Đêm hôm đó, Diệp Vô Ưu đã được tận hưởng sự dịu dàng và thân thể tuyệt
đẹp của Hoa Vân La. Mỗi lần như vậy đều khiến giai nhân rên rỉ cầu xin,
việc đó chỉ mang đến cho hắn ta cảm giác như một cuộc chinh phục mới.
Cho đến tận khi trời sáng, Diệp Vô Ưu mới kết thúc đêm cuồng hoan đó, ôm lấy Hoa Vân La ngủ thiếp đi
đến khi Diệp Vô Ưu tỉnh, mới phát hiện ra mình đã ở trên xe ngựa, vẫn đang
gối đầu lên chân Hoa Vân La. Lúc đó đã là chiều rồi, hắn ta đã ngủ hơn
nửa ngày.
Lúc sáng sớm, Hoa Nguyệt Lan tìm Hoa Vân La, trố mắt đờ đẫn khi nhìn thấy Hoa Vân La và Diệp Vô Ưu ôm nhau ngủ. Có là kẻ ngốc
cũng biết mối quan hệ giữa Hoa Vân La và Diệp Vô Ưu, chỉ là nàng không
hỏi gì cả, hai người một là sư phụ, một là tình lang của nàng, mối quan
hệ lung tung này làm cho nàng không biết phải xử trí như thế nào.
Cũng chính vì lí do đó khiến cho lúc Diệp Vô Ưu tỉnh lại, phát hiện Hoa
Nguyệt Lan dùng ánh mắt rất cổ quái nhìn mình, làm cho hắn ta trong lòng cảm thấy thắc mắc.
Trong hơn nửa tháng tiếp theo, Diệp Vô Ưu đã
trải qua quãng thời gian rất thoải mái, Phần lớn thời gian, hắn ta đều ở cùng Hoa Vân La.Mối quan hệ của anh ta với Hoa Vân La cũng đã công khai thân mật, chỉ có điều là không ai nói ra, nhưng tất cả đều biết, hầu
như vào mỗi tối Diệp Vô Ưu đều qua đêm ở phòng của Hoa Vân La.
Nhưng từ sau khi biết mối quan hệ thật giữa Hoa Vân La và Diệp Vô Ưu, Hoa
Nguyệt Lan cũng không quan tâm gì đến Diệp Vô Ưu. Mấy đêm, Diệp Vô Ưu
thân mật nhưng đều bị Hoa Nguyệt Lan đuổi ra ngoài. Mấy lần như vậy, Hoa Nguyệt Lan đều biểu thị thái độ rất kiên quyết, thậm chí dùng cái chết
để uy hiếp Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu không có cách nào, cũng chỉ biết
nhượng bộ Hoa Nguyệt Lan.
Đương nhiên, Diệp Vô Ưu cũng không để
phí thời gian hắn ta còn có Lãnh Tâm m, có lúc cũng mò đến phòng của
Lãnh Sương Sương. Lãnh Sương Sương tuy đối với hắn ta hình như gần chấp
thuận, nhưng cuối cùng cũng không để hắn ta phá vỡ mối quan hệ, cự tuyệt tới cùng.
Còn về nha đầu Hàm Yên, tuy đã bị Diệp Vô Ưu hoàn toàn lãng quên, nhưng Hàm Yên cũng không quá buồn chán, cùng với Mộ Dung
tiểu tiểu gây ra một chút phiền phức. Trên đường đi nhìn ai cũng không
thuận mắt, bọn họ sẽ đi tìm hắn ta gấy rối. Trên đường đi, cũng có mấy
lần không may bị họ làm phiền,
đến lượt Lam Tiểu Phong tỏ ra
phiền muộn, tên nhóc này cũng rất thích mỹ nhân. Vấn đề là mấy mỹ nhân
cùng đi đều không có quan hệ gì với hắn ta, hắn ta bây giờ rất hôi hận
vì đã cùng đi với Diệp Vô Ưu. Song anh ta bây giờ là tuỳ tùng của Mộ
Dung tiểu tiểu. lại không có cách nào đi khỏi, không phải như vậy thì
tên nhóc này đã bỏ đi từ lâu.
Trên đường đi không có chuyện gì
xảy ra, mọi người đều rất thuận lợi đến Tản Tiên môn, lúc đó mới chỉ là
mồng tám tháng năm. Sau khi đến bọn Hoa Vân La mới phát hiện ra bọn họ
là nhóm người đến rất trễ. Tản Tiên môn bề ngoài xem ra rất bình thưòng, nó với thân phận là tu tiên đệ nhất đại môn phái, nhìn rất không thoả
đáng.
Lần này tiếp bọn Hoa Vân La vẫn là Tiêu Dao. Nhưng đối với
người không mời cũng đến như Lãnh Tâm m, Tiêu Dao cũng không nói gì,
đồng thời biểu thị sự hoan nghênh, cũng sắp xếp cho nàng chỗ nghỉ cẩn
thận.
