Người đăng: bao0593846371
Quay trở lại với căn phòng đen trắng của Dạ Phong, sau khi bước vào trong cả
thế giới bỗng dưng tối sầm lại, không một phương hướng, cứ như thể mọi cảm
giác cô tịch cứ ùa ùa kéo đến một cách bất ngờ.
Đứng ở trong một khoảng không vô định, không một ánh sáng len lỏi vào được,
mỗi bước đi Dạ Phong lại cảm thấy thêm một phần lạc lõng.
Anh đã ở trong căn phòng này được một tuần lễ rồi, thời gian cứ như được kéo
dài thêm ra, mỗi một ngày đối với Dạ Phong lại dài như một năm trời vậy, trong
căn phòng này ăn không hề cảm thấy đối, mọi xúc cảm cũng dần biến mất.
Xúc giác, thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác, tất cả các giác quan đều
trở nên mờ nhạt, giống như là Dạ Phong đang biến mất khỏi cõi đời này rồi vậy,
anh không biết nên tiếp tục tiến bước hay nên quay đầu lùi trở lại.
Không có một lối đi cụ thể, thời gian lại cứ thế kéo dài, không có một nhu cầu
sống gì xuất hiện trong cơ thể ăn, khát vọng được ăn, được uống, khát vọng
được hít thở, thậm chí trong não bộ của Dạ Phong đang dần từ bỏ khái niệm sống
còn.
Từng bước một thật chậm, anh vẫn cứ thế bước đi mà không ngần ngại, thời gian
xoay tròn trên từng kim đồng hồ, thế giới vô vật vô hình, không âm thanh,
không hiện hữu, nếu mà một người bình thường sống ở trong đây như Dạ Phong sớm
đã nổi điên rồi.
“Cảm giác của ta bị mờ nhạt dần, khát vọng bị xóa đi ?”
Trên khuôn mặt lờ đờ của Dạ Phong, tuy trong anh rất mệt nhưng cặp mắt đấy vẫn
rất tinh khiết, anh vẫn còn tỉnh táo và làm chủ bản thân, tồn tại trong một
nơi như vậy chưa là gì đối với anh, anh còn bước tiếp được.
Tinh thần của Dạ Phong rất vững, không ai hơn anh biết anh khát vọng đối với
sự sống cỡ nào, chỉ bằng một loại thử thách rẻ tiền này mà có làm anh từ bỏ hi
vọng sống sao ? Quá ngây thơ.
Khuôn mặt vô cùng tỉnh táo, nếu như anh đã không thể tìm được lối ra, hoặc là
nói lối ra khỏi nơi này đang lẩn trốn anh thì… anh phải chờ đợi nó.
Ngồi xuống lôi cuốn Âm Dương Bảo Điển võ hồn của mình ra, Dạ Phong mặc kệ cho
sự cô độc bao trùm lấy mọi thứ xung quanh mình, nơi này không có nguy hiểm,
tuy không biết nơi này là đâu, nhưng chí ít anh không bị làm sao là được rồi.
“Vậy ra đây là thử thách của ta ? Cực hạn cô tịch ?”
Cặp mắt cực kỳ sáng rợi màu tím đang không ngừng nhìn xung quanh, quan sát ba
trăm sáu mươi độ nhưng vẫn không có một góc nhỏ nào lộ ra trước tầm mắt của
anh, bài kiểm tra này hẳn là không thuộc về vận động mà là thuộc về trí tuệ
đi.
Thách thức cái gì không thách thức, vậy mà lại muốn kiểm tra trí tuệ của anh
sao ? Thật đúng là ngu xuẩn, Dạ Phong nhắm mắt lại lặng im chờ thời gian đang
trôi, đôi bàn tay đang lật cuốn Âm Dương Bảo Điển võ hồn, loại võ hồn này là
thứ mà Athena và Hades đã gửi một món quà.
Nếu như trường hợp xấu nhất diễn ra, thì cái chìa khóa để vén bức màn này
xuống rất có khả năng là võ hồn của chính bản thân mình, nhắm mắt lại và cảm
nhận xung quanh, chỉ cần không nhìn thấy sự cô tịch thì sẽ không cảm nhận được
sự cô độc.
“Bên ngoài còn có người đang chờ ta”
Một chấp niệm xuất hiện trong đầu Dạ Phong, hình bóng của những người đồng đội
không ngừng lướt qua cái đầu của anh, thân hình múp míp của Đình Bảo, cô em
gái xinh đẹp lại ưu nhã của anh, Dạ Vũ, người hậu cần trung thành nguyện ý hi
sinh cả tính mệnh của mình để bảo vệ bản thân, Vu Thiên, cặp tình nhân như
nước và lửa luôn đối đầu với nhau, Tiêu Linh và Dạ Vũ.
Và hơn ai hết, người đã lôi kéo anh vào môn phái này, cô gái bé nhỏ Hình Na là
người mà anh mong đợi gặp mặt nhất, anh muốn chiến thắng con bé để thể hiện
bản thân, nhưng đồng thời anh lại không kiềm chế cảm xúc của mình muốn giang
vòng tay ra bảo vệ cô, không biết từ bao giờ những cảm xúc kỳ lạ xuất hiện bên
trong người con trai này.
Vì những người thân quen luôn sẵn sàng chờ đợi anh, tâm trí của Dạ Phong như
thép đóng cột và trở nên ngày càng cứng rắn, không thể phá hoại, không thể
chia lìa, cuốn sách Âm Dương Bảo Điển như đọc được tâm trí của anh, một luồng
hào quang tỏa ra, cuối cùng thắp sáng cả căn phòng.
Không ngờ võ hồn của mình lại có thể sử dụng như vậy đấy, lúc trước anh từng
thử dùng võ hồn để thắp sáng căn phòng nhưng lại không được, hóa ra là còn
phải thử thách độ kiên trì và quyết tâm sao ?
“Mặc kệ, trước tiên tìm kiếm thông tin đã !”
Không quan tâm đến mấy chuyện râu ria, cặp mắt của Dạ Phong lập tức đảo qua
đảo lại căn phòng âm u này, từ khi được Âm Dương Bảo Điển thắp sáng, một lớp
tường được phủ bởi hai màu trắng đen hoàn toàn phân biệt xuất hiện.
Sáng đến mức tột cùng và Đen cũng cực kỳ thuần khiết, không thể định vị rõ
ràng địa phương nào là thật, cũng không thể định vị rõ địa phương nào là giả,
nhưng trong con mắt của Dạ Phong lại xuất hiện hình bóng của một chiếc ghế to
lớn ở phía cuối con đường.
Một nửa màu trắng thì nó xuất hiện bên lớp sàn màu đen của căn phòng, còn một
nửa màu đen còn lại nó xuất hiện bên trong nữa lớp sàn màu trắng, kết hợp giữa
hai màu sắc ở hai tông nền đối lập nhau, một cái ghế tràn đầy khí tức vương
giả và thần thánh xuất hiện trước mặt Dạ Phong.
“Đ.. Đây là ?”
Không tự giác mà bước tới, chiếc ghế to lớn đấy đang tỏa ra khí tức cực kỳ
thân quen đối với Dạ Phong, một màu sắc tương đồng với cuốn Âm Dương Bảo Điển,
anh chậm rãi tới gần đưa tay sờ lên chiếc ghế.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Gào lên trong cơn đau đớn, một nguồn năng lượng màu đen liên tục tràn vào cơ
thể của Dạ Phong, nó như muốn nuốt chửng hoàn toàn cơ thể của anh, đã lâu lắm
rồi anh mới thất thố đến vậy, cơ thể anh cứ như bị xé rách ra, không thể phản
kháng, không thể phản kháng được…
“Ta phải PHẢN KHÁNG LẠI AAAAA!”
Không được, số trời là gì cơ chứ, ta nhất định phải vượt qua những định luật
thông thường, như Athena và Hades đã từng nói, chỉ có những người dám bước ra
khỏi những định kiến của bản thân mới có thể trở nên tài năng.
“Đừng để sợ hãi làm anh chùn bước”
Câu nói này Hình Na từng dạy cho anh, thậm chí anh cũng tự biết rõ nó trước
khi Hình Na nói, nhưng mà một khi lâm vào sợ hãi, khó ai có thể làm chủ được
bản thân mình, cắn chặt hàm răng, sự đau đớn này làm anh ngày càng khó chịu,
mọi bộ phận trong cơ thể anh như muốn nổ tung, sợ hãi và tuyệt vọng cảm xúc
lan vào, chúng xâm nhập vào từng ngóc ngách cơ thể của anh.
“Ta sợ ngươi chắc”
Nhíu mày thật sâu, Dạ Phong lập tức dùng cánh tay còn lại chạm vào phần ghế
màu trắng, muốn nguồn năng lực đối lập nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể anh,
lúc này, Dạ Phong đã hoàn toàn có thể vượt qua mọi sợ hãi mà nơi cô độc gây ra
cho anh.