Chương 110: Tình Thiêu Tâm Âm


“Cung chủ không ngại việc chúng tôi cùng đường chứ?” Lãnh Tâm m cười
nói. Như vậy chẳng khác gì cũng thừa nhận cô ta cũng đi Tản Tiên môn.

“Đương nhiên không để ý rồi. Huống hồ, tông chủ tự nguyện đi cùng đường với
chúng tôi , có người cầu cũng không được” Hoa Vân La nhìn Diệp Vô Ưu ,
cười nói.

Diệp Vô Ưu cảm thấy lo lắng, hắn cảm thấy Vân La hơi kì lạ, hắn ta hoàn toàn không nói gì với Hoa Vân La về mối quan hệ của
mình với Lãnh Tâm m, nhưng bây giờ xem ra Hoa Vân La đã biết trước rồi?

Hoa Nguyệt Lan mơ hồ đoán ra được mối quan hệ mờ ám giữa Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương. Nàng nhìn Lãnh Sương Sương, phát hiện ra Lãnh Sương Sưong
đang nhìn Diệp Vô Ưu, trong lòng bất giác dấy lên một chút ghen ý, chỉ
là nàng không có cách nào thể hiện sự tức giận đối với Lãnh Sương Sương, đành phải cấu trộm vào người Diệp Vô Ưu một cái.

“Công chúa lão bà à, đừng có cấu ta!” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.

“Ta cấu đấy, cấu chết ngươi luôn!” Hoa Nguyệt Lan tức giận nói, đương nhiên nói rất nhỏ, chỉ là cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ làm cho người
khác chú ý. Hoa Vân La dùng ánh mắt kì lạ nhìn Hoa Nguyệt Lan và Diệp Vô Ưu.

Lãnh Tâm m thoáng nhìn Diệp Vô Ưu, nói: “Tôi đã chuẩn bị ba cỗ xe ngựa , nếu mọi người không ngại có thể đi cùng. “

Diệp Vô Ưu dĩ nhiên không ngại gì, Hoa Vân La cũng chẳng ngại gì. Mọi người cùng lên đường.

Xe ngựa rất xa hoa, trên xe chuẩn bị sẵn phu xe, đều là đệ tử của Ma tông. Lam Tiểu Phong, Hàm Yên và Mộ Dung tiểu tiểu ba người ngồi cùng một xe. Lãnh Tâm m và Lãnh Sương Sương tự nhiên cùng ngồi cùng một xe. Hoa Vân
La và Hoa Nguyệt Lan cùng với Diệp Vô Ưu ngồi cùng trên chiếc xe ngựa
cuối cùng.

Diệp Vô Ưu vốn dĩ đã rất mệt mỏi, lên xe ngựa gối đầu
vào chân của Hoa Vân La ngủ. Hoa Nguyệt Lan nhìn thấy anh ta và Hoa Vân
La thân mật như vậy, mà Hoa Vân La cũng rất tự nhiên, trong lòng bất
giác có cảm giác bồn chồn.

“Con sói háo sắc đó và sư phụ rốt cục
có quan hệ gì?” Hoa Nguyệt Lan nghĩ trong lòng. Nàng đã nghĩ rất nhiều,
suy đoán sư phụ và nàng hiện giống nhau, đều có cùng một mối quan hệ với Diệp Vô Ưu.

Tản Tiên môn cách Vô song cung của Bách Hoa đế quốc
rất xa, dựa theo lộ trình như vậy phải hơn hai mươi ngày nữa mới có thể
đến nơi. Nhưng bây giờ mới là tháng bốn còn khoảng thòi gian một tháng
mới đến mười tám tháng năm. Vì vậy nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn thì sẽ đến Tản Tiên môn trước mười lăm tháng tám, nên không có vấn
đề gì.

Mặc dù xe ngựa có hơi lắc lư nghiêng ngả nhưng Diệp Vô Ưu
vẫn ngủ đến chiều tối. Mãi đến khi mọi người tới một thành khác của Bách Hoa đế quốc là Phi Sa thành, Diệp Vô Ưu mới tỉnh.

Phi Sa thành
là có tên như vậy vì ở thành này mỗi năm đều có một khoảng thời gian có
cát bay, bão cát thường tập trung ở đây. Vì vậy đây tuy là thành phố lớn nhưng chẳng phồn hoa. Ở đây rất tiêu điều nhưng từ Bách Hoa đế quốc đi
Vọng Nguyệt đế quốc phải đi qua Phi Sa thành, vì vậy bọn Diệp Vô Ưu tự
nhiên không thể tránh khỏi đi qua nơi này, thời tiết vào lúc này rất
tốt, hoàn toàn không có bão cát, bầu trời ở Phi Sa thành rất đẹp.