Tiêu Dao hiển nhiên là rất bận rộn, cũng không cùng mọi
người nói gì nhiều, chỉ an bài chỗ nghỉ trước, sau đó nhanh chóng rời
đi. Những ngày tiếp theo ở đó, Hàm Yên dẫn Mộ Dung tiểu tiểu đi lăng
quăng khắp nơi ở Tản Tiên môn. Cũng chẳng có ai để ý đến bọn họ, đúng là hơi kì lạ, nhưng Diệp Vô Ưu mỗi ngày vẫn trốn trong phòng, quấn lấy Hoa Vân La. Đáng thương cho Hoa Vân La bị hắn ta quấn lấy hơn một tháng,
bây giờ có chút sợ hắn ta. Không có cách nào, ai là người khiến Diệp Vô
Ưu càng lúc càng say đắm nàng chứ?
Ngày mười lăm tháng năm.
Sáng sớm, Diệp Vô Ưu còn đang ôm Hoa Vân La ngủ. Tiêu Dao đột nhiên đến, nói Tiêu Vấn Thiên mời mọi người, Hoa Vân La lúc này mới đánh thức Diệp Vô
Ưu.
Hậu viện của Tản Tiên môn có một cái sân rất rộng, bốn mặt
của sân cây cối rất rậm rạp, ngay chính giữa lập một thạch đài, trên
thạch đài, có khác ba chữ: Thăng Tiên đài.
Trên Thăng Tiên đài, lúc đó có một người đàn ông đang ngồi tĩnh tọa dung mạo vô cùng anh tuấn, người đó chính là Tiêu Vấn Thiên.
Bốn phía xung quanh thăng tiên đài có rất nhiều người. Diệp Vô Ưu đảo mắt
nhìn xung quanh, tìm không được người quen, lại càng không quan tâm đến
bọn họ, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là trong số những người
đó hoàn toàn không thấy mỹ nhân nào.
“Hoan nghênh các vị đồng đạo đến Tản Tiên môn, thân là chủ nhân ở đây mà đến hôm nay mới gặp mọi
người, thật quá thất lễ.” Tiên Vấn Thiên nói, giọng rất thấp nhưng rất
rõ ràng. “Vì việc này rất trọng đại, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, các vị
đều là giảo giảo giả của tu tiên giới, nhưng điều tôi muốn nói cho các
vị là, cách tu tiên của các vị từ trước đến nay kì thực đều sai cả!”
“Cái gì?” mọi người đều kinh ngạc. Rất nhiều người trông rất giận giữ, nếu
như như những lời đó do người khác nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ phản bác, nhưng người nói ra chuyện này lại là Tiêu Vấn Thiên, bọn họ đương nhiên phải cư xử khác.
“Kì thực, cho đến bây giờ, cái mà mọi người tu
luyện hoàn toàn không phải là tiên thuật, Kì thực, nó chỉ là võ thuật,
ta muốn nói cho mọi người đừng mong đổi tên võ thuật thành tiên thuật
thì thành tiên thuật chân chính. Tiên thuật thực sự, kì thực hoàn toàn
chưa từng xuất hiện ở Vân Mộng đại lục.”
“Tiêu môn chủ đã mời
chúng ta đến, chắc là muốn chỉ điểm về tiên thuật cho chúng tôi.” Hoa
Vân La cười nói, phát ra hàng vạn loại phong tình.
“Chỉ điểm thì
không dám, nhưngn bản thân ta mấy ngày gần đây đã đắc đạo, tiết lộ thiên cơ, vì muốn tiên giới có thể lưu lại một chút gì đó, cũng là muốn Vân
Mộng đại lục có thể xất hiện tu tiên nhân sĩ chân chính. Ta mong trong
mấy ngày này, giảng cho mọi người một chút về tiên thuật chân chính.”
Tiêu Vấn thiên nói rất chậm: “Thời gian chỉ có ba ngày, mọi người có thể tiếp thu được bao nhiêu là tuỳ vào cơ duyên, ba ngày sau ta sẽ bay về
tiên giới.”
“Cái gì mà giảng thuật chứ, sao không viết ra để mọi
người từ từ xem? Một chút thành ý cũng không có.” Diệp Vô Ưu nói thầm,
âm thanh tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ để Tiêu Vấn Thiên nghe thấy.
“Vị
tiểu huynh đệ này có việc còn chưa biết, thiên cơ không thể tiết lộ. Ta
lần này nói về tiên thuật đã là khai ân của tiên giới rồi.” Tiêu Vấn
Thiên nói: “Thời gian không nhiều, bây giờ bắt đầu, ta bắt đầu giảng
thuật, sẽ không nghỉ, mọi người lúc nào cũng có thể rời khỏi đây, cũng
có thể đi ngay từ bây giờ.”
