Người đăng: bao0593846371
Một sự đột phá vượt bậc, đại đa số các trang thiết bị cần thiết Hình Na đều đã
làm xong, giờ cô chỉ cần điêu khắc và hoàn thành hạch tâm trận pháp cuối cùng
của trung tâm hồn đạo khí, nó là hệ thống tuần hoàn cũng như là tim kết nối
toàn bộ dinh dưỡng và cơ chế dung hòa của toàn bộ các hồn đạo khí khác.
Mất 4 tháng để tiếp tục chế tạo, Hình Na vẫn cứ miệt mài dù rằng là cô rất
mệt, rất mỏi, nhưng cô không được phép dừng lại.
Tất cả mọi người, bạn bè và gia đình cô, ai cũng cố gắng hết mình cho tương
lai sau này, cô không được phép để mình lơ là lười biếng mà bị tụt hậu, cô
cũng sẽ chạy đuổi theo họ trên con đường không có cái kết này, vì dù sao thì
bên cạnh cô luôn có đồng bạn, vì cô sẽ không cô đơn a!
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, tính từ tháng trước thì Mặc Lâm đã
không còn đến đây nữa, các quá trình chế tác thô sơ đều đã được hoàn thiện,
giờ chỉ còn việc lắp ghép và hợp thành.
Những quá trình tiếp theo cần một lượng kiến thức nằm ngoài phạm vi của Đấu La
Đại lục nên tạm thời thì Mặc Lâm không thể tham gia, và vì tế bào gốc tổng
năng của Tuyết đế mà Hình Na lấy được quá ít, vẫn chưa trải qua quá trình nhân
lên mà mới thực hiện chu trình ngừng phát triển thôi.
Ở trong băng cực hạn, các tế bào vẫn sống, nhưng cô không cho phép nó phát
triển thành các dòng tế bào mức độ thấp hơn, bởi vì lượng tế bào cô lấy chỉ là
một phần cực nhỏ của Tuyết đế, nếu cứ để nó biệt hóa thì sẽ không thu được gì
cả, cô cần phải nhân nó lên với số lượng lớn, như vậy thì may ra một phôi thai
hoàn chỉnh sẽ lại được hình thành.
“Hết kim loại rồi, .. các kim loại còn lại không thích hợp cho việc chế tạo
hạch tâm hồn đạo khí, cũng không có dinh dưỡng cho Tuyết đế tế bào gốc phát
triển, làm sao đây ?”
Hình Na đang gặp phải vấn đề khó, đơn giản là vì tiền vốn của cô không đủ, nếu
muốn mua kim loại hoặc các thành phẩm bên ngoài về đều tốn một lượng tiền khá
lớn, vì không muốn là Nhật nguyệt đế quốc học viện chú ý cô cũng không tiện
rời khỏi trường mà đem bán các hồn đạo khí của bản thân cô.
Sư phụ cô Mặc Lâm thì lại càng không có tiền, ông vốn dĩ chỉ là một nhà nghiên
cứu, một hồn đạo sư chuyên tâm với nghề, các kim loại mà ông sử dụng hầu hết
đều là từ học viện cung cấp nên ca này ông cũng không thể giúp được.
“Chậc, chắc là tới lúc phải ra ngoài rồi”
Hình Na nhìn qua phía cửa sổ, trời hôm nay khá nắng và ánh sáng rất chói
chang, không biết đã bao lâu rồi cô chưa ra ngoài đi dạo nhỉ ?
“Hồn đạo khí trữ vật và đồ ăn lương khô, đã chuẩn bị đủ”
Một thiết bị mới mà cô vừa nghiên cứu ra, sự cải tiến rộng về thuyết không
gian giúp Hình Na làm được một hồn đạo khí trữ vật cực to và rộng nhưng chỉ
gói gọn bên trong một chiếc nhẫn nhỏ.
Thậm chí cô còn làm cho Eim một cái cùng cặp, và cho Alvis cùng với đám Dạ
Phong mỗi người một cái vòng tay hồn đạo khí trữ vật, mặc dù cô biết rằng Eim
và Alvis chắc cũng chả cần đâu.
Mang theo đủ lương thực và đồ uống, Hình Na dự tính là sẽ đi tự đào kiếm kim
loại và giết hồn thú lấy tài nguyên và dinh dưỡng cho dự án nuôi tạo Tuyết đế,
dù sao thì bây giờ cũng chỉ còn lại cách này là khả thi thôi.
