Chương 114: Hống Phiến Mĩ Nữ


“Tất cả ngậm miệng cho ta!“ Diệp Vô Ưu phiền não không thôi, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Không đợi mọi người phản ứng, Diệp Vô Ưu lại bực bội nói: “Các người tu tiên
được mấy ngày? Còn đòi bắt đầu bình giám cấp bậc! Muốn bình giám cũng
được, ba tháng sau tới tìm ta!“

“Lời Diệp huynh thật có lí.“ Tiêu Diêu lên tiếng phụ họa. Hắn tịnh không có nhao lên như đám người vừa
rồi:“Gia sư vừa mới phi thăng. Ba ngày liền, gia sư liên tục giảng giải
tiên thuật, ta nghĩ mọi người có khả năng có nhiều chỗ còn chưa hiểu
sâu. Cho nên bây giờ nên tận dụng thời gian tĩnh tâm nghiên cứu hiểu
thấu mới được. Vì vậy, việc bình giám cấp bậc tu tiên, hãy y theo lời
Diệp huynh, ba tháng sau mới tiến hành.“

Lời nói của Tiêu Diêu
tức thì khiến tất cả mọi người im lặng trở lại. Không nghi ngờ gì nữa,
vì Tiêu Vấn Thiên phi thăng nên dẫn tới địa vị Tán Tiên môn càng vượt xa ngày trước.

“Lời Tiêu công tử rất có lý.“ Lúc này Hoa Vân La mở
miệng lên tiếng, bề ngoài là tán đồng lời nói của Tiêu Diêu. Nhưng trên
thực tế, đương nhiên là giúp Diệp Vô Ưu: “Việc bình giám cấp bậc, mọi
người đừng quá nóng vội, trước mắt nhiệm vụ hàng đầu không gì bằng việc
nghiên cứu thật kỹ những giảng giải về tiên thuật của Tiêu môn chủ trước đây. Mọi người đem thành quả ba ngày đó nghiên cứu thật kỹ, sau khi trở về, truyền thụ cho đệ tử bổn môn nhằm mục đích phát dương quang đại
tiên thuật chân chính.”

“Chà, các người đều nghe rồi đấy, trong
vòng ba tháng, các người trước hết trở về tu luyện cho tốt. Sau ba
tháng, các người đến tìm ta là được.“ Diệp Vô Ưu lại dương dương nói.

Có Tán Tiên môn và Vô Song cung hai đại môn phái đứng ra lên tiếng giúp
Diệp Vô Ưu, những người khác cũng không nói thêm gì nữa. Mặc dù vẫn còn
có người muốn biết cấp bậc tu tiên của bọn họ bây giờ, nhưng cũng chỉ
đành thầm kêu nhẫn nại nhẫn nại, đợi đến sau ba tháng nữa.

Cùng
ngày, gần như tất cả mọi người rời khỏi Tán Tiên môn. Diệp Vô Ưu cũng
vậy. Hắn và mấy người Hoa Vân La, Hoa Nguyệt Lan bắt đầu quay trở về,
trên đường gần như có thể gọi là ngựa không dừng vó. Lúc này, Diệp Vô Uu coi như đã được mỡ rộng tầm mắt, biết một chút thực lực của Ma tông.
Dưới sự an bài của Lãnh Tâm m, khoảng mấy canh giờ, bọn họ lại đổi một
cỗ xe ngựa, cứ thế ở luôn trên xe, mệt mỏi thì nghỉ ngơi luôn trên đó.
Kết quả, quãng đường vốn mất tới nửa tháng, bọn họ chỉ cần không đến bảy ngày đi đường. Vào tối ngày thứ bảy, một đoàn người về đến Vô Song
cung.

Cũng chẳng biết Lãnh Tâm m và Hoa Vân La có chủ ý gì, Lãnh
Tâm m không ngờ lại ở lại Vô Song cung. Kỳ quái là, Hoa Vân La không ngờ cũng để nàng ở lại. Lúc này, Lam Tiểu Phong và Mộ Dung Tiểu Tiểu, trước đây không thể tiến vào Vô Song cung, cũng đã vào ở trong cung.

