Người đăng: bao0593846371
Luồn lách qua những hốc cây, màn đêm phủ khắp khu vực bị lãng quên này, Hình
Na không sử dụng đôi cánh tinh linh rực rỡ mà dùng chân chạy, dẫm đạp trên các
nhánh cây, cô tiến thẳng vào vùng đất nguy hiểm hơn, có thể cô sẽ đánh mất
tính mạng ở bên trong nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ có vậy mà làm cô
chùn bước thì làm sao có thể trở thành cường giả được.
Trong chặn đường đi, cô cũng gặp không ít một số con Cú bóng đêm và vài hồn
thú hoạt động vào giờ này, tuy nhiên cô lách qua màn đêm và Smog, bằng 1 cách
tĩnh lặng, cô rời đi bọn chúng, điều bây giờ mà cô cần là tiến vào sâu nhất có
thể, chạy cho đến khi đôi chân mệt rã rời, 10 km, 15 km, 20 km, cô không biết
mình đã chạy được bao lâu, nhưng khi đêm đi, để lại màn trời sáng, cô nấp mình
dưới những tán cây, quan sát mọi thứ bằng cặp mắt tinh tú.
“Hãy chỉ cho con khu vực an toàn” Ngước mặt lên bầu trời, chỉ trong mắt cô,
vùng sáng mất đi, chỉ còn các vì sao lưu động, các vì sao nối nhau tại nơi
chân trời, kéo dài tới hướng bắc.
Thấp người xuống, Hình Na im lặng di chuyển theo hướng dẫn của tinh tú, ngồi
xuống, bế khí đi, hơi thở của cô thả chầm chậm, hòa mình vào thiên nhiên này,
lúc này đây cô không muốn gây thêm phiền toái cho bản thân, cô gọi Sylveon ra
ngồi lên đùi mình, nhờ nó căng mắt ra quan sát bất cứ động tĩnh lạ nào, còn cô
thì giảm hết mức hồn lực xuống nhỏ nhất để tu luyện, giờ điều quan trọng nhất
là khôi phục thể lực, Hình Na không muốn phải chiến đấu với những con quái thú
nguy hiểm này trong tình trạng mệt mỏi, đuối sức đâu.
Gặp may là hôm nay cô không gặp bất cứ con hồn thú nào tập kích, tuy là có 2
con hồn thú dạng chồn và một số hồn thú thực vật đến gần cô, nhưng chúng không
phát hiện Hình Na, quan sát thấy hình dạng, kích thước, đặc trưng, dựa vào sự
hiểu biết của mình đám hồn thú ở đây nằm trong phạm vi khoảng 5000 năm niên kỷ
Tim cô đập tình thịch không rõ là lo sợ hay hưng phấn, đưa một tay lên bấu
chặt lại trái tim, đôi mắt mở ra, trời đêm lại đến, cô lại tiếp tục cuộc chạy
đua của mình với rừng rậm.
Lại chạy, chạy cho đến khi cô cảm nhận được ranh giới của hồn thú vạn năm và
hồn thú 9000 năm, cả 2 tuy chỉ chênh lệch một chút xíu nhưng thực lực của
chúng hoàn toàn khác nhau, một ở trên trời một ở dưới đất, đối mặt 9000 năm
hồn thú cô còn có khả năng dụ dỗ, lợi dụng các điều kiện tự nhiên bẫy chết nó,
còn hồn thú vạn năm thì cô chỉ có đường liều mình chạy trốn thôi.
“Oành, Ầm” Các âm thanh to lớn của các hồn thú va chạm nhau nhau, một số con
đang cật lực chạy trốn khỏi khu vực 9000 năm niên kỷ này, bất chấp sự trói
buộc của thần linh, nó đang cố gắng chạy trốn khỏi lãnh địa của bản thân,
chúng đang sợ hãi một thứ gì đó ở trung tâm khu vực.
