Âm Thiên Cốc


Người đăng: lacduyen201

Trong khung cảnh về chiều, Âm thiên cốc trở nên tối mịt. Từ dưới Âm cốc nhìn
lên bầu trời chỉ thấy một vài tia sáng le lói. Rõ ràng nơi đây cách xa hẳn với
thế giới bên ngoài. Một cậu bé độ chừng 10 tuổi ngồi trong một thạch động
trước mặt một lão quái nhân râu tóc bạc trắng. Trời đã tối mà trong thạch động
chẳng ai đốt đuốc lên nên khung cảnh tối thui, chỉ thấy ánh mắt lấp lánh thần
quang của lão quái nhân.
– Vân Linh ! Ngươi định chọn môn học gì ?
– Tiểu bối muốn học y thuật.
– Ngươi không hối hận chứ ?
– Tiểu bối không hối hận.
– Thật đáng tiếc. Võ công của ta cao tuyệt thiên hạ, không ít người muốn được
ta dạy cho vài chiêu võ công mà còn chẳng được. Oa nhi ngươi là người có cơ
hội hiếm có mà không biết tận dụng thì cũng đành vậy. Tiếc rằng với căn cơ như
ngươi mà bỏ đi không chịu học võ thì thật phí mất đi một đóa “kỳ trân”. Mặc dù
vậy, theo ý của ngươi, ngày mai ta sẽ truyền dạy y thuật cho ngươi.
Cậu bé cúi đầu chào lão quái nhân rồi quay mình đi sang căn thạch động bên
cạnh. Khi cậu bé đi rồi lão quái mới cúi đầu nhìn vào chiếc vòng bạch thiếc.
Chiếc vòng nhỏ chỉ vừa cổ tay của một đứa bé sơ sinh, màu sáng lấp lánh chứng
tỏ nó được làm rất công phu.
– Vậy là chỉ còn một chiếc vòng nữa thôi là ta có thể yên tâm không phải quan
tâm đến việc thiên hạ nữa rồi. Lão quái nhân lẩm bẩm rồi nắm bàn tay lại. Khi
lão mở bàn tay ra thì chiếc vòng bạc đã không còn mà thay vào đó là một khối
sắt tròn bóng láng. Thật là kinh khủng. Không ai có thể tưởng tượng được một
chuyện quái dị như vậy. Quái khách hất nhẹ viên sắt tròn lên phía thạch động
trước mặt. Viên sắt cắm phập vào thạch đá như thể trước nay thạch đá vốn đã có
nó rồi. Trên thạch đá có cả thảy 9 viên sắt tròn như vậy. Chứng tỏ đều do lão
quái nhân làm nên.
Lúc này cậu bé Vân Linh đã nằm xuống một tấm vải đặt sẵn trong góc thạch động.
Bên ngoài tối thui. Bây giờ chắc đã sang canh hai, nhưng Vân Linh không sao
ngủ được. Cậu vừa nằm vừa suy nghĩ lung tung. Từ nhỏ cho đến tận bây giờ cậu
chỉ sống bên cạnh một lão già câm. Hơn một tháng trước, đột nhiên lão câm đưa
cho cậu một lá thư và một chiếc vòng sắt. Trong thư chỉ rõ cậu phải đến Âm
thiên cốc để học y thuật. Nhưng trong thư chẳng có tự danh, nên Vân Linh không
biết ai đã viết lá thư này. Cậu hỏi lão câm, nhưng lão cũng không thể nào giải
đáp được việc này. Cuối cùng Vân Linh quyết định đến Âm Thiên cốc một chuyến
xem như thế nào? Nhờ họa đồ trên lá thư cũ kỹ. Cậu đã đến đây và cuối cùng đã
được chấp thuận ở lại để học y thuật.
– Ta làm như vậy có đúng không? Tại sao lão câm lại có lá thư đó ? Lá thư này
đúng là viết cho ta vì trên thư có tự danh của ta. Nhưng ai là người viết lá
thư này? và tại sao lại bảo ta học y thuật. Học để làm gì?
Trong đầu Vân Linh cứ suy nghĩ mãi về vấn đề kỳ lạ này. Cậu mệt mỏi và thiếp
đi lúc nào không biết.


Vô Hình Thần Công - Chương #1