Trong mấy ngày này, việc Tiêu Vấn Thiên phi thăng thành tiên đã truyền khắp
Vân Mộng đại lục. Việc trước khi thành tiên, Tiêu Vấn Thiên đã truyền
thụ cho một số người tiên thuật chân chính, cũng từ từ truyền bá khắp
nơi. Kết quả, từ ngày đó, những môn phái từng được Tiêu Vấn Thiên thỉnh
mời tham gia cuộc Thành tiên tụ hội, liền trở nên náo nhiệt, liên tục có người muốn gia nhập môn phái của họ. Mục đích tự nhiên là rất đơn giản, bọn họ muốn học tập tiên thuật chân chính.

Bất quá, người trong
các phái từng nghe Tiêu Vấn Thiên giảng giải tiên thuật ngày đó. Sau khi trở về nhà, tất cả đều chọn việc bế quan, bao gồm cả mấy người Hoa Vân
La, Lãnh Tâm m cũng đều như vậy. Ngoại lệ duy nhất là Diệp Vô Ưu.

Ngay cả Mộ Dung Tiểu Tiểu, Lam Tiểu Phong, Hàm Yên đều lựa chọn bế quan tĩnh tu, chỉ có Diệp Vô Ưu nhàn rỗi vô sự. Hắn lúc này rất sầu muộn. Hoa Vân La đã bế quan, dĩ nhiên là chẳng chú ý đến hắn. Lãnh Sương Sương luôn
hết lòng chiều chuộng hắn cũng bế quan tương tự, không thể chăm sóc hắn
nữa. Lãnh Tâm m và Hoa Nguyệt Lan càng không cần nhắc tới. Hai người họ
trước đây đã chẳng hề để ý đến hắn, nữa là giờ đây bọn họ thực sự muốn
tĩnh tu?

Buổi tối thứ hai từ khi về đến Vô Song Cung.

Thời gian này trước đây, đa phần là Diệp Vô Ưu đang ôm ấp ngọc thể tuyệt mĩ
của Hoa Vân La nhưng giờ đây hắn một thân một mình thơ thẩn khắp nơi.
Tên tiểu tử này không chịu nổi tịch mịch, bắt đầu chuyển mục tiêu sang
những mĩ nữ khác của Vô Song cung. Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là
Lam Đồng Đồng.

Mặc dù Hoa Vân La đã hồi cung, nhưng vì nàng đã
lập tức bế quan cho nên lúc này công việc của Vô Song cung vẫn do Lam
Đồng Đồng xử lý. Vì vậy, Diệp Vô Ưu cũng nhận được một tin tức, chẳng
bao lâu nữa, Yến Băng Cơ có thể sẽ về tới. Chỉ là cụ thể lúc nào trở về
thì chẳng một ai biết.

Lam Đồng Đồng không ở trong phòng mà ở
trên đỉnh Phiêu Miễu phong. Sắc trời tối tăm, nàng ta lẳng lặng đứng
trong bóng tối, trong lòng như ba đào dậy sóng.

Mãi tới nay, nàng luôn nghĩ rằng hiện tại mình đang tu tiên. Tuy nhiên, mấy ngày trước
nàng mới hiểu được, trên thực tế, tiên thuật mà nàng tu luyện trước đây
vẫn chỉ là võ thuật. Còn tiên thuật chân chính cũng đã xuất hiện, chỉ là nàng tịnh không hiểu. Còn cung chủ cũng như những người khác hiểu được
tiên thuật, lúc này đều đang bế quan.

Nàng rất nóng lòng muốn
biết những chuyện liên quan đến tiên thuật nhưng lúc này chẳng có ai ở
Vô Song cung có thể nói cho nàng rõ. Ngày trước nàng và Hoa Nguyệt Lan
quan hệ rất tốt, bây giờ cũng đang bế quan tu luyện. Chẳng có cách nào
khác, nàng cũng chỉ có thể chậm rãi đợi chờ. Chỉ là nàng chẳng có cách
nào bình tĩnh trở lại.