Thay đồ mặc lại một bộ trang phục bình thường, đeo lên mặt một cặp kính nữa
cho có hình thái tri thức giống Dạ Vũ, cô bước ra cửa phòng mình mà đi tìm sư
phụ Mặc Lâm, muốn đi kiếm hồn thú thì phải nhờ vị sư phụ này nói bóng nói gió
một tý, kiểu như là ông cho cô nhiệm vụ ra ngoài thì cô mới có thể quang minh
chính đại mà đi được.
Bước vào cửa phòng, tuy Hình Na đã gõ cửa nhưng ông không trả lời, Hình Na đầy
hắc tuyến mà nhìn vào bên trong.
“Sư phụ, còn không chịu tỉnh ngủ con sẽ tự động vào đấy”
Không biết là bao nhiêu lần cô gặp phải tình huống thế này rồi, dù sao thì
cũng ở với nhau hơn một năm trời như sư phụ và đệ tử, hai người bọn họ cũng
không cần quá giấu giếm bản tính của mình, hai con hàng này một khi đã chú tâm
nghiên cứu thì có là ông trời cũng không kéo họ ra khỏi bàn làm việc của mình
được.
“A.. a, Thiên Lam, con đến rồi ư ? mau vào đi, tìm ta có chuyện gì sao ?”
Mặc Lâm đến lúc này mới hoàn hồn và nhận ra có người đang đứng ở trước cửa
phòng, biết rằng là đệ tử của mình vì dù sao trong thời gian qua, ngoại trừ cô
ra có rất ít ai muốn đi thăm một ông lão như ông lắm.
Lâu lâu Mặc Lâm cũng có đi xuống lại Minh Đức Đường để họp bàn và giúp cho kế
hoạch hồi phục các trang thiết bị, tuy ông không thích chiến tranh nhưng ông
thích hồn đạo khí, ông không muốn để chúng bị hư hại và lãng quên như vậy
được.
Góp một phần công lao nhỏ trong khôi phục lại hồn đạo khí, dù sao thì ông cũng
không có nhiều thời gian đến vậy, đống kiến thức mà Hình Na đưa ông hồi cùng
tham gia thực nghiệm ông cũng phải đọc qua và nghiên cứu, tuy không đi vào
trọng tâm của quá trình nghiên cứu, nhưng các kiến thức hồn đạo khí này rất
nỗi trội, nó khá giống như là kiến thức cao tầng của học viện vậy.
“Sư phụ, con muốn đi tìm kiếm kim loại và săn hồn thú”
Nói trực tiếp yêu cầu của mình, cô muốn nhờ ông cho phép cô đi vào Cảnh dương
sơn mạch, đó là một nơi có tài nguyên khoáng sản phong phú, cũng có rất nhiều
hồn thú kim loại năng lượng nữa.
“Hửm, con hết kim loại hiếm rồi sao ?”
Lập tức tìm ra nguyên do, hóa ra là con bé này hết tài nguyên rồi nên mới phải
tìm cách xoay sở, hèn gì mà một con nhỏ cuồng nghiên cứu như Hình Na lại bước
ra khỏi cửa phòng được nên ông mới lấy làm lạ.
“À, được thôi, con cứ đi đi, ta sẽ báo lại với học viện sau, nói là con đi
khảo sát là được chứ gì ?”
Nhanh chóng đồng ý, ông cũng chả có lý do gì mà phải từ chối cả, dù sao thì cô
cũng là đệ tử của ông, thứ tốt không dành cho cô thì con dành cho ai nữa ?
Thậm chí là ông còn chưa cho Hình Na bất cứ lợi ích cụ thể nào cả, toàn là tự
bản thân Hình Na mày mò nghiên cứu ra không, nếu mà một yêu cầu nhỏ thế này mà
ông cũng không thể đáp ứng thì ông còn đòi làm sư phụ của ai nữa ?
“Con cảm ơn, giờ con phải đi ngay”
Nhận được lời khẳng định của Mặc Lâm, Hình Na lập tức xoay người rời khỏi cửa,
cô đi cực nhanh đóng cửa lại và chạy đi đến Cảnh dương sơn mạch.
“Aaa, đợi đã chứ !”
Hầy, con bé này vội vội vàng vàng, cũng có ai ăn mất đồ ăn của nhỏ đâu, sao
lại đi nhanh đến thế, ông còn muốn nhờ Hình Na giải thích lại cơ chế này trong
phần nghiên cứu cơ mà, thật là, giờ ông lại phải tự mày mò rồi.