Người đăng: lacduyen201
Vân Linh giơ tay châm cứu một cách thuần thục. Chàng hơi bối rối khi nhìn thân
hình tuyệt mỹ khẽ run rẩy theo từng mũi châm của chàng.
Khó khăn nhất là những chỗ bí ẩn trên người nữ nhân. Vân Linh không thể không
nhìn thấy tất cả.
Mọi việc xong xuôi. Chàng bồng Sử Nguyệt Nga cho trở vào nồi thuốc.
Sau một tháng, kiên trì chữa trị. Bệnh tình của Sử Nguyệt Nga đã khỏi hẳn.
Nhưng có một việc khiến cho hai người không biết nói thế nào. Đó là trong khi
chữa thương Vân Linh đã mạo phạm đến ngọc thể của nữ nhân.
Sử Nguyệt Nga sau mấy đêm liền suy nghĩ vấn đề này thì cảm thấy bế tắc. Nàng
gọi Vân Linh vào thạch phòng rồi hỏi:
– Ngươi định sau này, hành động thế nào?
Vân Linh cúi gằm mặt không biết nói sao.
Sử Nguyệt Nga thở dài:
– Ta vốn biết câu “Ngộ biến, tùng quyền”. Nhưng phận nữ nhi không thể coi nhẹ
tiết tháo. Nhà ngươi trong khi chữa thương đã mạo phạm đến thân thể của ta như
vậy, từ nay về sau ta còn biết nhìn đến nam nhân nào nữa.
Vân Linh vẫn cúi đầu lắng nghe, trong lòng bối rối, chàng cảm tưởng mình như
một kẻ tội đồ trước mặt Sử Nguyệt Nga.
Sử Nguyệt Nga lại tiếp:
– Nếu trước đây ta bị như vầy, ta sẽ tự tuyệt cho xong. Nhưng hiện tại Sư phụ
đã bị ác nhân giết chết, sư tỷ thì bị thiệt mạng. Tình thế không cho phép ta
hủy mình. Vậy từ đây về sau ngươi phải giữ kín chuyện này cho ta.
Vân Linh ngồi im bất động. Chàng nghe đến đây liền ngửa mặt nhìn lên rồi hỏi:
– Cô cô định sau này thì sao ?
– Ta đã nghĩ rồi. Khi nào thù hận trả xong. Ta sẽ xuống tóc quy y phật môn.
Vân Linh thở dài không biết nói sao. Chàng lặng lẽ trở về thạch phòng của
mình.
Từ đấy, hai người cùng ở trong một Âm thiên cốc, nhưng rất ít khi họ gặp nhau.
Sáng sáng, khi sương đêm còn rơi. Vân Linh đã vượt lên vách núi, ra ngoài sơn
cốc để luyện công. Chàng chịu trách nhiệm săn bắt thú rừng còn Sử Nguyệt Nga
thì phụ trách việc nấu nướng.
Thời gian thấm thoát đã sang đông. Tuyết bắt đầu rơi ngập tràn sơn cốc. Vân
Linh đã hồi phục được công lực như xưa. Chàng lợi dụng thời gian rãnh rỗi để
trau dồi thêm võ công.
Đôi lúc, Vân Linh muốn dùng võ công đã ngộ ra được của mình để truyền lại cho
Sử Nguyệt Nga. Nhưng chàng cảm thấy rất khó nói chuyện. Hình ảnh thân thể
tuyệt mỹ của Sử Nguyệt Nga thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt khiến Vân Linh
vô cùng bối rối. Chàng càng cố quên đi thì khuôn mặt đẹp tuyệt thế của người
đó lại hiện ra. Không biết tự lúc nào trái tim chàng đã trao cho người ta mà
chàng không hay.
Vân Linh thậm chí bỏ cả bữa cơm không ăn. Chàng tự tìm lấy thức ăn cho mình và
tự nấu ăn lấy. Rất ít khi chàng nhập cốc mà chàng ngụ tại một hang đá đối diện
bên kia vách núi. Hang đá này tương đối bí mật và được chàng thiết kế cơ quan
đóng mở rất kỳ diệu. Nếu người ngoài thì không thể hình dung ra ở đó lại có
một cửa hang.
Tuy không gặp nhau, nhưng hình bóng mỹ nhân ngày càng in đậm trong tâm trí
chàng. Vân Linh quyết định tìm quên bằng cách truy rèn võ công.
Vô hình thần công của chàng đã tiến được một bước khá dài, trong khi Ngũ Hành
ảo vạn biến đã phát huy cao độ uy lực khiến cho thân ảnh của chàng dường như
không còn tồn tại trong khi chàng sử dụng thuật phi hành.
Sử Nguyệt Nga cũng thấy tâm lý không được thoải mái. Nàng cảm thấy mình dường
như lẻ loi đơn độc trong cuộc báo phục cừu này. Mùa đông đến rồi, Sử Nguyệt
Nga đã hoàn thành xong pho Tùy Phong chưởng của Hoạt thiên Tà. Nàng biết nếu
nhờ vào sự chỉ dạy của Vân Linh thì sự thành công của nàng còn cao hơn nhiều,
nhưng do tâm lý vì chuyện đã qua. Nàng quyết định tự mình luyện tập. Hiện tại,
nàng tự tin mình đã đại công đáo thành nên quyết định ra đi.
Sáng sớm, tuyết phủ đầy. Một mình Sử Nguyệt Nga rời khỏi Âm thiên cốc. Nàng
không nói cho Vân Linh biết việc mình ra đi, vì nàng cảm thấy không chút tự
tin khi hai bên giáp mặt nhau.
Sử Nguyệt Nga sử dụng khinh thân lướt trên mặt tuyết. Nàng đi một mạch từ mờ
sáng cho đến lúc mặt trời lên cao thì đã đến Ngọc Quan Sơn. Xa xa dưới chân
núi là một dãy nhà nhỏ của nông gia. Một lối mòn thẳng tít quá khỏi tầm mắt
hiện ra trước mắt Sử Nguyệt Nga. Suy nghĩ một lúc nàng tìm đường xuống núi và
đi theo lối mòn nhỏ này. Độ mươi dặm, có một quán ăn nhỏ được lập ven đường.
Sử Nguyệt Nga vội kéo tấm rèm cửa bước vào.
Trong quán thật ấm cúng. Nàng thấy trong quán chỉ có mấy người khách buôn,
không có ai lộ rõ là người có võ công cả.
Gọi tiểu nhị lấy cho mấy món ăn. Sử Nguyệt Nga ngồi suy nghĩ mông lung.
Hiện tại, nàng nên đến Hắc thanh phái để báo thù cho sư tỷ Sử Tố Trân hay đi
tìm Sử Tố Mai để báo tin về cái chết của sư phụ cho tam muội.
Có lẽ nên báo tin cho Tam muội biết trước. Việc này là quan trọng bởi nàng
không thể đơn độc chống lại một lực lượng rất mạnh như Hắc Thanh phái.
Còn cái chết của sư phụ cũng là một điều kỳ bí. Nhưng nàng đã biết mặt hai kẻ
truy đuổi nàng và đánh nàng trọng thương ở gần Âm thiên cốc rồi. Sớm muội nàng
cũng sẽ lần ra nguyên thủ của vụ kỳ án này.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ngựa hí vang. Hình như không phải chỉ có một
người đến trước cửa quán.
Một giọng nói oang oang vọng vào:
– Tam công tử, chúng ta nghỉ ở đây.
Rồi rèm cửa bị kéo lên. Một bọn người y phục theo lối giang hồ đi theo một vị
công tử sang trọng bước vào.
Vị công tử đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt đẹp tuyệt
thế của Sử Nguyệt Nga.
Cả bọn kéo nhau ngồi vào một bên vách quán. Rượu thịt được gọi ra. Cả bọn ăn
như rồng cuốn, cười nói ồn ào.
Lão già có giọng nói oang oang như tiếng chuông lúc nãy nhìn thấy sự quan tâm
của vị công tử đối với mỹ nhân liền cười nụ, hỏi nhỏ:
– Tam công tử có biết, mỹ nhân là ai không ?
Vị công tử mặt hơi đỏ lên hỏi lại:
– Ngươi biết ư ?
– Tất nhiên.
– Vậy ngươi nói xem, đó là ai ?
– Hà … hà… anh hùng luyến mỹ nhân. Công tử quả thật có mắt tin đời. Có thể nói
trên thiên hạ không dễ tìm được một vưu vật như vậy.
– Thôi, lão đừng nói giông dài nữa. Đó là ai ?
– Nguyệt Nga tiên tử đệ tử của Thạch am thần ni ở Thiên sơn.
– Ủa. Ta nghe nói đệ tử của Thần Ni đều là các nữ nhân lớn tuổi. Sao mỹ nhân
này lại trẻ đẹp như vậy.
– Công tử không biết. Nguyệt Nga tiên tử vốn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Thần
ni. Nghe đâu nàng chỉ độ hơn ba mươi, nhưng vì có thuật trụ nhan nên trông chỉ
như cô gái mười tám.
– Thật không ngờ. Ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy.
– Ngọc lão đệ. Nghe nói lão đệ vẫn chưa lập gia thất phải không ?
– Ca ca hỏi vậy là có ý gì ?
– Ngươi còn hỏi ta. Chẳng lẽ ngươi không muốn có một phu nhân đẹp như vậy sao
?
Ngọc công tử cười khẽ:
– Ca ca quả thật nhanh lẹ. Nhưng không biết ý mỹ nhân ra sao ?
– Yên tâm đi. Lão ca sẽ giúp tiểu đệ việc này.
Hai người còn đang bàn luận thì Sử Nguyệt Nga đã đứng dậy, tính tiền rồi kéo
rèm đi ra.
Ngọc công tử đưa mắt nhìn lão già ngồi bên. Lão cười khanh khách, thân hình
chuyển động đã theo chân Sử Nguyệt Nga ra bên ngoài.
Sử Nguyệt Nga vừa định bước đi thì đã có bóng nhân ảnh chặn trước mặt.
– Cô nương hãy dừng bước.
– Ngươi có việc gì ?
– Tại hạ Nhất kích Trịnh Giang Thiên muốn cô nương gặp một người.
– Ngươi thật lạ … sao ta phải gặp người đó …
– Tại hạ …
Lão đang định nói tiếp thì cửa rèm kéo lên. Chàng công tử và bọn người cùng
đoàn kéo ra.
Chàng công tử vội lên tiếng:
– Nguyệt Nga cô nương. Tại hạ Ngọc Phong Đao xin có lời chào.
Sử Nguyệt Nga đã nghĩ ra bọn người này là ai rồi. Nàng trong lòng có chút tức
giận, nhưng tạm thời nhẫn nhịn không muốn tạo thêm kẻ thù.
Sử Nguyệt Nga cười nhạt:
– Không dám. Ta có việc gấp phải đi. Vậy ngươi tránh ra …
Ngọc Phong Đao vội cười nói:
– Nguyệt Nga cô nương định đi đâu ?
– Ta đi Giang Lăng. Ngươi mau tránh ra.
Vừa nói nàng vừa đảo bộ định vượt qua trước mặt Ngọc phong công tử.
Không ngờ Ngọc Phong Đao đã di động thân hình. Sử Nguyệt Nga muốn đi cũng
không được.
Ngọc Phong Đao vái một vái nói:
– Cô nương chớ giận. Tại hạ cũng trên đường đến Giang Lăng. Tại hạ xin tặng cô
nương một con ngựa tốt để đi đường được thuận lợi hơn.
– Ngươi…
Ngọc Phong Đao không đợi nàng nói thêm lời nào liền gọi tùy tùng mang đến một
con ngựa bạch rất hùng dũng.
Sử Nguyệt Nga không hiểu đối phương có ý đồ gì, nhưng nàng thấy dùng ngựa đi
đường sẽ rất thuận lợi nên không ngần ngại cầm lấy giây cương, rồi nhảy lên
ngựa phi đi luôn.
Lão già Trịnh Giang Thiên lầu bầu:
– Mỹ nhân quả là khó chiều!
Ngọc Phong Đao mỉm cười nhìn lão. Chàng hối thúc thủ hạ lên đường. Cả đoàn
người ngựa nhắm theo bóng mỹ nhân trước mặt mà đuổi theo.
Sử Nguyệt Nga mặc kệ đoàn người ngựa phía sau. Nàng vừa thúc ngựa phi nước đại
vừa đưa mắt nhìn về phía trước.
Chạy hơn chục dặm đường. Người, ngựa đều mỏi. Trời cũng đã sụp tối. Sử Nguyệt
Nga cho ngựa chậm lại. Nàng nhìn ra phía xa thấy có ánh đèn liền thúc ngựa lại
gần.