“Ai?“ tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía
sau khiến nàng bừng tỉnh. Lam Đồng Đồng đột ngột xoay người lại hét lớn
nhưng lập tức hơi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Diệp công tử, sao người lại ở đây?“

“Lam tỷ tỷ, ta đến tìm nàng!“ Diệp Vô Ưu cười hi hi đáp.
Mặc dù trong bóng tối không thể hoàn toàn nhìn thấy rõ dáng vẻ lúc này
của Lam Đồng Đồng. Thân hình yểu điệu của nàng cũng đủ khiến tim hắn đập mạnh không thôi. Tên tiểu tử này mấy ngày nay đã rất khó chịu rồi. Suốt từ lúc rời Tán Tiên môn đến nay, hắn chưa hề lâm trận với nữ nhân,
khiến cho hắn trước đây vẫn chinh chiến đêm đêm, sao có thể chịu nổi?

“Diệp công tử, ngài tìm ta có chuyện gì?“ Lam Đồng Đồng khẽ nhíu mày, hỏi.

“Lam tỷ tỷ, nàng muốn tu tiên phải không?“ Diệp Vô Ưu bước đến trước mặt Lam Đồng Đồng, rồi sau đó làm ra vẻ rất thần bí thấp giọng hỏi lại.

“Diệp công tử, người đã biết rõ rồi sao còn cố hỏi làm gì?“ Lam Đồng Đồng
nhạt nhẽo đáp:“Bây giờ liệu có mấy người không muốn tu tiên chứ?“

“Cái gì chứ, ta chẳng thèm tu tiên.“ Diệp Vô Ưu nghĩ bụng nhưng ngoài miệng
tự nhiên là không nói ra như vậy. Hắn lại mở miệng dụ hoặc Lam Đồng
Đồng: “Lam tỷ tỷ, vậy nàng có muốn biết tu tiên thế nào hay không?“

“Diệp công tử, chẳng lẽ người biết tu tiên như thế nào sao?“ Lam Đồng Đồng
hỏi ngược lại. Thật ra nàng biết Diệp Vô Ưu đã trở thành người được gọi
là tu tiên bình giám giả. Có thể nói là trong giới tu tiên hiện nay, hắn là người được chào đón nồng nhiệt nhất. Chỉ là, trước mắt đối với Lam
Đồng Đồng mà nói, cái vị tu tiên bình giám giả này có tác dụng thế nào
vẫn còn chưa hiểu được.

“Ta đương nhiên là biết. Ta có thể nói là tu tiên bình giám giả độc nhất vô nhị. Ta biết nàng có khả năng tu tiên hay không, biết nàng có thể tu luyện đến trình độ nào!“ Diệp Vô Ưu
dương dương đắc ý nói.

“Nhưng, ta nghe nói, Diệp công tỷ chỉ có thể bình giám cấp bậc tu tiên thôi mà!“ Lam Đồng Đồng có chút thắc mắc.

“Đó chỉ là một trong số các năng lực của ta mà thôi.“ Diệp Vô Ưu nói dối
chẳng hề đỏ mặt: “Những năng lực khác, ta không nói cho bọn họ, tự nhiên là bọn họ không thể biết được. Lam Đồng Đồng nàng không phải là người
ngoài, ta chỉ nói cho nàng biết thôi.“

“Ai không phải là người
ngoài với ngươi chứ.“ Lam Đồng Đồng thầm nhủ nhưng ngoài miệng chẳng hề
nói ra, chỉ là có chút hoài nghi hỏi: “Diệp công tử, người không gạt ta
chứ?“

“Lam tỷ tỷ, ta sao có thể gạt nàng được? Nàng xinh đẹp như
vậy, ta đâu thể gạt nàng!“ Diệp Vô Ưu long trọng thề thốt, nhưng trong
lòng lại nghĩ: “Ngươi hấp dẫn như vậy, ta không lừa ngươi còn lừa ai
nữa?”

Lam Đồng Đồng do dự một lát. Nói thật, Diệp Vô Ưu khiến
nàng có cảm giác khó có thể tin tưởng được. Có điều, hắn là tu tiên bình giám giả gì đó là sự thật, có khả năng là hắn cũng còn có những năng
lực khác như đã nói.

“Diệp công tử, vậy người xem ta có khả năng
tu tiên không?“ cuối cùng Lam Đồng Đồng không thể kháng cự nổi sự dụ
hoặc, từng bước từng bước sa vào miệng sói.

“Được, Lam tỷ tỷ, nàng hãy đưa tay phải ra.“ Diệp Vô Ưu ra vẻ nghiêm túc nói.

“Sau đó thì sao?“ Lam Đồng Đồng đưa tay ra, có chút mê hoặc hỏi.

“Nắm lấy tay trái của ta, đem chân khí của nàng truyền vào thể nội ta.“ Diệp Vô Ưu nói tiếp. Trên thực tế, cái này chỉ dùng để bình giám cấp bậc tu
tiên, hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc là hiện nay Lam Đồng Đồng có cấp
bậc gì không.

Lam Đồng Đồng hơi do dự một chút nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn. Sau đó, cả nàng và Diệp Vô Ưu đều đồng thời nhìn thấy cổ tay
Diệp Vô Ưu chợt lóe lên chút ánh sáng.

“Không có cấp bậc tu tiên.“ Trên pháp bảo hiện lên mấy chữ đó. Lam Đồng Đồng nhìn thấy rất rõ.

“Diệp công tử, đây là ý tứ gì vậy?“ Lam Đồng Đồng có chút khó hiểu hỏi.

“À, Lam tỷ tỷ. Là ta thuận tiện đánh giá nàng một chút mà thôi. Nàng yên
tâm, căn cứ theo đánh giá của ta, nàng có thể tu tiên.“ Diệp Vô Ưu bắt
đầu miệng chẳng như lòng.

“Thật chứ? Vậy Diệp công tử, người có thể cho ta hay, ta nên tu tiên như thế nào?“ Lam Đồng Đồng tỏ ra có chút cao hứng hỏi.

“Đương nhiên có thể nói với nàng. Bất quá, Lam tỷ tỷ, nàng còn phải tiếp tục
giúp ta kiểm tra một chút.“ Cặp mắt Diệp Vô Ưu xoay chuyển, nói.

“Ôi, kiểm tra như thế nào?“ Lam Đồng Đồng bắt đầu hơi tin tưởng Diệp Vô Ưu.
Rốt cuộc cho đến giờ, Diệp Vô Ưu chưa làm điều xấu xa gì.

“Lam tỷ tỷ, trước tiên nàng nhắm mắt lại, không được động đậy à!“ Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.

“Được, ta nhắm mắt.“ Lam Đồng Đồng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Diệp Vô Ưu đi quanh Lam Đồng Đồng mấy vòng, cẩn thận quan sát mọi chỗ trên
cơ thể nàng. Gò ngực vút cao, ngọc đồn căng tròn, đôi chân thon dài, cần cổ tuyết bạch, cánh môi mong mỏng, tất cả đều bị hắn tham lam ngắm
nghía vài lần. Cuối cùng, hắn dừng lại ở phía sau nàng.

“Làm gì
bây giờ? Chỉ chiếm chút tiện nghi nhỏ hay chiếm tiện nghi lớn đây?“
Trong lòng Diệp Vô Ưu bắt đầu nổi lên sự giằng xé. Mặc dù trong lòng hắn đã thực sự động dục, nhưng rốt cuột hắn và Lam Đồng Đồng vẫn chưa thể
xem là thân thiết, tựa hồ không hay nếu làm quá đáng. Chỉ là dáng vẻ
hiện tại của Lam Đồng Đồng tựa hồ mặc hắn tới hái, khiến hắn không muốn
buông tha nàng.

“Diệp công tử, người làm gì vậy?“ Lam Đồng Đồng đột nhiên hoảng hốt kêu lên, mở bừng cặp mắt.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #114