thong thả chứa đựng một chút nũng
nịu. "Ta hơi mệt mỏi, ta trước tiên phải ngủ đã. Đệ, đệ không được làm
chuyện xấu đấy."

Hai người ôm nhau mà ngủ, đợi tới khi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ hai.

Diệp Vô Ưu vẫn còn chưa mở mắt, liền cảm thấy tinh thần có chút bất thường,
tối hôm qua sau khi cùng Lãnh Sương Sương song tu, tiến bộ của hắn thực
sự khá to lớn, ít nhất về cảm giác, hắn có lẽ linh mẫn hơn rất nhiều so
với trước kia.

Mở to mắt vừa thấy, có hơn một người đứng bên, bất ngờ lại là Lãnh Tâm m, khuôn mặt thanh tú của nàng chứa đầy sự lạnh
lẽo, chính đang lạnh lùng nhìn hắn.

"Chào buổi sáng sư phụ tỷ
tỷ!" Diệp Vô Ưu mệt mỏi dương dương tự đắc nói, mặc dù thần sắc của Lãnh Tâm m bây giờ trông như cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn ngược lại cũng không
sợ sệt.

Lãnh Sương Sương thân thể trần trụi nằm ở trong lòng hắn, nàng cũng tỉnh lại từ lâu, đang nhìn Lãnh Tâm m bằng loại ánh mắt hờ
hững, mền chăn từ từ kéo lên, thân trên của nàng phơi bày trong không
khí, mà hai bàn tay Diệp Vô Ưu, chính đang che phủ lên trên đôi ngọc nhũ của nàng.

"Diệp Vô Ưu, ta đã từng cảnh cáo ngươi, bảo ngươi
không được đụng chạm đến Sương Sương!" Lãnh Tâm m trừng mắt oán hận nhìn Diệp Vô Ưu, trong ngữ khí tỏ ra rất phẫn nộ.

"Là ta tự nguyện, ngươi không nên quản tới chuyện của ta." Diệp Vô Ưu vẫn còn chưa nói, Lãnh Sương Sương đã mở lời.

"Sương Sương, ta là muốn tốt cho ngươi!" Lãnh Tâm m hơi sửng sốt, liền sau đó có chút tức giận nói.

“Việc của ta không cần ngươi quản tới, hiện tại ta rất tốt, ta thích sư đệ,
ta nguyện ý mang tất cả giao cho đệ ấy, chỉ đơn giản như vậy." Lãnh
Sương Sương nhàn nhạt nói: "Ta cùng đệ ấy ở cùng một chỗ rất vui vẻ, thế này là đủ rồi."

Lãnh Tâm m vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng
sau khi nghe Lãnh Sương Sương nói như vậy, nàng lại phát hiện bản thân
nói gì cũng không được.

Trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cục lại nói: "Sương Sương, ngươi thật sự quyết định như vậy sao? Ngươi không hối hận chứ?”

Lãnh Sương Sương không nói gì, lại nhẹ nhàng rên lên một tiếng, hóa ra, Diệp Vô Ưu chính đang nhẹ nhàng xoa bóp nhũ phong của nàng, và phong đồn của nàng, cũng cảm nhận được cái vật cứng chắc của hắn.

"Diệp Vô Ưu, nếu ngươi dám có lỗi với Sương Sương, ta nhất định sẽ giết ngươi!" Lãnh Tâm m hung hãn nói.

"Sư phụ tỷ tỷ, người không cần lo lắng về điều này, ta sẽ đối đãi với sư tỷ rất tốt." Diệp Vô Ưu cười hì hì, đột nhiên thuận tay dìu thân thể Lãnh
Sương Sương ngồi dậy, nâng kiều đồn của nàng, hắn thì quỳ gối xuống phía sau nàng, rồi sau đó, mặc cho có mặt Lãnh Tâm m, tiến nhập thân thể
Lãnh Sương Sương.

"Sư phụ tỷ tỷ, có muốn thử không?" Diệp Vô Ưu
một mặt cố gắng chuyển động trên người Lãnh Sương Sương, mặt khác dùng
ánh mắt sắc mị hoặc nhìn Lãnh Tâm m.

Lãnh Tâm m sắc mặt biến đổi
một hồi, nhìn tư thế phóng đãng của Lãnh Sương Sương như vậy, nghe thấy
tiếng rên rỉ tiêu hồn của nàng như thế. Nàng cắn chặt răng, xoay người
rời đi thật nhanh.

Và trong phòng lúc này cảm xúc vẫn mãnh liệt như cũ.

Trong mấy ngày này, Diệp Vô Ưu có lẽ rất tiêu dao, Hàm Yên nha đầu ấy gần đây cũng không quấy rầy hắn như thế nữa, bởi vì mỗi lần đến hắn đều không
để ý tới nàng, nha đầu đó cảm thấy không có hứng thú, cũng liền không
đến tìm hắn. Hiện tại, nàng ta vừa mới tới Vô Ưu sơn trang, còn lôi kéo
Mộ Dung Tiểu Tiểu đi dạo khắp nơi, cũng không có thời gian đến tìm Diệp
Vô Ưu.

Mà trong mấy ngày nay, Diệp Vô Ưu ngày nào cũng đều quấn
lấy Lãnh Sương Sương, mà khi Lãnh Sương Sương cùng Diệp Vô Ưu sống chung với nhau, cũng từ bỏ đi tính rụt rè thận trọng, bất luận Diệp Vô Ưu đề
xuất yêu cầu muốn thực hiện động tác khó khăn gì, nàng đều đáp ứng, mà
Diệp Vô Ưu có bất cứ kỹ xảo phòng trung nào, đều đem ra diễn luyện khắp
nơi trên người Lãnh Sương Sương, trong lòng tất nhiên là cảm thấy rất
thỏa mãn.

Chỉ tiếc, những cái tốt đẹp thường không kéo dài, sau
ba ngày cùng Diệp Vô Ưu phong cuồng, Lãnh Sương Sương liền tuyên bố bế
quan.

Đến lúc này, Diệp Vô Ưu lại đành phải thay đổi mục tiêu,
bắt đầu hướng chủ ý tới trên người mỹ nữ khác trong Vô Ưu sơn trang, chỉ có điều, Vô Ưu sơn trang tịnh không phải là Vô Song cung, không phải
tùy tiện có thể tìm được mỹ nữ.

Tính đi tính lại, ngoại trừ Lãnh
Sương Sương ra, cũng chỉ có Lãnh Tâm m, Hoa Nguyệt Lan, còn có Lăng Phỉ
Phỉ ba đại mỹ nữ. Hơn nữa Hàm Yên tiểu mỹ nữ đó, miễn cưỡng cũng mới là
bốn người, mà trong đó, Lãnh Tâm m tạm thời thì không thể hy vọng. Lăng
Phỉ Phỉ và hắn vẫn còn chưa thể coi là rất quen thuộc, còn như Hàm Yên,
có lẽ là gần đây nàng cũng không có đến câu dẫn hắn, Diệp Vô Ưu cũng
không nghĩ đến chủ ý quan hệ với nàng, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đi trêu
đùa Hoa Nguyệt Lan là cách tốt nhất trong hiện tại.

Đêm nay, khi
Diệp Vô Ưu đang chuẩn bị đi tới phòng Hoa Nguyệt Lan trộm hương, lại có
một đại mỹ nữ chủ động tới trước cửa, đại mỹ nhân này không phải ai
khác, chính là Lăng Phỉ Phỉ.

"Vô Ưu đệ đệ, mấy ngày qua vẫn còn thói quen ấy à?" Tiến vào phòng, Lăng Phỉ Phỉ liền cười hỏi.

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ta có chút thói quen điều độ." Diệp Vô Ưu vừa chuyển nhãn châu, vừa cười hì hì nói.

"Hứ? Thói quen nào cơ?" Lăng Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, vội vàng hỏi.

"Đêm dài đằng đẵng, không muốn ngủ!" Diệp Vô Ưu mệt mỏi tự đắc nói, "Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ xem ta, một kẻ lãng đãng cô độc, thói quen có thể là gì?"

"Này, Vô Ưu đệ đệ, ngươi sao có thể là một người cô độc lãng đãng được? Công
chúa điện hạ, còn có sư tỷ ngươi, không phải đều ở chỗ này sao?" Lăng
Phỉ Phỉ ngẩn người nói.

"Các nàng đấy à, đều không để ý tới ta!"
Diệp Vô Ưu lộ ra thần sắc cực kỳ tủi thân, "Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ nói ta làm sao bây giờ đây?"

"Này, ngươi đừng nôn nóng, các nàng ấy sẽ
không thể không để ý tới ngươi." Lăng Phỉ Phỉ vội nói, dừng một chút,
nàng cuối cùng cũng nói ra mục đích đến: "Vô Ưu đệ đệ, ta có một chuyện
muốn nói với ngươi một lúc."

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #122