Chương 106: Thùy Thị Cứu Tinh


Diệp Vô Ưu vội vã chạy xuống núi, không mảy may để ý ánh mắt kinh ngạc
của người khác. Hắn bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh đến Phiêu Miểu
trấn. Sau đó, đi tìm một người, chính là Lãnh Tâm m.

Lãnh Tâm m
hiện nay ở trong Vân Mộng Đại Lục thập đại cao thủ bài danh đệ tam, tu
vi có lẽ không bằng Hoa Vân La, nhưng thật sự so ra cũng không kém mấy.
Quan trọng nhất là Lãnh Tâm m kiến thức rộng lớn, cho dù bản thân nàng
ta không thể cứu Hoa Vân La, cũng có thể biết được những nơi khác. Vì
vậy Diệp Vô Ưu mới nghĩ đến việc đi tìm Lãnh Tâm m.

Chỉ có điều,
Diệp Vô Ưu kì thật không biết Lãnh Tâm m ở chỗ nào, bởi vậy trong lòng
hắn còn có chút lo lắng không có thể tìm được hay không. Bất quá, rất
nhanh hắn liền phát hiện, bản thân đã lo lắng dư thừa. Bởi vì hắn vừa
mới đến ở Phiêu Miểu trấn, Lãnh Tâm m liền tự động xuất hiện trước mặt
hắn.

“Ngươi sao lại xuống núi?“ Ngữ khí Lãnh Tâm m có chút bất mãn.

“Sư phụ tỷ tỷ, nhanh đi theo ta!“ Diệp Vô Ưu cũng không quản nhiều làm gì, kéo Lãnh Tâm m chạy đi.

“Đi đâu?“ Lãnh Tâm m không vui hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?“

“Sư phụ tỷ tỷ, vừa đi vừa nói!“ Diệp Vô Ưu nói rất nhanh: “Nếu không, chỉ sợ là đến không kịp!“

Bởi vì Diệp Vô Ưu đột nhiên lại chạy đi. Không còn cách nào, Hoa Nguyệt Lan đành quyết định tự mình đi tìm Hoa Vân La. Chỉ là, khi nàng đi đến
ngoài cốc, cũng không nhìn thấy Lạc Lạc và Tuyết Tuyết, trong lòng liền
có cảm giác không hay, hơi ngập ngừng một chút, rồi đi vào trong. Trực
tiếp đến thẳng phía ngoài thạch ốc, sau đó nàng liền thấy Hoa Vân La
đang nằm trên giường còn có Lạc Lạc và Tuyết Tuyết ở bên cạnh đang nôn
nóng đi xung quanh.

“Sư phụ, người làm sao vậy?“ Hoa Nguyệt Lan
vội vàng chạy đến bên giường, nhất thời nàng cũng quên mất khó chịu ở hạ thân, chỉ gấp gáp hỏi.

“Ta không việc gì.“ Hoa Vân La khẽ lắc đầu: “Các ngươi đi ra cả đi, không cần lo cho ta.“

“Sư phụ, con…con đi tìm người đến cứu sư phụ!“ Hoa Nguyệt Lan nói xong liền chạy ra ngoài. Nàng kì thật đã nhìn ra, Hoa Vân La đang bị tẩu hỏa nhập ma. Trên thực tế, nếu không phải tẩu hỏa nhập ma, với tu vi hiện tại
của Hoa Vân La, sao lại có thể yếu ớt đến nông nỗi này?

Hoa Nguyệt Lan vội vàng chạy đến đại sảnh, Lam Đồng Đồng khẩn trương ra đón.

“Nguyệt Lan, cung chủ còn chưa đến sao?“ Lam Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi, hai người Tiêu Diêu và Lâm Lông Nguyệt chờ đợi có đến vài thời thần, để bọn họ
đợi liên tục, tựa hồ có chút không được tốt lắm.

“Sư phụ có
chuyện rồi!” Hoa Nguyệt Lan dù rất gấp, nhưng thanh âm vẫn kìm xuống
thật nhỏ. Hiển nhiên tạm thời tịnh không muốn để ngoại nhân biết tin tức của Hoa Vân La.

“A?“ Đồng Đồng thất kinh hô lên một tiếng, “Cung chủ sao rồi?“

“Đồng Đồng, tỷ qua đây!“ Hoa Nguyệt Lan kéo Lam Đồng Đồng ra xa một chút, sau đó nói tiếp: “Sư phụ bị tẩu hỏa nhập ma, với công lực của chúng ta, căn bản không có biện pháp cứu chữa sư phụ. Tỷ nói xem, chúng ta phải làm
sao? Có cần phải nhờ Tiêu Diêu trợ giúp không? Hắn là đệ tử của Tiêu Vấn Thiên, hơn nữa xem ra, tu vi của hắn rất cao. Có lẽ có thể cứu được sư
phụ không biết chừng.“

“Nhưng, vạn nhất nếu hắn không có hảo ý,
chúng ta lại bị phiền phức.“ Lam Đồng Đồng có chút lo âu nói: “Chúng ta
và Tán Tiên Môn tịnh không có bao nhiêu giao hảo, với Tiêu Diêu người
này trước giờ càng không có liên hệ gì. Tỷ có chút gì đó không dám tin
tưởng hắn.”

“Muội cũng có chút lo lắng, sở dĩ mới muốn thương
lượng với tỷ.“ Hoa Nguyệt Lan hơi sốt ruột: “Nhưng mà, hiện tại muội
cũng không nghĩ được biện pháp gì để cứu được sư phụ. Muội sợ nếu còn
trì hoãn, sư phụ sẽ...“

“Vậy, chúng ta đánh cược một phen!“ Lam Đồng Đồng nghĩ một chút, cắn răng nói.

“Được, vì sư phụ, muội cũng cược một lần!“ Hoa Nguyệt Lan nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Hai người thương lượng xong xuôi, Lam Đồng Đồng liền đi về phía Tiêu Diêu.

“Tiêu công tử, ta liền dẫn ngài đi gặp cung chủ.“ Lam Đồng Đồng miễn cưỡng mỉm cười nói.

“Đa tạ Lam cô nương.“ Tiêu Diêu khẽ cười nói.

Lâm Lông Nguyệt lại hừ nhẹ một cái, hình như có chút bất mãn. Nàng vốn cho
rằng, phải là Vô Song Cung cung chủ ra gặp bọn họ mới đúng, chứ không
phải để bọn họ phải đi gặp Vô Song cung chủ.

Tiêu Diêu không hề
tỏ ra bất mãn, hắn ta tự nhiên cũng không thể biểu thị được gì. Thật sự
thì, nếu chỉ vì thân phận truyền nhân Vọng Nguyệt Các của một mình Lâm
Lộng Nguyệt, sợ là căn bản Vô Song Cung cũng không để trong mắt.

Chỉ là, khi Hoa Nguyệt Lan Lam Đồng Đồng cùng với Tiêu Diêu, Lâm Lông
Nguyệt đang đến ở ngoài cốc. Hoa Nguyệt Lan phát hiện việc không ngờ
được. Lạc Lạc lại đứng canh giữ ở đây, hơn nữa còn cản đường bọn họ.

“Nguyệt Lan sư tỷ, cung chủ đã phân phó, trước khi Diệp công tử chưa quay về,
bất luận người nào đều không gặp.“ Lạc Lạc nhỏ giọng nói, trên mặt nàng
ta, còn phảng phất mang theo vẻ thương tâm.

“Sao lại như vậy
được?“ Hoa Nguyệt Lan sững sờ: “Lạc Lạc, sư phụ tình cảnh hiện tại của
sư phụ muội cũng biết, không thể chậm trễ được nữa.“

“Nhưng mà, Nguyệt Lan sư tỷ, đây là mệnh lệnh của cung chủ, muội cũng không thể chống lại.“ Lạc Lạc lộ ra vẻ bất lực.

“Lạc Lạc, muội nếu thực sự muốn tốt cho cung chủ, thì hãy để chúng ta vào!“ Lam Đồng Đồng trầm giọng nói.

“Lam cô nương, cung chủ quý cung tựa hồ đã xảy ra chuyện gì?“ Tiêu Diêu ở bên cạnh nghe ra có chút gì bất thường, nhíu mày hỏi.

“Tiêu công tử, việc đến mức này, ta đành nói thật, cung chủ cách đây không
lâu bất ngờ bị tẩu hỏa nhập ma. Chúng ta khẩn thiết xin Tiêu công tử có
thể cứu giúp.“ Lam Đồng Đồng hướng tới Tiêu Diêu thi lễ, nói.

“Lam cô nương bất tất khách khí, mọi người đều là tu tiên đồng đạo, giúp đỡ
lẫn nhau tất nhiên là phải làm.“ Tiêu Diêu vội nói: “Bất quá, tạm thời
ta cũng không thể bảo đảm là có thể giúp được gì không, nhất thiết phải
gặp quý cung chủ trước mới được.“

“Ngươi! Các người vào đi!“ Lúc
này, Lạc Lạc cắn răng nói, vì cung chủ, dù sau này bị cung chủ trách
phạt, cũng quyết định kháng lệnh một lần.

“Sư phụ, vị này là Tán
Tiên Môn Tiêu Diêu công tử, vị này là Vọng Nguyệt Các Lâm Lông Nguyệt
Lâm cô nương.“ Trong thạch ốc, Hoa Nguyệt Lan cẩn thẩn hướng tới Hoa Vân La giới thiệu hai người.

“Vãn bối Tiêu Diêu. Đã gặp qua cung chủ.“ Tiêu Diêu khách khí hành lễ, Lâm Lông Nguyệt lại không có phản ứng gì.

“Tiêu công tử bất tất đa lễ, thân thể Vân La không được khỏe, không tiện kiến lễ, mong các vị không trách.“ Hoa Vân La ảm đạm nói. Mặc dù nàng lúc
này tịnh không muốn gặp mấy người này, nhưng bọn họ đã vào, cũng không
có biện pháp. Nàng bây giờ cũng không có năng lực để đuổi bọn họ ra
được.

“Nếu cung chủ không bận tâm, vãn bối muốn xem mạch cho cung chủ.“ Tiêu Diêu đi đến bên cạnh giường.

“Vậy xin làm phiền Tiêu công tử.“ Ngữ khí Hoa Vân La rất bình tĩnh, đối
phương bản thân đến từ Tán Tiên Môn, để hắn thử một chút không hẳn là
không được.

Tiêu Diêu đưa hai ngón tay ra, ngón tay hắn nhỏ dài
lại rất đẹp, có thể so được vói ngọc chỉ của mỹ nhân, ngón tay hắn nhẹ
nhàng đặt trên cổ tay Hoa Vân La. Chốc lát sau, chân mày nhíu chặt lại.

“Tiêu công tử, thế nào rồi?“ Hoa Nguyệt Lan không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tiêu Diêu thu tay về, khẽ lắc đầu, thở ra một hơi: “Thật xin lỗi, sợ là ta cũng vô năng giúp được.“

“Có thực là không có biện pháp sao? Vậy, vậy cung chủ phải làm sao?“ Lam Đồng Đồng dáng vẻ như sắp khóc.

“Nếu sư phụ ta có ở đây, vậy thì còn có biện pháp, nhưng mà, hiện tại đến
tìm sư phụ. Đã không kịp rồi.“ Tiêu Diêu có chút bất lực nói.

“Tình cảnh của chính ta, ta rất rõ, các ngươi bất tất phải phí tâm.“ Giọng hư nhược của Hoa Vân La lại vang lên: “Các ngươi ra cả đi.“

“Vậy. Sư phụ, người, người phải làm sao?” Hoa Nguyệt Lan giọng nghẹn ngào hỏi.

“Ta muốn yên tĩnh một lát.“ Hoa Vân La yếu ớt nói.

“Vậy, vậy sư phụ, con, chúng con đi ra trước.“ Hoa Vân La kiên quyết muốn ở
một mình, Hoa Nguyệt Lan tự nhiên không còn cách nào khác.

“Nếu…
nếu gặp Vô Ưu, kêu hắn đến đây tìm ta.“ Ngay khi Hoa Nguyệt Lan bước ra
thạch ốc, sau lưng truyền lại thanh âm yếu ớt của Hoa Vân La

“Vâng, sư phụ.“ Hoa Nguyệt Lan cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt chảy
ra. Nàng không quay đầu lại, chỉ chạy thật nhanh ra ngoài.

“Thiên đố hồng nhan a!“ Tiêu Diêu bật than, lắc đầu, trong lòng như thấy thổn
thức. Xem ra, nhiệm vụ sư phụ giao phó không hoàn thành được rồi.

Diệp Vô Ưu dắt Lãnh Tâm m chạy về Vô Song Cung. Lần này cũng không thấy ai
ngăn cản hắn, hắn trên đường đến phía ngoài cốc đều thông suốt không gặp trở ngại gì, nhưng vừa lúc đó lại chạm mặt Tiêu Diêu và mấy người đang
từ phía trong đi ra.

“Diệp công tử, ngài đã về rồi!“ Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Lạc Lạc nhịn không được lên tiếng oán trách: “Cung chủ đợi ngài mãi!“

“Ta biết rồi!“ Diệp Vô Ưu thuận miệng trả lời, không nhìn đến mấy người Tiêu Diêu, tiếp tục kéo Lãnh Tâm m vào trong.

“Ai!“ Tiêu Diêu nhìn thấy Lãnh Tâm m, thấp thoáng có chút kinh ngạc, hắn tịnh chưa bao giờ gặp qua Lãnh Tâm m, nhưng đã nghe người khác miêu tả qua
hình dạng nàng. Bây giờ vừa nhìn thấy, không khỏi có chút hoài nghi về
thân phận nàng.

Bất quá, cũng mới chỉ là hoài nghi một chút, bởi vì theo hắn thấy. Lãnh Tâm m căn bản không thể nào xuất hiện ở Vô Song Cung.

Tiêu Diêu chỉ hoài nghi, nhưng Hoa Nguyệt Lan cũng đã nhận ra Lãnh Tâm m.
Trong lòng tất nhiên rất kinh hãi, vội vã quay người lại chạy vào bên
trong, đồng thời nói với Lam Đồng Đồng: “Đồng Đồng, muội đi vào xem một
chút, tỷ tiếp đãi Tiêu công tử trước.“

“Được.“ Lam Đồng Đồng đáp
lại một tiếng, nàng không nhận ra Lãnh Tâm m, đối với hành động của Hoa
Nguyệt Lan cũng không thấy có gì bất ổn. Bởi vì nàng ta cũng biết quan
hệ đặc biệt giữa Hoa Nguyệt Lan và Diệp Vô Ưu, nàng hiện giờ cũng chỉ
tưởng rằng Hoa Nguyệt Lan vì Diệp Vô Ưu xuất hiện mới chạy vào, lại
không biết là Hoa Nguyệt Lan là vì nhìn thấy Lãnh Tâm m mới gấp rút quay lại.

“Hắn sao lại cũng ở chỗ này?“ Lần này, Lâm Lông Nguyệt đã
nhìn thấy rõ ràng Diệp Vô Ưu, trong lòng có chút nghi hoặc, nếu không
phải bây giờ đang ở Vô Song Cung, nàng có thể còn nghĩ đến việc đi tìm
Diệp Vô Ưu thanh toán.

“Vân La, ta về rồi!“ Diệp Vô Ưu chạy vào trong thạch ốc, đến bên giường, sốt ruột hỏi: “Nàng hiện giờ cảm thấy thế nào?“

“Ta không sao, chàng quay lại là tốt rồi.“ Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, trên mặt
Hoa Vân La lộ tia tươi cười. Tiếp theo nàng liền nhìn thấy Lãnh Tâm m,
sắc mặt liền biến đổi: “Lãnh Tâm m?“

“Hôm nay chung quy đã gặp
được Vô Song Cung thần bí cung chủ, Tâm m cảm thấy rất vinh hạnh.“ Lãnh
Tâm m cười nhạt: “Chỉ là , không ngờ chúng ta lại gặp mặt trong hoàn
cảnh này.“

“Sư phụ tỷ tỷ, đừng nói mấy việc đó nữa, nàng mau xem thử Vân La, xem có biện pháp gì cứu nàng không!“ Diệp Vô Ưu nôn nóng nói.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #106