Người đăng: kieulao
Phong Thanh Dương không kìm được lòng lớn tiếng cười ha hả, Ngô Chính tính
cách nắng mưa thất thường để Phong Thanh Dương đến chừng này tuổi tác vẫn là
mở rộng tầm mắt, quả nhiên là ghét ai thì muốn giết thích ai thì dù trời sập
cũng muốn cứu, Tiếu Diện Huyết Ma danh tự vẫn là danh bất hư truyền a.
Nhậm Ngã Hoành năm lần bảy lượt bị Ngô Chính làm mất hết mặt mũi liền nóng
giận quay lưng rời đi, hắn dù bị nhốt trong lao tù hơn mười năm nhưng cũng đã
từng là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo bá chủ một phương, sao có thể chịu được
nhục nhã.
Nhậm Doanh Doanh thấy phụ thân đã quay lưng ly khai nhưng nàng hai chân vẫn
còn muốn do dự, ánh mắt phức tạp tâm tình mười phần không nỡ nhìn về phía Ngô
Chính, chung đụng cùng hắn qua một khoảng thời gian mặc dù luôn bị hắn trêu
ghẹo ức hiếp nhưng là cũng không có làm gì quá đáng, hơn nữa Ngô Chính vô điều
kiện giúp nàng nhiều chuyện như vậy để nàng vô hình chung có cảm giác được dựa
vào, lúc này rời xa vẫn là rất bất đắc vạn phần không muốn.
Nhậm Doanh Doanh quay sang Ngô Chính thều thào tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi
lại thôi, nàng nhưng là không hay biết đây đã là cơ hội cuối cùng của mình,
lần này Nhậm Doanh Doanh không muốn đối diện chính mình chân tâm mà chọn cách
lẫn tránh cũng đồng nghĩa với việc đã từ bỏ cơ hội duy nhất để đả động Ngô
Chính chân tâm, đáng tiếc lại không có lần sau để nàng tiếp tục được lựa chọn.
Ngô Chính gật đầu ôn hòa đáp lời, hắn đã đạt được mục đích của mình cũng không
cần phải thiết tha lấy Nhậm Doanh Doanh không bỏ được, nàng trong lòng của hắn
trong những năm tháng sau đó cũng chỉ là một phần tươi đẹp ký ức đã từng trải
qua, cũng không có mấy phần muốn lưu luyến không quên.
Nên biết Đông Phương Bạch là cỡ nào quyết đoán bất chấp mới có thể đả động
được Ngô Chính chân tâm, hắn vốn dĩ chính là vô tình như vậy, tuy cũng không
hẳn là vô tình nhưng là phần này tình cảm Ngô Chính vẫn luôn biết cách áp chế
đến tận cùng trong đáy lòng không cho nó một cơ hội để tác động đến lý trí,
theo thời gian dần dà trôi qua phần này tình cảm cũng dần mờ nhạt cứ thế theo
gió cuốn đi, để lại nơi đó cũng chỉ là đôi chút dấu vết sót lại mà thôi.
Lúc bấy giờ trong những người ở đây cũng chỉ có Phong Thanh Dương liền có thể
nhận ra được trong đó mâu thuẫn phức tạp, là tình là si cũng được, một lúc
không trân trọng liền chỉ biết nuối tiếc một đời.
Ngô Chính bỗng nhiên trông thấy Phong Thanh Dương thần sắc có phần tang thương
không khỏi buộc miệng hỏi thăm, đang yên đang lành sao tự dưng lại nhớ đến
chuyện không vui!?
Phong Thanh Dương không muốn tha thiết đi sâu vào vấn đề này liền mượn cớ muốn
tìm nơi khác trò chuyện, năm xưa Phong Thanh Dương vì không ham tranh giành
đấu đá cho nên mới ẩn cư trên hậu động Ngọc Nữ phong, nhưng là khi hắn trở ra
Hoa Sơn phái huy hoàng năm đó bởi vì tranh đấu giữa hai phe Kiếm tông và Khí
tông nay chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, những đồng môn năm đó cũng đã dìm
mình trong khói lửa tro tàn, kể cả. . . nhưng trôi qua nhiều năm như vậy Phong
Thanh Dương vẫn là muốn quên đi thôi.
Ngô Chính lười nhác đi đâu xa xôi liền muốn trú tạm tại Tây Hồ mai trang, đồng
thời để Lâm Bình Chi cùng đám hắc y nhân dọn dẹp đống thi thể trước đó Lâm
Bình Chi một người chém giết.
Lâm Bình Chi than dài thở ngắn nhăn nhó nói, đống rác rưởi này còn không phải
là vì Ngô Chính bảo hắn đi làm hay sao, lại còn nói là do hắn gây ra!?
Tuy là trong lòng bất phục nhưng vẫn nhanh chóng di chuyển đống xác chết tất
cả đều mang đi một chỗ hỏa táng, sau đó đám người hắc y nhân còn có phần việc
do Ngô Chính phân công tự mình đều rời đi, để lại Ngô Chính, Phong Thanh
Dương, Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San bốn người lúc bấy giờ đã đi vào bên trong
Tây Hồ mai trang khách phòng.
Bên trên chủ tọa hai chiếc ghế Ngô Chính cùng Phong Thanh Dương tọa vị lấy trà
thay rượu đối ẩm, hai bên Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San an an ổn ổn đứng sau làm
công việc bưng trà rót nước.
Phong Thanh Dương bỏ qua phần trò chuyện khách khí liền muốn đi vào chính sự
thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng.
Ngô Chính tay bưng tách trà nghe được lời nói liền bỏ xuống tỏ ra rất hiếu kỳ,
là cái gì cảnh báo khiến Phong Thanh Dương phải tự thân truy tìm tung tích của
hắn để giải đáp khuất mắt?
Phong Thanh Dương nhìn chằm chằm vào Ngô Chính không chậm không nhanh nói,
đồng thời rất muốn biết phản ứng của Ngô Chính sau khi nghe xong sẽ như thế
nào.
Ngô Chính ngược lại không một chút phản ứng vẫn là bình thản đáp lời, giang hồ
suy tàn đó chuyện hiển nhiên mà thôi, Kim Dung hiệp truyện mỗi thời đại trôi
qua giang hồ đều là trở nên yếu nhược theo xu hướng đời sau không thể so bì
với đời trước.
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những
member của truyen cv . com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và
đọc truyện ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!
Tình trạng suy thoái xảy ra chủ yếu là có ba lý do, thứ nhất thiên địa linh
khí đang dần trở nên cạn kiệt pha loãng mới dẫn đến võ giả trên thiên hạ theo
từng thời đại trôi qua mỗi lúc mỗi thua kém đời trước, thứ hai những võ học
tuyệt kỹ năm xưa từng đứng đầu một thời đại bởi vì thế giới pháp tắc thay đổi
mà trở nên suy yếu không thể phát huy toàn bộ uy lực vô hình chung dẫn đến các
môn phái đã từng lớn mạnh trên giang hồ cũng trở nên yếu đi từng ngày, thứ ba
càng là dễ nhận biết, bởi vì các thế lực giang hồ càng lúc càng suy thoái
nhưng tranh đấu thì vẫn không ngừng diễn ra, sớm muộn một ngày cũng là bị
triều đình thâu tóm mà thôi, “nuốt trọn” ý nghĩa có lẽ cũng chính là như vậy.
Kim Dung hiệp truyện thực tế chính là phũ phàng như vậy, sau “Tiếu Ngạo Giang
Hồ” lại đến “Lộc Đỉnh Ký” thời đại lúc bấy giờ chẳng còn sót lại bao nhiêu cái
môn phái trên giang hồ!? Cả thiên hạ đều là của triều đình không phải sao!?
Bởi vậy lời cảnh báo của Phong Thanh Dương đối với Ngô Chính không phải là
điều gì đó quá bất ngờ, hắn cũng đã sớm biết trước như thế cho nên mới không
muốn phiền phức đối đầu với triều đình.
Giang hồ biến mất thì có liên quan gì đến Ngô Chính!? Không có giang hồ cũng
là bớt đi rất nhiều tranh chấp máu tanh chém giết, mà người được hưởng lợi
nhiều nhất đó chính là bách tính sẽ được ăn no mặc ấm, không cần phải lo lắng
bất an một ngày nào đó bị nhân sĩ trong giang hồ tranh chấp dẫn đến chiến hỏa
lan ra thì lúc bấy giờ nếu triều đình có thể thâu tóm áp chế loạn thế, thiết
lập trật tự bình đẳng quy chính không phải là tốt hơn rất nhiều sao!? Mặc dù
phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đạt được mục tiêu nhưng bây giờ không
làm thì khi nào mới chịu làm? Ngô Chính hành động cũng chỉ là thúc đẩy chút ít
quá trình mà thôi.
Tại sao chỉ có duy nhất Thiếu Lâm tự qua các thời đại là vẫn sừng sững không
một chút suy yếu!? Còn không phải là vì bọn hắn biết gió chiều nào cuốn theo
chiều đó hay sao? Tiếu Ngạo Giang Hồ bên trong cũng vậy, Thiếu Lâm tự nhìn xa
trông rộng hẳn là chọn cách quy phục triều đình mặc dù là Ngô Chính vẫn không
đoán biết được động cơ, nhưng không nghi ngờ Thiếu Lâm tự quyết định này đúng
là rất khôn ngoan.
Ngô Chính từ khi nhìn thấu được một chút thực hư liền đã chán ghét vô cùng,
muốn cuốn theo chiều gió nào có dễ dàng như vậy? Nếu Ngô Chính không có mặt ở
thế giới này Thiếu Lâm tự có thể là rất thành công, nhưng từ khi hắn xuất hiện
mọi chuyện đã không còn trong kiểm soát được nữa, Thiếu Lâm tự nương theo
triều đình muốn cả giang hồ biến mất!? Nếu đã muốn biến mất liền tất cả cùng
nhau đi thôi, Ngô Chính đương nhiên sẽ không để lại tiện nghi cho một ai.
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload
chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10
sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.