“Thú vị” Hình Na liếm phần môi khô khốc của mình, cô chạy ngược lại hướng đi
của các hồn thú bỏ trốn, cho tới khi một luồng gió, à không, là một lượng áp
lực cực đại quất vào người cô, không thể không cúi xuống đi đường khác, Hình
Na dè dặt tiến từng bước đề cao cảnh giác quan sát khu vực xung quanh.
“Rầm, Rầm, Rốngggggggggggg, Grừ, Rầm, Rống” Các âm thanh từ nhỏ cho đến to
dần mỗi khi Hình Na bước thêm mỗi bước, đưa mắt ra cô nhìn thấy cảnh tượng
đánh nhau của 2 con hồn thú khổng lồ.
Một con khổng lồ Nhân Diện Ma Chu chiến đấu với một con Hoàng Thổ Hùng, hóa ra
là 2 con quái thú này liên tục đánh nhau làm cho đám hồn thú xung quanh bỏ
chạy, cùng là 9000 năm hồn thú nhưng có thể kinh động đến đám xung quanh thì
bọn chúng ắt hẳn là những con mạnh nhất ở đây, 9999 năm hồn thú, chỉ có những
con đang trong cận kề của sự thăng hồn, tăng niên kỷ của mình lên vạn năm hồn
thú mới phải chiến đấu để đạt được sự thăng hoa.
Bình thường hồn thú sống rất lâu, mà sống càng lâu chúng càng sợ chết, rất khó
gặp phải cảnh 2 hồn thú cấp cao chiến đấu với nhau trong tình trạng lưỡng bại
câu thương, hầu như là săn giết của hồn thú cấp cao 1 phương đồ sát thức ăn
của mình. Ngay lúc này đây Hình Na đang gặp phải một cảnh tượng hiếm có.
Không xoay người bỏ chạy, Hình Na giảm hết sự tồn tại của mình, đôi mắt của cô
liên tục liếc sang trái, sang phải, đôi khi ngẩng lên bầu trời, cô căng hết
não bộ của mình ra tính toán, trận chiến này nhìn như song phương ngang bằng
nhau, nhưng cô biết Nhân Diện Ma Chu chắc chắn sẽ thắng, nó có thân thể lanh
lợi hơn, có tính linh hoạt và sức bật tốt hơn, chưa kể nó có chứa nguyên tố
thuộc tính “Độc tính”.
Xác định con hồn thú Ma Chu này hoàn toàn thích hợp với võ hồn của mình, con
quái thú to lớn đó bị Hình Na nhắm làm con mồi, chắc nó không biết rằng trong
khi mình chiến đấu với một con gấu, bản thân lại bị một nhân loại nhỏ bé nhìn
trúng.
Chuẩn bị một số cái bẫy đơn giản mà hiệu quả, giờ cô chỉ cần đợi 2 con hồn thú
đánh nhau cho đến khi một chết một tật, đánh càng hăng say, đánh càng mạnh mẽ
cô càng có lợi.
Tám cái chân của Ma Chu như 8 cây thương, liên tục đâm vào phía Thổ Hùng, còn
con gấu cũng linh hoạt không kém, sử dụng hùng trảo của mình đánh gãy các cái
cây gần đó chặn lại Ma Chu, nó rống lên một tiếng rồi 2 tay 2 chân hóa sáng,
như biến thành thép con Thổ Hùng không sợ gì cả, nó lao lên mặc kệ mấy cái
chân mà đập vào người Ma Chu.
Hai cái chân kịp thời phát hiện, nó kéo xuống cản lại nhưng không được, con Ma
Chu bị đập gãy mất 2 cái chân, nó gào lên đau đớn, tiếng rít gào của nó làm
cho Hình Na đang lẩn trốn ở bên cạnh còn phải đau đầu.
Đôi mắt con nhện trở nên hung tính, bị đập gãy 2 chân nó bất chấp tất cả, há
cái mồm ra phun một lượng lớn dịch độc, một ít dính vào tay, một ít thì dính
vào bụng làm cho con gấu đau đớn không ngừng, nó quằn quại nằm bò lết dưới
đất, lớp da bị đục một lớp thật sâu, máu chảy ra như sông, nhưng cô biết nó
chưa chết.
Con Nhân Diện Ma Chu hung tính lên cao, nó dùng 6 chân còn lại tiến tới gần,
miệng há ra phun một lượng độc tố lên người con Thổ Hùng, phát hiện đối phương
không gào thét gì hết, nó cảm thấy an toàn mà lại gần hơn, tính dùng một chân
đâm vào đầu đối phương để kết liễu nó.
Con gấu đột nhiên bật dậy, nó tức giận vô cùng, một đời làm vương giả chốn này
như nó lại bị một con nhện đánh cho đến nước đường cùng, coi như nó chết nó
cũng phải kéo theo con Ma Chu khốn kiếp này đi theo, nhẫn nhịn cơn đau từ lưng
truyền đến, một lượng lớn máu trào ra nhưng không cản được tốc độ ra chiêu,
đôi tay hóa thành thép đâm một lỗ lớn vào bụng của con Ma Chu, dùng răng cắn
chặt đầu nó.
“Thật đáng sợ tính bền bỉ và chịu đựng” Hình Na ở một bên quan sát mà đổ mồ
hôi hột, bọn nó quả thật là biết nhịn đau mà, con Ma Chu đã rất cẩn thận trước
khi tới gần phun một lượng lớn độc tố vào người Thổ Hùng, nhưng con Thổ Hùng
lại đáng khâm phục hơn, mặc kệ cho vết thương có đau đớn đến nhường nào, nó im
lặng cắn răng không phát ra một tiếng động đợi con Ma Chu tới gần.
Bị Thổ Hùng quấn chặt, lại còn bị thương con Ma Chu đau đớn quằn quại, nhưng
nó biết bây giờ nó còn phải chiến đấu, nó còn muốn sống, vì vậy buông tha cho
phần cổ bị cắn, nó bu hết 6 chân của nó liên tục đâm vào thân con gấu, “Phịch,
phịch” âm thanh như mũi tên cắm vào da thịt, con gấu đau như sắp chết nhưng
vẫn không chịu buông khỏi cổ con Ma Chu, nó biết chỉ cần nó buông ra thì chắc
chắn mình sẽ chết, không, cho dù buông nó ra mình vẫn chết, vì cơ thể đã bị
độc tố thấm vào quá sâu rồi, nó muốn đem theo con nhện khốn kiếp này chết
cùng.
Đây là một cuộc đọ xem ai dai sức hơn, nếu con Thổ Hùng thành công cắn đứt đầu
của Ma Chu thì nó thắng, còn nếu con Ma Chu đâm nát hết toàn bộ thân thể con
Ma Hùng, làm nó chết trước thì Ma Chu thắng.
Liên tục có vết thương bị vạch ra, máu văng tung tóe khắp sân, y như Hình Na
dự đoán, kẻ chiến thắng là con Nhân Diện Ma Chu, thân thể Hoàng Thổ Hùng bị 6
cái chân còn lại của Ma Chu xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Nằm xuống, con Ma Chu giờ cũng đã sức cùng lực tận, giờ nó muốn tấn thăng vạn
năm hồn thú, vì âm thanh chiến đấu nó đã đuổi đi rất nhiều hồn thú rời khỏi,
tuy nhiên để đề phòng bất chấp nó vẫn quan sát toàn bộ xung quanh.
Hình Na nín thở khi cặp mắt của nó lướt qua phía cô, không một tiếng động được
phát ra, đôi mắt nó dừng lại tại phía cô một lúc rồi lướt đi, cảm giác thấy
không có ai, nó thở phào phát ra ánh sáng tấn thăng.
Không hề biết có một con bé đang cười lạnh, đang nhìn nó như một miếng mồi
ngon, bây giờ là lúc cô thu nhập chiến trường.