Người đăng: bao0593846371
Bên trong một căn phòng đầy các trang thiết bị tiên tiến, thậm chí có một dàn
máy màn hình cho phép mọi người quan sát mọi ngóc ngách bên trong, mỗi một nơi
là có một hệ thống camera quay lại.
Con robot rất nhanh tiến tới bàn điều khiển chính, nó đưa đôi bàn tay sắt thép
của mình nhập vào trên dàn máy một chuỗi mật mã số liệu nào đó, tốc độ gõ rất
nhanh, âm thanh của thép và bàn phím vang lên liên tục
“Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch…”
Một dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trên màn hình, các hình ảnh đang xoay chuyển,
dường như con robot đang dùng một loại lệnh gì đó điều khiển các cái camera di
chuyển, cố gắng tìm kiếm mọi nơi thậm chí không muốn chừa một điểm mù nào.
Rất tiết, nằm ở phía xa, cách vị trí của con robot tầm khoảng 700 mét, một
khoảng cách khá xa khỏi nơi này, hiện tại do cô phải di chuyển cực nhanh nên
không có thời gian đặt bẫy, nhưng ít ra thì bây giờ cô ở trong tối còn nó ở
ngoài sáng, mọi khả năng thăm dò vị trí của con robot đều bị Dạ Vũ khóa lại.
“Góc độ, hoàn thành, lực gió không đáng kể, vị trí ngắm bắn, khớp cổ, khả năng
trúng mục tiêu, đo lường … 75 không, 80 %, xác định nên bắn”
Đang ngắm từ một nơi thật xa, một khẩu súng ngắm thật dài và thật ngầu, quá
chuẩn cho một cuộc đi săn lẫn trong bóng đêm thế này, có thể gọi khẩu súng hồn
đạo khí của Dạ Vũ là một Dark Sniper hoàn chỉnh, có ống ngắm từ xa đang liên
tục nhìn cách mà con robot gõ lệnh.
Những ký tự rất lạ, nhưng nếu như cho cô đủ thời gian để hiểu rõ nó thì không
có gì khó khăn, thậm chí có thể đem nó ra ngoài biến trở thành kiến thức hồn
đạo cũng được, đó chính là lý do vì sao mà Dạ Vũ ngắm mà không bắn, vị trí của
cô là một trong những góc mù hiếm hoi mà camera không nhìn thấy, hoặc là Dạ Vũ
ép cho nó không nhìn thấy.
Thay đổi một số chi tiết của camera làm nó di chuyển không nhưng mong muốn là
được, không thay đổi về mặt số liệu hoặc phá hủy nó, như vậy thì không khác
nào báo cho đối phương rằng cô đang ở đâu ?
Đưa nó quan sát lệch khỏi tầm nhìn của cô, kiếm một vị trí thuận lợi nằm xuống
bắn, tuy hơi khó để kiếm một vị trí để trốn nhưng mà may sao cô không cần
đứng, Sniper tư thế sử dụng thích hợp nhất là nằm bắn, để hạ thân nằm rạp
xuống đất, hai tay giữ lấy thân khẩu hồn đạo khí này, ngón tay phải đưa vào
chuẩn bị bóp còi tấn công.
“Đoàng”
Như một tia chớp vội phóng ra, một viên đạn được tạo bởi năng lượng của hồn
đạo khí và kim loại siêu hiếm được Dạ Vũ sử dụng, loại súng này ngoại trừ tiêu
hao đạn khá tốn kém với lại thời gian sử dụng, vị trí sử dụng và tư thế sử
dụng rất hạn chế.
Một loại súng bắn với cấp độ cao như vậy thì không thể sử dụng kim loại yếu
làm đạn được, nó sẽ lập tức vỡ vụn với lực đẩy của bản thân hồn đạo khí, hơn
nữa vì muốn làm cho nó có thể bắn nhanh và chính xác, một phát kết liễu sinh
mệnh đối phương thì cô cần phải thêm khá nhiều chi tiết, không phải nhất thiết
là phải nằm mới bắn được, nhưng nó không giống với những loại hồn đạo pháo
bình thường, thích ngắm sao thì ngắm, đạn của Sniper khá nhỏ và thời gian nạp
đạn khá lâu, không thể oanh kích liên tục được.
“Vèo”
Kéo một đường dài màu đỏ khát máu, không biết là con robot có cảm giác thứ sáu
hay không hoặc là có một cơ chế nào đó, âm thanh rất nhỏ mà cây súng gây ra
lập tức làm nó phát hiện, quay đầu lại ngạc nhiên, nó hạ thân mình xuống muốn
né tránh…
“Keng, xoẹt”
Bắn xuyên qua phần vai của con robot, phản xạ rất nhanh, nhưng mà đạn thì cô
còn rất nhiều, Dạ Vũ cũng tính được rằng con robot này sẽ không dễ hạ như vậy
mà…
“Bằng, Bằng, Bằng”
Thêm ba viên đạn được bắn bay ra ngay sau viên đầu, đang di chuyển nhưng mà
con robot không phải người, nó có thể di chuyển hay thực hiện các động tác mà
một con người bình thường không làm được để tránh các nguy hiểm mà nó nhận ra,
đáng lý là nó sẽ rơi xuống hoặc nằm xuống nhưng mà không hiểu nhờ cái gì mà nó
có thể đột ngột đứng dậy mà không cần kích hoạt gì, coi như là hồn sư còn phải
giải phóng hồn lực, điều này tốn một ít thời gian nhưng mà con robot đã làm
như một điều dĩ nhiên.
Dạ Vũ hơi nhíu mày nhưng sau đó cô lập tức cầm cây hồn đạo khí của mình lên
nhanh chóng di chuyển, mục đích đã hoàn thành, giờ cô cần nhanh chóng thoát
khỏi tầm quan sát của nó.
“Chết tiệt, không kết liễu được rồi”
Lập tức đứng dậy mà không thèm quan sát kết quả, Dạ Vũ không cần đợi cho đến
khi đạn đến nơi, với tư cách là người bắn cô biết rõ đường đạn của mình sẽ đi
về đâu, rời khỏi khu vực phía trên cách xa bên phải của con robot, Dạ Vũ lập
tức tiến xa hơn vào bên trong khu vực này.
“Keng”
Tiếng của hai viên đạn va vào nhau làm lệch hướng đạn, một viên đằng trước
dùng để đánh lạc hướng của con robot, nó chắc chắn sẽ bắn trật, nhưng hai viên
còn lại thì không, một viên được Dạ Vũ bắn chậm hơn và một viên được bắn nhanh
hơn, lợi dụng góc độ và được viên đầu tiên che chắn, chúng nó đánh lạc hướng
quan sát của con robot.
Tách ra hai bên, một viên đạn nhắm ngay thẳng hệ thống máy tính camera, còn
một viên tính bắn nát đầu con robot, nhưng không may là Dạ Vũ không thể dự
đoán được xác suất mà con robot di chuyển được tầm bao nhiêu, nó chỉ sượt qua
cái đầu của con robot làm vỡ một nửa phần trên của nó.
“Oành, Oành”
Một tiếng nổ ở trên dàn máy tính nhận hình ảnh từ camera, toàn bộ màn hình lập
tức bị tắt đi, một tiếng nữa là phát ra từ đầu con robot, bây giờ thì đầu của
nó thật sự là đã bị phá hư.
Tiếng rỉ điện xuất hiện trên bộ phận hư hỏng, con robot không ngờ mình lại bị
dồn vào chân tường như vậy, lập tức một tiếng nổ khác được vang lên
“OÀNH”
Ngay tại vị trí mà Dạ Vũ vừa mới đứng lập tức bị nổ tung, thật may mắn khi cô
nhanh chóng thay đổi vị trí, dù sao thì nơi này là địa bàn của con robot,
không lạ gì khi nó có thể kích nổ một số vị trí dựa vào sự hiểu biết từ nơi
này.
“OÀNH, OÀNH OÀNH”
Liên tiếp tiếng bộc phát vang lên, một khu vực rộng lớn lập tức bị bạo phát,
con robot dường như có quyết định gì đó, nó nhanh chóng quay lại dùng một cánh
tay thép của mình đâm vào đầu.
Từ bên trong lòng bàn tay xuất hiện một con chíp màu xanh lá cây, đút vào dàn
máy tính hư hỏng, tuy màn hình không lại sáng lên do bị phá hủy khá nặng nề
nhưng một số thao tác khác còn thực hiện được.
Lại một chuỗi các động tác gõ vang lên, mặc dù không biết Dạ Vũ đang ở đâu,
cũng không thèm quan tâm hiện tại cô đang làm gì hoặc có ý định gì, nhưng mà
nó lập tức liên tục gõ.
Thực hiện xong điều mình cần, nó lập tức thả hai tay ra, xoay thân mình bỏ
trốn, cái đầu hoàn toàn mất đi còn mỗi cơ thể không lành lặn gồm nhiều vết
thương, một tay và một chân coi như đã hoàn toàn phế, nhưng con robot không hề
mất đi động lực chiến đấu, nó nhanh chóng rời khỏi nơi mà nó coi là địa bàn
của mình, để lại Dạ Vũ ở bên trong.