Người đăng: chudoi211
Nhìn trên mặt đất bất tỉnh Mộ Dung Phục, Kiều Phong hỏi Giang Minh:
“Hiền đệ, thằng này xử lý thế nào?”
Giang Minh lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phục, sau đó nhấc hắn lên, đi ra bên ngoài
Thiếu Lâm Tự.
Cái Bang nhóm đã rời đi lúc nào không biết, không rõ là ngại đối diện Kiều
Phong hay vì bang chủ vô sỉ mà mất mặt phải rời đi.
“Giang đại ca! Kiều đại ca!”
Mọi người chạy lại phía Giang Minh và Kiều Phong.
“Công tử!”
Đám gia tướng và A Bích thấy Mộ Dung Phục trong tay Giang Minh vội vàng xông
tới tấn công Giang Minh. Giang Minh hừ lạnh, tay vung một cái, đám gia tướng
cùng A Bích lập tức bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ. Đây chính là Đàn Chỉ Thần
Thông đạt tới cảnh giới đại thành.
Nhìn Mộ Dung Phục đang bất tỉnh trong tay Giang Minh, Vương Ngữ Yên cũng không
đành lòng, mắt đẹp nhìn Giang Minh ý muốn xin Giang Minh tha cho Mộ Dung Phục.
Giang Minh nhìn Vương Ngữ Yên hỏi:
“Hắn phóng phi tiêu tấn công ngươi, ngươi không hận hắn sao?”
Vương Ngữ Yên trầm ngâm rồi thở dài trả lời:
“Ta cũng không ngờ hắn tuyệt tình như vậy. Nhưng dù sao hắn cũng là biểu ca
của ta. Hắn có thể tuyệt tình nhưng ta thì không thể. Giang đại ca, mong ngươi
cho hắn một đường sống.”
Giang Minh thở dài, hắn biết nếu chân chính giết Mộ Dung Phục, e rằng sẽ để
lại bóng ma trong lòng Vương Ngữ Yên, vì vậy hắn cũng không xuống tay. Giang
Minh đưa tay đưa nội lực vào người Mộ Dung Phục, chốc lát Mộ Dung Phục đã mở
mắt ra.
Mộ Dung Phục ngơ ngác nhìn quanh, sau đó nhìn thấy Giang Minh, hắn vẻ mặt trở
nên sợ hãi, dùng tay đưa cơ thể lùi ra xa Giang Minh rồi run rẩy nói:
“Không được… lại gần ta. Ba ba cứu ta…”
Nói xong rồi khóc òa lên.
“Công tử!”
Mộ Dung gia tướng cùng A Bích đám người hoảng hốt nhìn Mộ Dung Phục.
Giang Minh đám người ngẩn ra, Mộ Dung Phục điên rồi? Giang Minh lắc đầu, thằng
này cuối cùng tâm lý quá yếu, vừa thất bại một cái đã phát điên?
Giang Minh không biết, hắn xuất hiện phá hỏng bao kế hoạch của Mộ Dung Phục,
vốn đã khiến Mộ Dung Phục trong lòng có bóng ma. Hiện tại trước mắt tất cả mọi
người lại đánh gãy chân hắn, lại còn suýt giết hắn, khiến cho Mộ Dung Phục tâm
thần tuyệt vọng, liền sụp đổ trở về thời nhi đồng.
Thở dài một cái, Giang Minh giải huyệt cho đám gia tướng Mộ Dung gia cũng A
Bích, đám người vội vã lại gần nâng Mộ Dung Phục lên.
“Công tử, ngươi thế nào?”
A Bích lo lắng hỏi.
Mộ Dung Phục ngơ ngác hỏi lại:
“Ngươi là ai a?”
A Bích càng cuống:
“Công tử, ta là A Bích đây mà.”
“A Bích? A Bích tỷ tỷ, ngươi đưa ta đi tìm ba ba đi, ba ba ta hứa sẽ cho ta
làm hoàng đế!”
“Được, được rồi, ta đưa công tử đi tìm ba ba!”