Lãnh Tâm m sớm đã đặt phòng ở khách sạn, nàng đã chuẩn bị rất đầy đủ, mỗi
người đều có một phòng riêng, hiển nhiên không phải là Lãnh Sương Sương
chuẩn bị rồi, còn bọn Hàm Yên đến hơn nửa năm nay đều không sống ở đây.

“Vân La, tối nay ta sẽ đến tìm nàng.” Lúc đi vào khách sạn, Diệp Vô Ưu ghé
vào tai Hoa Vân La nói: “Tên tiểu tử này đã nghỉ ngơi đủ rồi, đã khôi
phục lại sinh lực, tối hôm đó đưong nhiên là muốn đến chỗ của Hoa Vân La để được hưởng thụ.”

Hoa Vân La nhìn anh ta với ánh mắt rất đáng yêu không nói gì, đi vào khách sạn.

“Vô Ưu ca ca, Vô Ưu ca ca!” Diệp Vô Ưu vừa mới ăn xong ở nhà ăn, nha đầu Hàm Yên đã chạy đến.

“Có chuyện gì?” Diệp Vô Ưu ngẩng đầu lên hỏi tỏ vẻ bất mãn, hắn ta bây giờ không còn sợ con nha đầu này như trước đây nữa.

“Vô Ưu ca ca, mấy ngày hôm nay huynh ở lại Vô Song cung làm gì? nói cho
muội biết được không?” Khuôn mặt Hàm Yên trông rất hiếu kì khi hỏi vấn
đề này.

“Không nói cho ngươi biết!” Diệp Vô Ưu cự tuyệt nói.

“Nói cho muội biết đi!” Hàm Yên ôm lấy cánh tay của Diệp Vô Ưu bắt đầu làm nũng .

“Ngươi quan tâm đến việc ta làm làm gì?” Diệp Vô Ưu không khách khí gì nói: “Đi chơi đi , dừng có làm phiền ta!”

“Ở đây chẳng vui chút nào!” Hàm Yên nũng nịu nói: “Vô Ưu ca ca, huynh đưa muội đi chơi được không?”

“Đương nhiên không được!” Diệp Vô Ưu lại cự tuyệt, thật buồn cười hắn ta bây giờ có thời gian đưa ả đi chơi sao?

“Vô Ưu ca ca, huynh đối với người ta tốt hơn một chút được không!” Hàm Yên nói như sắp khóc.

“Hắn ta vì sao phải đối xử tốt với cô? cô chẳng qua chỉ là một nha hoàn thôi!” Có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

“Ơ, tôi...tôi là nha hoàn thì sao? tôi, tôi không giống như các nha hoàn
khác, tôi là nha hoàn của Băng tỉ tỉ!” Hàm Yên nhìn mọi người, tự nhiên
cảm thấy sợ hãi, như vẫn còn rất bất mãn nên phản bác lại

“Không
cần biết cô là nha hoàn của ai, chung quy cô cũng chỉ là một nha hoàn.”
Người vừa nói là Lãnh Sương Sương, người mà khiến Hàm Yên sợ hãi như vậy , chỉ có thể là cô ta.

“Cô thì hơn gì tôi chứ !” Hàm Yên tức giận đáp: “Có cái gì mà xem thường người khác chứ!”

“Cô còn không đi ra?cẩn thận ta đánh cô bây giờ!”Lãnh Sương Sương uy hiếp.

“Tôi....tôi không sợ cô đâu!” Hàm Yên bĩu môi nói, nói là không sợ, nhưng ngay lập tức chạy như bay đến nấp phía sau Diệp Vô Ưu.

“Vô Ưu ca ca, huynh đừng thể để mụ già hung dữ đó đánh muội!” HàmYên nói nhỏ như cầu xin vào tai Diệp Vô Ưu.

“Cô đừng nghĩ là trốn phía sau sư đệ thì tôi sẽ không đánh cô!” Lãnh Sương
Sương kêu lên một tiếng: “Cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn ra đây cho tôi, làm gì thì làm đi đâu thì đi , đừng có ở đó mà làm phiền sư đệ!”

“Hàm Yên, cô ra đây đi, đừng như vậy, sư tỉ mà giận lên, tôi không giúp gì được cho cô đâu!” Diệp Vô Ưu cũng nói.

“Ra thì ra, có cái gì mà xem thường người khác chứ!” Hàm Yên tức giận nói,
chạy biến mất, một lúc sau, giọng của Hàm Yên từ phía xa vọng đến: “Vô
Ưu ca ca, tôi sẽ nói với Băng tỉ tỉ!”

“Lại muốn uy hiếp ta. ta không sợ đâu.” Diệp Vô Ưu nói nhỏ, sau đó đi về phía Lãnh Sương Sương.

“Sư tỉ, không phải là đang nghĩ đến đệ đấy chứ?” Diệp Vô Ưu kéo lấy tay của Lãnh Sương Sương, cười nói.

