Tiếp Tục Tìm Kiếm, Gặp Người Quen


Người đăng: bao0593846371

Đêm đã qua, trời lại sáng, mặt trời lại lộ ra nơi phía bầu trời, mọi người
thức dậy với tình trạng sức khỏe hồi phục, tuy nhiên không một ai tính toán
đến việc tiến vào sâu hơn nữa, bọn họ tính đi đường vòng, tìm kiếm các hồn thú
cấp ngang hàng con Sa Điểu hôm qua hoặc thấp hơn, tầm đó là thích hợp, nếu vô
sâu hơn có khả năng họ cũng phải tán thân chốn rừng rậm này.

“Chúng ta đi hướng nào đây ?” Dạ Vũ nhấc kính mắt lên, bây giờ điều quan trọng
mà họ cần là phương hướng, không thể tiến cũng không muốn lùi, giờ là lúc lựa
chọn lối đi.

“Tớ, để tớ” Tiêu Linh chui ra đòi chỉ đường, cô lập tức cầm cái nhánh cây lên
đặt xuống đất.

“Vù” một cơn gió thổi qua, nhánh cây ngã sang bên trái, Ôi, đừng nói là.

“Bên trái, chúng ta đi bên trái thôi đê” Tiêu Linh hứng khởi, trò này cô muốn
thử lâu lắm rồi giờ mới có cơ hội làm.

“Ngu ngốc” Tôn Vũ không nương tình chặt đứt cảm xúc hưng phấn của Tiêu Linh, ở
một nơi nguy hiểm như vậy mà con nhỏ này vẫn thiếu muối dữ dội, thật là.

“Hừ, ai cần anh quan tâm, dù sao thì trong một nơi như thế này thì làm sao còn
xác định được hướng nào an toàn với không an toàn ?” Tiêu Linh cũng không phải
bị ngố, tại nơi này rất nguy hiểm, thay vì lựa chọn đứng yên, họ cần phải di
chuyển, nhưng 2 bên đều là rừng cây, tầm nhìn bị chặn hết vậy nên không thể
xác định độ an toàn được, trên hết nếu dám cử ra một người đi tìm hiểu lại cực
nguy hiểm, để làm giảm lại sự lo lắng và suy tư của mọi người, cô mới bày ra
trò này.

“Đại ca, Tiểu Na, hai người tính sao ?” Hiện tại 2 người này là tinh thần của
cả nhóm, là trụ cột của 5 người, Dạ Vũ cần biết ý kiến của 2 người.

Đưa tay lên cằm, Dạ Phong nhìn hết xung quanh bốn phía, chậc, tất cả đều giống
nhau, khí lưu hay âm thanh dao động của đất đều bị che đi chứ nói gì hồn lực
của hồn thú, kiểu này làm sao biết hướng nào có thể tránh được hồn thú nguy
hiểm và kiếm được hồn hoàn thích hợp.

“Hừm, anh cũng không biết nữa, khắp nơi xung quanh đều bị chắn hết, quả nhiên
không hổ là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chúng ta chỉ có thể biết hướng tiến và lùi,
còn những hướng khác đều bị ẩn dấu đi, có lẽ đây là một cách phòng vệ của hồn
thú, trước tiên ta cần lùi lại một chút, khu vực bán kính này cũng không ổn
lắm đâu, Hình Na, em có ý kiến gì không ?” Dạ Phong nhíu mày nói, anh hoàn
toàn bị môi trường ở đây đánh lạc hướng rồi.

Gật gật đầu “ Ừm, hướng nào thì tính sau, chúng ta trước tiên lùi lại đi, quay
lại tầm 30 phút đi bộ có khả năng sẽ thoát khỏi bán kính của hồn thú 5 vạn năm
hoạt động, Tiểu Vũ, cậu có hồn đạo khí dạng thám trắc nào không ?” Hình Na tạm
thời chưa có ý kiến gì, trước tiên lùi khỏi nơi này đã, cô hỏi Dạ Vũ liệu có
hồn đạo khí nào có thể phục vụ cho vấn đề này không ?

“Tớ không có dạng hồn đạo khí loại này, nó là hồn đạo khí cấp 7 trở lên mới có
thể thám trắc tầm xa, những hồn đạo khí thám trắc cấp thấp hơn thì tác dụng
không bằng hồn lực nên cũng không có ai làm, xin lỗi” Dạ Vũ không có, cô lắc
đầu, đẳng cấp loại hồn đạo khí này quá cao, cô thậm chí còn không đủ sức để sử
dụng chứ nói chi là làm ra nó.

“Vậy sao, vậy chúng ta rời đi thôi” Hình Na thấy vậy liền kêu mọi người lùi
lại, tạm thời bây giờ chưa có hồn thú nào chủ động tìm tới, nhưng không có
nghĩa là sẽ không có, hầy.

Quyết tâm học hồn đạo khí của Hình Na lên cao, có rất nhiều trường hợp cần sử
dụng những đạo cụ này, rất tiện dụng lại thực tiễn, nếu có cô hội cô phải đi
Nhật Nguyệt đế quốc học tập tiện thể kiếm thêm thông tin phôi thai mười vạn
năm luôn.

Họ lập tức xoay người lại, rời khỏi chỗ họ đang đứng mà tiến ra phía ngoài, họ
đã xâm nhập khá sâu rồi.

Bước đi nối tiếp nhau, tuy là không có nguy hiểm gì, nhưng tinh thần của ai
cũng có một chút đề phòng, tại nơi đây, hồn thú là bá chủ, đây là sân nhà của
chúng, con người xâm nhập vào đây mà không đề phòng gì thì chỉ có thể là kẻ
ngu.

“Đợi chút đã, em nghe thấy thứ gì đó” Đi được chừng nữa tiếng Hình Na đám
người thoát ra khỏi vị trí nguy hiểm, cô đột nhiên dừng lại nhắm mắt đưa tai
lên nghe, có vẻ Hình Na nhận thấy điều gì.

“Có gì sao ?” Tôn Vũ tò mò, con nhỏ này tai thính thật, kể cả lần trước cũng
nhờ Hình Na mà họ mới phát hiện hồn thú xuất hiện để kịp thời làm công tác
chuẩn bị, nếu không bọn họ hẵn cũng phải bị thương nặng rồi.

“Suỵt”

Hình Na ra hiệu cho mọi người im lặng, một số âm thanh khá nhỏ đang xuất hiện
phía bên trái, có vẻ như là có đánh nhau, nhưng cường độ này không mãnh liệt
lắm, không giống đụng chạm giữa 2 con hồn thú, mà giống như có một người đang
đi săn hồn thú giống bọn họ

“Ầm, oành” Âm thanh vang lên, cái tai của Hình Na nhúc nhích, từng âm thanh
nhỏ bé truyền lại tai.

Từ từ mở mắt ra, Hình Na nhíu mày nhìn về phía có đánh nhau, bên đó giao chiến
ắt hẳn rất là kịch liệt, cô cảm nhận khoảng cách âm thanh truyền về khá xa.

“Có người đang đi săn hồn thú giống chúng ta, phạm vi tầm 1 tiếng đi bộ sang
phía bên trái” Hình Na tóm gọn nói lại tình hình bên đó.

“Ồ, sao em biết đó là người mà không phải 2 hồn thú đang đánh nhau giành địa
bàn ?” Dạ Phong ngạc nhiên, Hình Na lập tức kết luận là người đấu với hồn thú
chứ không phải là hồn thú đánh hồn thú, đùa chứ, thậm chí cách như cách xa vậy
mà nhỏ còn phân biệt rõ được ư ? Mọi người đều tò mò nhìn về phía Hình Na.

“Âm thanh dao động có nhịp điệu, đánh nhau có chiến thuật, phạm vi này lại rất
hiếm thậm chí là không thể có hồn thú mười vạn năm, vậy nên em kết luận là con
người” Hình Na đưa ra phân tích.

Mọi người trầm trồ hiểu ra, hóa ra là vậy, Hình Na quả thật rất giỏi, đúng là
âm thanh nghe được có thể phân tích xem nó có nhịp điệu hay không, nhưng xa
vậy vẫn làm được thì biến thái như cô mới có thể.

“Giờ tính sao, có qua bên đó xem không ?” Dạ Vũ hỏi ý định của mọi người.

“Hừm, vậy thì qua đi, cũng không mất gì, tiện thể chúng ta có thể giúp đỡ rồi
hỏi đường đối phương, 5 người chúng ta cùng hợp tác hẵn không có gì đáng lo
ngại” Dạ Phong suy tính một chút, anh đưa ra quyết định.

Người dẫn đầu đã nói vậy thì không ai còn có ý kiến, họ lập tức tiến về phía
bên trái mà di chuyển, càng đi thì âm thanh chiến đấu càng rõ, bây giờ thì ai
cũng phân biệt được, nhưng có vẻ vị hồn sư kia đang gặp khó khăn, hơi thở khá
gấp và nãy giờ người đó đang cố né tránh.

“Ô, đây không phải là .. ?” Tôn Vũ trợn to mắt ra nhìn, ù uây, trái đất này bé
thật, đi tý mà lại gặp người quen, à mà không quen lắm, chỉ là nhận biết một
chút thôi, thậm chí cậu ta còn chưa chắc là biết bọn họ ấy chứ.

“Cậu ta là … Đình Bảo ?” Dạ Phong, Hình Na 2 người nhớ lấy cậu nhóc này, cậu
ta là một học viên Sử Lai Khắc, rất có tiềm lực, là cường công trời sinh, vậy
mà lại ra ngoài đây, chả lẽ cậu kiếm hồn hoàn, nhưng tại sao lại đi có một
mình ?


Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục - Chương #115