Người đăng: chudoi211
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thiếu niên thiếu nữ ngày xưa giờ đã lập thành
gia thất, một thế hệ hậu đại lại ra đời.
Ngày xưa thiếu niên nhiệt huyết, thiếu nữ xinh đẹp, qua bóng dáng thời gian,
nay đã trở thành đại anh hùng, đại hào kiệt đứng đầu quần hùng.
Từ lúc thế giới vắng đi Phùng Ngọc Yến, đã có hơn hai mươi năm.
Rất nhiều tông môn mới mọc ra, Thúy Yên Môn, Thanh Thủy Môn, Hải Kình Phái…
Thế nhưng mạnh mẽ nhất hiện nay chính là ba đại thế lực: Quách Phủ, Thần Y
Môn, Băng Thanh Cốc.
Quách Phủ, chính là đại anh hùng Quách Tĩnh, cùng với thê tử của hắn Hoàng
Dung. Quách Tĩnh là anh hùng từng dẫn hàng vạn dũng sĩ phục kích mười vạn quân
Mông Cổ, lấy thế sét đánh toàn diệt mười vạn quân, treo đầu tướng lĩnh Mông Cổ
ngay ngoài Tương Dương thành. Quách Tĩnh phủ chủ cũng chính là bang chủ Cái
Bang thống lĩnh hàng chục vạn khất cái, kế thừa Hồng Thất Công nay đã ngao du
tứ hải.
So với Quách Phủ anh hùng uy danh đại thịnh, Thần Y Môn danh tiếng cũng hoàn
toàn không thua kém.
Đã là người, ai cũng có bệnh tật. Một khi bệnh tật đến, cái ngươi cần chính là
một thầy thuốc tốt. Thần Y Môn chính là thầy thuốc tốt nhất thiên hạ!
Thần Y Môn, tông môn này mới thành lập cách đây mười năm, lấy tôn chỉ “Hành y,
hành thiện”, đặt mục tiêu cứu dân chúng lên hàng đầu. Thần Y Môn môn hạ chưa
bao giờ từ chối chữa bệnh cho bất cứ người dân nghèo nào, chỉ không chữa bệnh
cho kẻ ác. Hơn nữa, y thuật của Thần Y Môn chính xác là vô cùng thần kỳ, đặc
biệt nếu ngươi có thể đạt được đan dược của Thần Y Môn, đồng nghĩa với mang
theo được một cái mạng dự trữ.
Thần Y Môn tuy là Y Môn, nhưng thực lực cũng không cần phải hoài nghi. Môn chủ
Thần Y Môn Ngọc Diện Y Tiên nghe nói vô cùng xinh đẹp, võ công thuộc dạng đỉnh
cấp. Thiên hạ đồn đại nàng chưa có lập gia đình, chỉ thu hạ bảy đệ tử, người
nào cũng một thân võ công mạnh mẽ.
Ngày xưa từng có một kẻ cậy mình đạt tới mức đại sư cảnh giới, lên Thần Y Môn
lớn tiếng muốn cưới môn chủ Ngọc Diện Y Tiên làm tiểu thiếp. Kết cục chính là
ngày hôm đó hắn bị một vị đệ tử của Ngọc Diện Y Tiên đánh cho tàn phế, vứt
xuống ngay khu rừng cạnh đó.
(Tác giả: đại sư cảnh giới, tương đương trăm năm công lực, cụ thể phân chia:
Võ giả: dưới mười năm công lực, võ sư: từ mười đến dưới năm mươi năm, đại sư,
tông sư: trên hai trăm năm công lực, đại tông sư: trên năm trăm năm công lực)
Cùng với Thần Y Môn thời gian thành lập, còn có Băng Thanh Cốc. Băng Thanh Cốc
cốc chủ cũng là mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, ngoại hiệu là Minh Ngọc Tiên Tử. Băng
Thanh Cốc so với Thần Y Môn ở trên giang hồ kín tiếng hơn rất nhiều, nhưng môn
hạ cực kỳ cường hãn. Băng Thanh Cốc chỉ thu nữ tử, đa phần đều xinh đẹp. Võ
công bọn họ chủ yếu là chưởng lực âm hàn.
