Sử Tố Tố


Người đăng: lacduyen201

Vân Linh đã biết mọi chuyện. Chàng không biết tính sao nên đã nhảy xuống Âm
thiên cốc để trốn tránh. Chưa được bao lâu thì đã thấy Bạch Ngọc Trân từ trên
cao rơi xuống. Chàng vội vung tay đẩy lên một ngọn chưởng hứng lên thân ảnh
của người thiếu nữ. Nhờ vậy, Bạch Ngọc Trân tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Bạch Ngọc Trân chắp tay nói:
– Sư phụ ! Sư mẫu và tiểu thư đang đợi bên trên. Sư phụ mau lên trên đó đi.
Vân Linh không biết tính sao ? Chàng không ngờ có chuyện bất ngờ này. Tuy
nhiên thân hình Vân Linh cũng bay bỗng lên trên vách núi.
Không ngờ ở bên trên vách núi chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi đứng đó. Ngoài ra
không còn ai cả. Thiếu nữ thấy dưới cốc bay lên một người thì vội ngó xem ai.
Thấy người này tóc bạc trắng, nhưng mặt mày còn trẻ, trông rất kỳ lạ.
Hai người nhìn nhau. Chợt từ đằng xa vọng lại âm ba thánh thót:
– Lão quỷ. Ta trao tiểu nữ cho ngươi. Ngươi gắng mà dạy võ công cho nó thật
tốt. Ta đi đây.
Tố tố nghe tiếng vậy liền kêu lớn:
– Mẫu thân !
Rồi phi thân đuổi theo. Vân Linh không biết làm thế nào chỉ đành nhìn theo,
trong lòng bối rối.
Một lúc sau, thiếu nữ quay lại. Nàng không tìm ra mẫu thân nên quay lại để gặp
phụ thân. Từ nhỏ đến bây giờ lần đầu tiên mới gặp phụ thân nên trong lòng nàng
có rất nhiều điều muốn nói.
Hai người nhìn nhau một lúc. Tố Tố bỗng nhiên lao đến nắm lấy tay Vân Linh, oà
khóc.
Vân Linh không biết nói sao, đành vỗ nhẹ vào cánh tay nhỏ nhắn, trắng như bông
bưởi của nàng nhỏ nhẹ an ủi:
– Thôi! Đừng khóc. Chúng ta xuống dưới kia.
Rồi chàng nắm cánh tay thiếu nữ tung người xuống dưới u cốc. Tố tố thấy cả
người lơ lửng trên không. Từ cánh tay bị nắm một luồng nội lực chuyền sang làm
cho cả người này nhẹ bỗng đi. Thoáng chốc hai người đã xuống đến đáy cốc.
Tố Tố kinh ngạc vì quang cảnh ở đáy cốc đẹp vô cùng. Nàng nhìn thấy thiếu nữ
lúc nãy đang đứng bên một thạch động, đưa mắt ngó ra.
Vân Linh giới thiệu 2 người với nhau rồi về phòng mình.
Hai cô thiếu nữ nhanh chóng trở nên thân mật. Tố tố hỏi:
– Tỷ tỷ đã ở đây bao lâu! Đã học được võ công gì rồi?
Bạch ngọc Trân không dấu diếm gì, liền kể cho nàng thiếu nữ nghe mọi chuyện về
mình. Cả chuyện học võ công nữa cũng vậy.
Bạch ngọc Trân nói:
– Sư phụ võ công cao siêu vô cùng. Tỷ tỷ chỉ học được một ít mà đã thấy võ
công của mình thăng tiến nhanh không thể tưởng tượng. Nếu tiểu muội học hết
được y bát của sư phụ thì trở nên tôn sư của một phái cũng không thành vấn đề.
Tố Tố rất thích. Nàng nhớ lại vừa rồi cùng phụ thân bay xuống cốc. Công phu
khinh công cao siêu như vậy thì thật là quá sức tưởng tượng. Lúc còn ở với mẫu
thân. Nàng cũng được mẫu thân truyền thụ tuyệt nghệ, nhưng xem chừng vẫn còn
kém vị tỷ tỷ này.

1 tháng sau trên đỉnh vách núi lối vào Âm thiên cốc có 2 người thiếu nữ đang
bịn rịn chia tay nhau. Sử Tố Tố mới quen biết với Bạch Ngọc Trân không lâu
nhưng trong lòng nàng luôn kính trọng và yêu thương vị tỷ tỷ xinh đẹp này. Lúc
này chia tay lòng nàng không khỏi bồi hồi, cứ nắm chặt tay vị tỷ tỷ mà không
muốn rời xa.
Bạch Ngọc Trân cũng rất thương yêu Tố tố. Nàng dịu dàng nói:
– Muội cứ ở lại đây học tuyệt nghệ. Khi nào giỏi rồi cứ đến Giang Nam tìm tỷ.
Chị em ta sẽ lại gặp nhau.
– Nhưng tiểu muội dốt nát. Biết bao giờ mới học xong võ công cao siêu như tỷ
tỷ. Với lại chưa chắc phụ thân đã cho tiểu muội đi.
Bạch Ngọc Trân mỉm cười:
– Muội này! Ta thấy muội không tự tin bản thân gì. Võ công của muội học còn
nhanh hơn ta ngày xưa. E rằng chưa đến một năm là muội đã có thể ngạo thị
giang hồ rồi. Thôi bây giờ ta phải đi đây.
Tố Tố biết đã đến lúc phải chia tay. Nàng đứng đó đưa mắt nhìn theo bóng dáng
của Bạch Ngọc Trân xa dần rồi mất hẳn khỏi tầm mắt.
Tố Tố vừa quay người định nhảy xuống Âm thiên cốc thì nghe tiếng hú vang rền ở
đằng xa.


Vô Hình Thần Công - Chương #7