Mọi người còn chưa phản ứng gì,Tiêu
Vấn Thiên đã nói cái gì đó rất chậm và rất khó hiểu. Tiêu Vấn Thiên nhắm mắt lại, nói không ngừng một câu gì đó làm cho mọi người có cảm giác
hình như ông ta đang đọc một bài văn.
Diệp Vô Ưu mới bắt đầu còn
chú ý nghe một chút, chỉ là bản thân nghe cũng không hiếu. Vốn dĩ hắn ta định viết lại, sau khi thử mới phát hiện, tự cho rằng mình rất thông
minh, nhưng điều căn bản không biết viết vào cái gì.
“Được một
lúc, Diệp Vô Ưu tự thấy mình với tu tiên không có duyên, cũng không muốn nghe nữa. Song hắn ta cũng không rời khỏi đó, vì Hoa Vân La của hắn
đang ngồi xếp bằng ở đó, miệng lảm nhẩm cái gì, hình như đang rất tập
trung lắng nghe. Những người khác cũng đều giống Hoa Vân La, hiển nhiên
là đang rất tập trung.
“Thôi đi, ta phải ở lại bảo vệ vợ chứ!”
Diệp Vô Ưu nghĩ thầm trong bụng, ở đây có mấy mỹ nhân, đều là vợ hiện
tại hoặc tương lai của hắn ta, vì không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn. Hắn ta phải ở lại đây xem ra tốt hơn.
Lúc đó cũng rất muộn, ngoại trừ Diệp Vô Ưu đã đi ăn mấy thứ, còn những người ở chung quanh
thăng thiên đài, đều chưa ai rời khỏi. Tiêu Vấn Thiên vẫn giữ nguyên tốc độ, cái gì gọi là tiên thuật, cái gì không phải là tiên thuật, Diệp Vô
Ưu hoàn toàn không hiểu rõ, nhưng đến bây giờ thì đã rõ hơn một chút,
cái này và cái tiên thuật trước đây của Vân Mộng đại lục, nghe đúng là
có sự khác biệt rất lớn.
Ba ngày. Đồi với Diệp Vô Ưu chính xác mà nói rất khó chịu, tuy nghe không hiểu. Nhưng hắn ta cũng biết, việc này đối với bọn hoa Vân La mà nói, lại rất quan trọng. Vì vậy, vào lúc này
hắn ta cũng không làm phiền bọn họ. Nhưng chỉ ngồi bên cạnh thì sẽ rất
khó chịu, vì vậy anh ta ngủ hết lúc này đến lúc khác.
Không biết đã bao lâu, nửa tỉnh nửa mê Diệp vô Ưu bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó chiếu vào mắt, hé mắt ra nhìn.
“Mặt trời lên rồi sao?”Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. Nhưng ngay lập tức anh ta phát
hiện, mặt trời hoàn toàn chưa xuất hiện. Lúc đó trời vẫn còn tối, ánh
sáng chiếu vào mắt đó phát ra từ thăng tiên đài. Nói một cách nghiêm túc là phát ra từ người của Tiêu Vấn Thiên.
“Lẽ nào, lẽ nào thật sự
là phi thăng?” Diệp Vô Ưu trong lòng không ngăn được sự kích động, từ
người của Tiêu Vấn Thiên toả ra một luồng ánh sáng. Bốn phía xung quanh
thăng tiên đài, cũng bị một luồng ánh sáng bao trùm. Tiêu Vấn Thiên ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm cái gì đó, ngay lập tức toàn thân ông ta bay lên
từ từ.
Trong không trung, một luồng ánh sáng chiếu xuống, bao phủ toàn thân Tiêu Vấn Thiên. Trong luồng ánh sáng đó, Tiêu Vấn Thiên từ từ bay xuống, trên mặt của ông , lúc đó xuất hiện ánh sáng rất thiêng
liêng thuần khiết.
Diệp Vô Ưu đột nhiên phát hiện ra một hiện
tượng rất kì lạ, hắn ta nhìn thấy có hai Tiêu Vấn Thiên. Một Tiêu Vấn
Thiên đang từ từ bay lên, ngoài ra còn có một Tiêu Vấn Thiên khác vẫn
đang ngồi trên Thăng thiên đài. Hắn ta một chốc nhìn lên, một chốc lại
nhìn xuống, cuối cùng không nhìn thấy hai người đó có điểm gì không
giống nhau. Quá kì lạ hắn ta cuối cùng không nhịn được đã đi về phía
thăng tiên đài. Lúc đó mọi người ở xung quanh thăng thiên đài, đang dùng ánh mắt rất thành kính nhìn Tiêu Vấn Thiên bay lên, không có ai quan
tâm xem Diệp vô Ưu làm cái gì.
Lúc Diệp Vô Ưu đi đến bên thăng
tiên đài, thăng tiên đài xoay vài vòng. Cuối cùng nhịn không được hắn đã dùng tay chạm vào Tiêu Vấn Thiên, hắn ta muốn xem xem, người ngồi trên
thăng tiên đài rốt cục là thật hay giả.