Lúc Băng Thanh Cốc mới thành lập được khoảng nửa năm, có một môn phái khá lớn
muốn đến dung nạp Băng Thanh Cốc, ý đồ muốn môn hạ Băng Thanh Cốc về làm môn
hạ của hắn, cùng với cốc chủ Minh Ngọc Tiên Tử trở thành hắn thê tử. Ngày hôm
đó không những môn chủ môn phái đó bị giết ngay tại trận chỉ bằng một chiêu
của Minh Ngọc Tiên Tử, mà môn phái đó trong ngày cũng bị toàn diệt.
Còn có, nghe nói Thần Y Môn cùng Băng Thanh Cốc đều là người nhà, ý tứ tức là
hai vị tiên tử chưởng môn đều là sư tỷ muội. Nghe nói quan hệ bọn họ còn hết
sức không tệ.
Ngoài ba đại thế lực này ra, trên giang hồ còn có vài vị đại hiệp độc hành,
trong đó mạnh mẽ nhất vẫn là Vô Song đại hiệp Mộ Dung Vô Song. Mộ Dung Vô Song
nghe nói đã đạt tới đại tông sư cảnh giới, thiên hạ vô địch thủ, một thân
chống lại quần hùng ba lần ở Hoa Sơn luận võ. Người thứ hai là một vị nữ hiệp,
giang hồ gọi nàng là Tu La tiên tử, sở dĩ có cái tên gọi này vì nàng từng nói
vũ khí của nàng, một cây roi, có tên là tu la. Giang hồ không mấy ai biết tên
thật của nàng, chỉ nghe Quách đại hiệp gọi nàng là Trình tỷ tỷ. Nghe đâu nàng
với Vô Song đại hiệp quan hệ rất không tệ.
…………………………………………�� �……
Quách Phủ.
Một tiểu nữ hài bốn tuổi khoảng chừng, lén lút chạy ra ngoài phủ. Nàng cũng
không biết nàng đang bị một trung niên nhân và một xinh đẹp phụ nhân theo dõi.
“Quách ca ca, ngươi xem tiểu Tương, nàng lại trốn tu luyện chạy đi chơi rồi.”
Quách trung niên nhân, chính là Quách Tĩnh, mà bên cạnh hắn xinh đẹp phụ nhân
chính là thê tử của hắn Hoàng Dung. Tiểu nữ hài tên gọi Quách Tương, là thứ
hai nữ nhi của hai người, từ nhỏ tính tình hiếu động. Quách Hoàng hai người
kết hôn cũng đã hai mươi năm, dưới gối chỉ có hai con gái. Một chính là Quách
Phù, cuối năm nay sẽ xuất giá cho một vị thanh niên tài tuấn, đại đệ tử của
Thần Y Môn, tên gọi Sử Vân. Sử Vân này tinh thông y thuật, võ công cũng thuộc
hàng thượng thừa. Trên giang hồ hắn danh khí không tệ, cũng có thần y tiếng
tăm. Quách Hoàng hai người đối với mối hôn sự này rất hài lòng. Nữ nhi thứ hai
của hai người chính là tiểu cô nương Quách Tương này.
Quách Tĩnh hiền hòa nhìn tiểu Quách Tương rón rén rời Quách Phủ, cười nói:
“Ta thấy tiểu Tương giống nàng, ngày xưa cũng trốn nhà đi chơi một hồi.”
Hoàng Dung nghe vậy mặt ửng đỏ lườm Quách Tĩnh một cái. Nàng chính là trong
lúc bỏ nhà đi gặp vị phu quân này đấy.
“Đi, chúng ta đi xem.”
Với công lực cực cao của Quách Tĩnh, hiện đã đạt tới đại tông sư cảnh giới,
cùng với Hoàng Dung tông sư cảnh, theo dõi một tiểu nha đầu võ công thấp kém
Quách Tương, quả thật không còn gì đơn giản hơn.
Chỉ thấy Quách Tương rón rén đi theo con đường cái, sau đó lén lén nhìn xung
quanh, rồi hướng một trang viện đơn sơ gõ cửa.
Sau cửa cất ra tiếng hỏi:
“Ai vậy?”
Quách Tương đáp:
“Là ta, Quách Tương. Hộ vệ đại ca, Giang Minh có nhà không?”
Quách Tĩnh nghe vậy tò mò, chẳng lẽ thời đại giờ tân tiến đến mức Quách Tương
bốn tuổi đã bắt đầu yêu đương? Hắn có chút nóng máu, định tới tra hỏi xem
Giang Minh trong miệng tiểu Tương là ai. Nhưng ngay khi hắn động, Hoàng Dung
kéo hắn lại rồi nói:
“Ta cứ quan sát một chút.”
Cửa trang viện mở, một thiếu niên trẻ tuổi khoảng mười tám tuổi, mặt mũi bình
thường, chính là “hộ vệ đại ca” mà Quách Tương xưng hô bước ra ngoài, mỉm cười
nói:
“Ra là tiểu Tương a, Giang thiếu gia có nói, nếu ngươi đến vậy cứ đi vào
thôi.”
Quách Tương liền lon ton đi vào, tới một căn phòng, nàng cứ tự nhiên đẩy cửa
vào rồi gọi:
“Giang Minh!”
Trong nhà truyền ra tiếng trẻ con hỏi chuyện nhau rôm rả. Đa phần toàn là tiểu
Tương hỏi:
“Giang Minh, ngươi đang làm cái gì đây?” Quách Tương hỏi.
“Ta chỉ đang chơi đùa một chút.” Một giọng trẻ con trả lời.
“Giang Minh, ngươi cái này quá đẹp, có thể cho ta một cái sao?”
“Ngươi thích gì cứ tùy tiện lấy a, dù sao cũng chỉ là một số món đồ chơi.”
“Giang Minh, ta lấy cái này, cái này và cái này. Ô, cái này cũng muốn.”
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung ở trên mái nhà có chút ngạc nhiên, không biết cái
gì có thể gợi dậy hứng thú của Quách Tương đến như vậy. Nhưng mà họ cũng cười
khổ, tiểu Tương đến nhà người khác lại muốn nhiều thứ như vậy, đây là do mình
dạy dỗ không ổn sao?
Cuối cùng sau một canh giờ, Quách Tương hài lòng cầm theo một cái túi vải xách
về, trong túi nhìn qua có lẽ là nhiều hơn năm sáu món đồ vật.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung cũng liền khinh công trở về, không biết hành tung
của hai người không thoát khỏi cặp mắt non nớt của vị Giang thiếu gia kia. Nếu
để hai người biết, quả thật sẽ vô cùng sợ hãi, vì họ không ngờ đến được một
tiểu hài lại có thể có được ánh mắt lợi hại như vậy.
…………………………………………�� �…………
Quách Phủ.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đợi Quách Tương về tới cửa liền lợi dụng trẻ con
non nớt, dò xem vài món đồ vật. Tiểu Tương cũng cao hứng khoe phụ mẫu đồ vật,
hoàn toàn quên mất mình cũng có thể bị phụ mẫu trừng phạt vì tội trốn tu luyện
bỏ nhà đi chơi.
Nhìn xem những món đồ điêu khắc gỗ tinh xảo, Quách Tĩnh ngạc nhiên khi từ
miệng Quách Tương biết được những món đồ này đều do vị Giang thiếu gia kia làm
ra. Các bức tượng điêu khắc vô cùng tinh xảo, Quách Tĩnh nhìn một lúc cảm giác
như mình đang nhìn đồ vật thật vậy.
Tất nhiên Quách Tĩnh cũng không biết, nếu hắn trực tiếp đi vào trong phòng của
vị Giang thiếu gia kia, hắn sẽ thấy được những bức tượng điêu khắc vô cùng
quen thuộc. Từ thời còn trẻ của hắn và Hoàng Dung, đến hai cái tiểu nha đầu
chưởng môn Thần Y Môn và Băng Thanh Cung lúc còn nhỏ, đến Mộ Dung Vô Song,
Giang trang viện.
Giang tiểu thiếu gia ngồi ngắm các bức tượng trong phòng mình, miệng mỉm cười
thì thào:
“Ta đã trở lại, một ngày nào đó sẽ đến gặp lại các ngươi…”