Nói xong cùng đám gia tướng Mộ Dung vội vàng khiêng Mộ Dung Phục xuống núi.
Vừa đi vừa đề phòng Giang Minh cản trở.
Đám người này cũng đủ cẩn thận, Giang Minh lắc đầu. Nếu hắn muốn cản trở, sớm
đã đem đám người này mỗi người phế một chân, để lại nơi này tự sinh tự diệt
rồi.
Vương Ngữ Yên bốn nữ cũng nhìn Mộ Dung Phục đám người, tâm tình cảm khái không
thôi.
Kiều Phong tâm tình cũng phức tạp, ngày xưa hắn và Mộ Dung Phục được gọi là
Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung. Bây giờ thấy Mộ Dung Phục bị thất bại mà điên,
cảm thấy nhân sinh vô thường.
Giang Minh thấy Cưu Ma Trí định rời đi, hắn lắc mình xuất hiện trước mặt Cưu
Ma Trí, mỉm cười nói:
“Cưu Ma Trí, chúng ta còn có chuyện chưa tính toán xong đâu.”
Cưu Ma Trí sầm mặt, lạnh lùng nói:
“Giang công tử, ta nhớ là ta với ngươi không có thù oán gì đi!”
Giang Minh lắc đầu đáp:
“Ta và ngươi đúng là không có thù oán gì.”
“Vậy tại sao…”
“Nhưng Tiểu Vô Tướng Công không thể để người ngoại môn như ngươi nắm giữ
được.”
Cưu Ma Trí mặt biến sắc, hắn đã biết Giang Minh thuộc môn phái nào. Ngay lập
tức hắn ngón tay thi triển Đa La Diệp Chỉ đánh tới Giang Minh.
Giang Minh mặt vẫn mỉm cười, âm thầm vận nội công, tay phải giơ lên sử dụng
Nhất Dương Chỉ mang theo năm trăm năm nội công đánh tới ngón tay của Cưu Ma
Trí. Hai ngón tay chạm vào nhau, nội kình Nhất Dương Chỉ mang theo năm trăm
năm công lực dễ dàng phá được nội kình của Đa La Diệp Chỉ, sau đó xông vào
kinh mạch của Cưu Ma Trí.
Nội kình Nhất Dương Chỉ tàn phá kinh mạch Cưu Ma Trí, sau đó đánh thẳng xuống
đan điền của hắn. Cưu Ma Trí nghe một tiếng “rắc” phát ra từ bụng mình, hắn
không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy công lực của mình liên tục xối mòn.
Mặt Cưu Ma Trí dần dần già nua đi. Hắn run run hỏi:
“Ngươi… đã làm gì?”
Giang Minh lạnh nhạt trả lời:
“Phế ngươi mà thôi!”
Sau đó Giang Minh phẩy tay, Cưu Ma Trí bị hất ra ngoài. Cưu Ma Trí lồm cồm bò
dậy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và phẫn hận, sau đó lẩn trốn xuống núi.
Đoàn Dự phức tạp nhìn Vương Ngữ Yên, lại nhìn Giang Minh, sau đó đến trước mặt
Giang Minh chắp tay nói:
“Giang công tử, à không, ta phải gọi ngươi là muội phu mới phải.”
Lại một cái tiện nghi anh vợ, Giang Minh nghĩ thầm trong lòng. Hắn chợt nghĩ
ra một điều, hướng Đoàn Dự nói:
“Đại cữu ca, ngươi có nghe nói đến công chúa Tây Hạ sắp tuyển phò mã?”
Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi:
“Có chuyện này?”
Giang Minh gật đầu nói:
“Ta thấy Đại cữu ca cùng vị công chúa Tây Hạ này chính là xứng đôi, hơn nữa
nếu đại cữu ca ngươi có thể lấy được Tây Hạ công chúa về, đối với Đại Lý trăm
lợi không có hại.”
Đoàn Chính Thuần gật gù nói:
“Cũng phải, Đoàn Dự, ngươi lập tức khởi hành đi Tây Hạ cầu hôn, nhất định phải
mang được vợ về nhà đấy.”
Đoàn Dự nghe xong, tinh thần có chút khởi sắc, nói:
“Phụ thân, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang nàng về.”
Giang Minh trong lòng thở dài. Hư Trúc a, ta có lỗi với ngươi.
Đám người lên Thiếu Lâm Tự bắt đầu lục tục đi về. Huyền Từ phương trượng cử
người ra tiễn khách, đồng thời tự mình ra tiễn Giang Minh nhóm người.
Từ biệt Huyền Từ cùng đám người hòa thượng, Giang Minh nhóm cùng nhau xuống
núi.
Đoàn Chính Thuần nhóm từ biệt Giang Minh về Đại Lý. Trước khi Đoàn Chính Thuần
đi, Giang Minh kín đáo tiễn đưa một lọ thuốc giải bi tô thanh phong cướp được
từ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường đám người, cộng thêm một bình giải độc đan do chính
hắn tự chế. Nguyên liệu chỉ là các vị thuốc bắc, thậm chí cũng không tính là
hạ phẩm đan dược, nhưng thiết nghĩ với cái thế giới Võ Hiệp như Thiên Long,
vậy là đủ để Đoàn Chính Thuần phòng độc thủ rồi.
Huống gì mối nguy hiểm là Mộ Dung Phục cùng Đoàn Diên Khánh đã bị Giang Minh
dọn dẹp từ lâu, căn bản đối với Đoàn Chính Thuần cũng không có gì nguy hiểm.
Đoàn Diên Khánh cũng không công khai quan hệ giữa hắn với Đoàn Dự, dù sao cuối
cùng chính là Đoàn Dự mang dòng máu của hắn lên ngôi hoàng đế, cũng coi như
hắn đã cướp lại được tất cả, không cần thiết phải công bố bí mật ra để làm sự
việc thêm rắc rối.
Tối đến, cùng Kiều Phong đánh chén một hồi, Kiều Phong chợt hỏi:
“Hiền đệ, ngươi sau này dự định thế nào?”
“Ta dự định đi về Phiêu Miểu cung ở ẩn. Dù sao du lịch cũng đã nhiều, hiện tại
muốn dừng một thời gian ổn định lại đã.”
Nói xong nhìn sang bốn nữ đang cùng A Châu nói chuyện trong phòng. Theo như
lời Tiểu Linh nói, Giang Minh có thể rời đi thế giới Thiên Long bất cứ lúc nào
hắn thích, bởi vì nhiệm vụ chính tuyến đã xong, hắn cũng có thể lựa chọn dừng
thời gian ở thế giới này lại hoặc chỉnh thời gian theo một tỷ lệ nhất định.
Giang Minh cũng muốn tăng lên thực lực, vì vậy hắn cần sang một thế giới khác,
đồng thời dừng thời gian ở thế giới này lại. Đợi đến khi hắn đột phá tiên
thiên, học được tu chân công pháp, đồng thời dành dụm đủ tiền mua thẻ ra vào
thế giới Thiên Long vĩnh viễn trị giá một trăm vạn điểm, lúc đó hắn sẽ quay
lại đón Chung Linh các nàng đi thế giới khác.
Kiều Phong cười ha hả nói:
“Lần trước đại ca thành thân, không có ngươi tham dự. Nhưng ngươi thành thân,
nhất định phải mời ta đấy!”
Giang Minh cái này hơi khó nói, hắn vốn định mang Chung Linh các nàng đi thế
giới khác. Nhưng nghĩ qua nghĩ lại vẫn gật đầu đáp:
“Nhất định, đến lúc đó chúng ta uống trăm hiệp.”
“Tốt, ta nghe nói rượu trên Phiêu Miểu Cung thật sự ngon, nhất định uống rất
thoải mái.”
Bỗng một tiếng ngựa hí, một tên Cái Bang phi ngựa đến, xuống ngựa và quỳ xuống
trước mặt Kiều Phong nói:
“Kiều bang chủ, xin ngươi hỗ trợ Tương Dương!”