“Sư phụ để đệ chờ sẽ đi tìm người đấy.” Lãnh Sương Sương nói.

“Ồ, biết rồi!” Diệp Vô Ưu hơi chần chừ một lúc. “Thôi đi, chúng ta bây giờ
đi tìm sư phụ tỉ tỉ nhé!” Diệp Vô Ưu kéo Lãnh Sương Sương đi về phía
trước, đến trước cửa phòng Lãnh Tâm m, muốn kéo Lãnh Sương Sương vào,
lúc đó Lãnh Sương Sương giữ lại.

“Đệ vào một mình đi, ta về phòng đây.” Mặt của Lãnh Sương Sương bỗng nhiên hơi đỏ lên một chút, nói rất
nhỏ: “Ta sẽ chờ, có thể thì đến phòng tìm ta.”

Không chờ Diệp Vô
Ưu phản ứng lại, Lãnh Sương Sương thoát nhanh ra khỏi tay của hắn ta,
xoay mình chạy như bay về phía phòng bên cạnh.

Hơi chần chừ do dự một lúc, hắn ta mở cánh cửa trước mặt, đi vào trong, ngay lập tức anh ta nhìn thấy Lãnh Tâm m.

“Đóng cửa lại đi” Lãnh Tâm m quay lưng lại phía hắn nói.

Diệp Vô Ưu muốn làm việc xấu, tự nhiên muốn đóng cửa, như vậy sẽ không bị ngươì khác phát hiện

Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Vô Ưu di chuyển ra phía sau lãnh Tâm m , từ phía sau ôm lấy nàng có thân hình vô cùng hấp dẫn.

“Sư phụ tỉ tỉ, tìm ta à?” Diệp Vô Ưu không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, vừa hỏi vừa ôm lấy cô ấy.

“Việc ta bảo ngươi đi điều tra, thế nào rồi?” Lãnh Tâm m không để cho Diệp Vô Ưu chạm vào người, chỉ muốn nói chuyện.

“Sư phụ tỉ tỉ, mới có mấy ngày,làm sao có thể điều tra ra cái gì chứ!” Giọng Diệp Vô Ưu có phần oán trách .

“Ngươi không phải là đã khiến cho Hoa Vân La phải lên giường rồi sao?” Lãnh
Tâm m nói. “Hay là ngươi vốn dĩ không muốn điều tra việc ta giao đấy
chứ?”

Lãnh Tâm m vốn không biết tên của Vô Song cung chủ, ở Vân
Mộng đại lúc số người biết đến cái tên Hoa Vân La không nhiều, nhưng bây giờ Hoa Vân La hình như không muốn che dấu tên của mình nữa, vì vậy
Lãnh Tâm m bây giờ cũng đã biết.

“Sư phụ tỉ tỉ, người sao phải
khẩn trương như vậy? yên tâm đi, ta sẽ tra ra, chỉ là bây giờ thời cơ
chưa đúng lúc!” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc nói, hắn ta kì thực nói
không sai, bây giờ quả thực thời cơ chưa đúng, chẳng lẽ bây giờ để hắn
ta đi hỏi Hoa Vân La, hoa nữ của Bách Hoa đế quốc có đúng là đều nằm
trong sự khống chế của cô ấy không?

Nhưng, Diệp Vô Ưu có cảm giác không phải là Hoa Vân La là người khống chế phía sau, đương nhiên đây
chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác có chính xác không thì anh ta không
biết.

“Ta thấy chỉ sợ ngươi đã bị Hoa Vân La mê hoặc rồi, còn có thể điều tra sao?” Lãnh Tâm m kêu lên một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

“Sư phụ tỉ tỉ, không phải là đang ghen đấy chứ?” Diệp Vô Ưu cười hihi nói,
“Yên tâm đi, ta đúng là rất thích Vân La, nhưng ta cũng rất thích sư phụ tỉ tỉ!”

“Đa tình đến trình độ háo sắc như ngươi quả thật không nhiều!” Trong cách nói của Lãnh Tâm m có cảm giác đang cười nhạo .

“Sư phụ tỉ tỉ, ta biết tỉ sẽ không thừa nhận, nhưng không sao, ta biết tỉ
thích ta là được rồi!” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc nói, hai tay bắt
đầu di chuyển lên trên, sau đó dừng lại ở trước ngực cô ấy.

“ Sư phụ tỉ tỉ, chỗ này hình như có to hơn một chút đấy!” Diệp Vô Ưu trêu đùa.

“Đồ háo sắc, sao ngươi không chết đi?” Lãnh Tâm m nghiến răng, mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên bị một tên con trai trêu nghẹo, càng đáng ghét hơn, tên con trai đó trên danh nghĩa lại là đồ đệ của mình.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #110