Người đăng: bao0593846371
Cho đến khi Mặc Lâm bình tĩnh lại cảm xúc của mình, Dạ Phong mới đứng dậy, rời
khỏi ghế của mình và tiến vào vị trí của Mặc Lâm, đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai
ông
“Làm tốt lắm”
Chắc một người lớn tuổi như Mặc Lâm sẽ không cần an ủi gì từ một cậu nhóc mới
19 tuổi như vậy, nhưng một thân một mình rời khỏi đế quốc của bản thân, rời
khỏi ngôi nhà đã gắn bó với mình mấy chục năm qua, không hoang mang là bứt rứt
là không thể.
Lời nói của Mặc Lâm như mở ra những mảnh kim loại còn sót lại trong tim ông,
những khuất mắc và hối tiếc, để cho ông có thể vững vàng hơn trên con đường kế
tiếp
“Ha ha, không ngờ có một ngày ta lại được một cậu nhóc nhỏ hơn ta vài chục
tuổi an ủi, thật là, ta già rồi sao…. Thế hệ trẻ bây giờ thật vĩ đại..!”
Đưa một tay lên che mặt mình, giấu đi những hơi nóng trong con mắt, Mặc Lâm tự
cười giễu bản thân, sau đó ông lắc lắc đầu và quay lại.
Đối diện ông chính là Dạ Phong, lúc này cậu bớt đi một chút lạnh lùng vương
giả, thay vào đó, khí tức của cậu hiền hòa hơn, không thể nói là bỏ hết đi
nghi ngờ về Mặc Lâm, nhưng chí ít, những lời mà ông ấy vừa nói ra làm cậu tin
rằng, Mặc Lâm, ông ta cũng không phải là người xấu.
“Từ giờ, chào đón ngài gia nhập Tinh Nguyệt Môn chúng ta”
Cười cười nói, Dạ Phóng chính thức tuyên bố sự gia nhập của Mặc Lâm, thái độ
của cậu lúc này tốt hơn hẳn, quay trở lại ghế ngồi của mình, tiếp tục cầm sách
lên đọc, vừa đọc vừa nghiên cứu xem Mặc Lâm.
“Chúng ta có nên giới thiệu một chút không ..?
Ông không thích cái nhìn này lắm, cứ như mọi thứ che dấu trong bản thân đang
từng chút một bị Dạ Phong mò ra vậy, một cảm giác không an toàn và không riêng
tư, thật không biết cậu ta đã luyện thế nào mà sở hữu một thứ năng lực như vậy
nhỉ ?
“Không, chưa phải lúc, mọi người cũng sắp tới rồi, tiện thể chúng ta giới
thiệu sau luôn, mà… đúng rồi, không phải là có tin nhắn của Hình Na sao ?”
Dạ Phong lắc lắc đầu, dù sao thì cũng đã triệu tập tất cả mọi người đến đây,
đợi cho mọi người tập trung đông đủ rồi giới thiệu một lần cho tiện luôn, đỡ
mắc công sau này gặp lại không biết hoặc không rõ lẫn nhau, cả cái bang phái
chỉ có sáu, bảy người, chuyện này mà xảy ra là không biết nói gì cho phải.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, tuy ở phía xa nhưng Dạ Phong lại có thể quan
sát được, có thể nghe thấy được, còn ngược lại Mặc Lâm thì không thể, có vẻ
như đám Dạ Vũ và mọi người đang tiến đến.
Lý do mà Mặc Lâm không nghe được cũng không phải là vì tu vi của ông kém hay
phế gì cả, mà chỉ là ông không hiểu rõ cấu trúc bên trong như đám nhóc này
thôi, chưa kể mấy năng lực lạ đời của bọn chúng cũng không thể khinh thường,
Tiểu Na ơi là Tiểu Na, bạn của con toàn là thứ khủng bố gì không vậy ?
“Đến rồi đây Dạ Phong, ta mở cửa đấy !”
Giọng nói của một thanh niên vang lên, âm thanh trầm trầm như người trưởng
thành, cậu ta nói chuyện với Dạ Phong một cách thoải mái
Ngoại trừ Tôn Vũ ra thì thật sự không có ai có thể nói chuyện kiểu vậy với Dạ
Phong cả, Tiểu Linh và Tiểu Vũ hoặc Đình Bảo thì nhỏ tuổi hơn rồi, bọn nhóc
này lại khá là lịch sự nên không ai dám gọi trực tiếp anh ta là Dạ Phong cả,
còn bà cô ở phía ngoài Vu Thiên lại càng không cần phải nói, một thiếu gia,
hai thiếu gia… đúng là người trong gia tộc có khác, đào tạo bài bản khiếp.
“Ồ, vào đi”
Trực tiếp kêu đám ở ngoài vào, cũng không dài dòng gì, hợp tác với nhau cũng
vài năm trời, kể cả thời gian ở Sử Lai Khắc nữa, mặc dù bọn họ bây giờ tuy vẫn
mang danh nghĩa là học viên của học viện, nhưng đã khá là độc lập với bên đó
rồi, ngoại trừ đi tham gia một số cuộc thi lên cấp còn lại bọn cậu đều dành
thời gian cho tông môn của mình.
“Xoẹt”
Cánh cửa mở ra nhanh chóng, bước vào trong có tổng cộng 4 người tất cả, ngoại
trừ Dạ Vũ và Đình Bảo là Mặc Lâm biết rồi, chỉ còn hai người có mái tóc màu đỏ
và cặp mắt màu đỏ kia là cậu không biết mà thôi.
Thanh niên nãy nói chuyện có vẻ chính là cậu ta, một người con trai cao lớn,
mái tóc đỏ rực lửa, cặp mắt như dã thú có thể xé tan nát đối phương, một hương
vị hoang dã giống như những đóa hoa mọc trên đỉnh núi, hoang dại và thành thục
?
Đi bên cạnh cậu ta là một cô gái có mái tóc và cặp mắt khá giống, tuy cùng là
đỏ lửa nhưng sắc thái hai người khác nhau, nhưng cô gái này cũng hoang dại và
mạnh mẽ không kém, hai người này hẳn là một đôi đi ?
“Ồ, đây là Mặc Lâm gia gia mà Tiểu Vũ và Tiểu Bảo nói sao ?”
Đưa tầm mắt nhìn về phía Mặc Lâm, Tôn Vũ cười cười nói chuyện, anh vừa nói vừa
đi tới đưa tay ra muốn bắt tay với ông.
“Ừm, hân hạnh gặp cậu”
Hơi ngập ngừng mà giơ tay ra, Mặc Lâm bất ngờ trước hành động của cậu nhóc
này, có phải là quá tự nhiên hay không ? Sao hoàn toàn khác hẳn với thằng nhóc
ngồi ở bên cạnh ông vậy ? Hai thái cực trái chiều đấy ạ.
“Đồ ngốc”
“Bốp”
Một đập vào đầu của Tôn Vũ, cô gái phía sau cực kỳ thẳng tính và cho cậu một
cú đau điếng, mái tóc bồng bềnh theo gió và nụ cười tinh ranh như những con
sóc tinh nghịch.
“Đừng có mà dọa người ta sợ, quá tự nhiên rồi đó !Có ai mới gặp người khác lần
đầu đã xớn xác vào như anh không ?”
Đưa hai tay chống vào eo, Tiêu Linh hạ thấp người xuống nói với Tôn Vũ, tuy
nhìn thì có vẻ đau nhưng đây là cách mà hai người hay trao đổi tình cảm với
nhau.
“Đau đấy, ha ha, mà, anh biết rồi mà, đừng như vậy nữa nha Linh Linh”
Dùng tay xoa xoa phần đầu bị đập, Tôn Vũ cười gượng gạo, con nhỏ này, bao
nhiêu năm trời vẫn cái tính bạo lực không đổi.
“Hự”
Vâng, và một cú móc chân đầy ngoạn mục, Tôn Vũ knock out toàn tập, thân hình
nằm bẹp dưới đất.
“Đừng tưởng bà đây không biết ngươi nghĩ gì, còn Linh Linh cũng cấm cho anh
gọi, hừ”
Lạnh lùng và bá đạo, quả nhiên nữ nhân rất đáng sợ, không hiểu Tôn Vũ làm sao
chịu đựng được mấy năm qua, chắc hai người này nghiện trò chơi S/M quá, mà,
thôi thắp cho anh ta một cây nhang cầu nguyện cho cuộc sống sau này.
“Bộp bộp”
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người dồn lại sự tập trung về phía Dạ Phong, anh ta
cũng đang cười rất nhẹ, nhưng mọi người không tự chủ cảm thấy nguy hiểm
Chết bà, bọn cậu lại một lần nữa gây chiến trong phòng của Phong ca rồi, hai
người Tiêu Linh và Tôn Vũ vì gặp người mới mà quên mất họ đang đứng ở đâu,…
chết mẹ.
“Hừm, được rồi, mọi người, đây là thành viên mới, chúng ta bắt đầu giới thiệu
một chút đi !”
Dạ Phong khẽ ho nhẹ, may cho mấy người đấy, nếu không phải là có Mặc Lâm ở
đây, đám này chết chắc dưới tay anh rồi.