Người đăng: kieulao
Nhậm Doanh Doanh hảo ý nhu hòa tiếp lời, nàng dù sao cũng đang nương tựa Ngô
Chính tất nhiên là muốn đứng về phía hắn, hơn nữa trước mắt đôi uyên ương này
cũng rất hợp đôi nàng cũng không đành lòng trông thấy Lâm Bình Chi hai người
bị chia rẽ.
Lâm Bình Chi một bên rất kiên nhẫn tươi cười khuyên nhủ nói, dù sao trong mắt
Lâm Bình Chi có thể hành tẩu giang hồ cùng Ngô Chính đã là một loại vinh dự
rất to lớn, phải biết Lâm Bình Chi một đường lăn lộn nghe qua không ít sự tích
về Tiếu Diện Huyết Ma để hắn mỗi khi nghĩ đến bản thân là truyền nhân của Ngô
Chính trong lòng đều rất tự hào hãnh diện.
Nhạc Linh San có phần lúng túng ngập ngùng đồng ý đáp lời, nàng trong thâm tâm
đang không ngừng cắn rứt, nếu để Ngô Chính biết được nàng trước đó yêu thích
Lệnh Hồ Xung, bây giờ lại quay sang bên cạnh Lâm Bình Chi không biết Ngô Chính
sẽ nghĩ gì về nàng đây.
Ngô Chính không để Nhạc Linh San có cơ hội thay đổi ý định ngay lập tức đứng
dậy mở lời muốn lên đường ngay bây giờ, hắn tất nhiên là biết Nhạc Linh San
trong lòng đủ loại đắng ngắt tư vị nhưng là “bài học” vẫn chưa đủ, phải hố
nàng một hố thật sâu mới có thể khiến nàng sau này biết cách an an ổn ổn đỡ
phải bay bổng mơ mộng hão huyền.
Ngô Chính bốn người sau khi ổn thỏa quyết định liền muốn đồng hành cùng nhau
một đường đi tới không chần chừ lưu lại nơi đây.
Bốn người yên ổn băng qua lục lâm rất nhanh đã đến biên giới Hàng Châu, kỳ lạ
là trên đường không gặp được chuyện gì bất trắc xảy ra cũng không có đám người
ác ôn truy sát như trong lời nói của Lâm Bình Chi để hắn cùng Nhạc Linh San
cực kỳ khó hiểu.
Nhưng là Ngô Chính lại biết rõ những tên kia truy sát Lâm Bình Chi đã bị hai
tên thủ hạ giao phó trong bóng tối bảo vệ Lâm Bình Chi giải quyết, nếu là
thường lệ bọn hắn có thể sẽ không can thiệp để mặc Lâm Bình Chi có thể rèn
luyện trau dồi tự thân, nhưng lúc bấy giờ còn có Ngô Chính đồng hành bên cạnh
đương nhiên bọn hắn sẽ không để Ngô Chính phiến toái tự mình ra tay rồi.
Rất nhanh đã đến Hàng Châu địa vực, nơi này chính là một trong những phân đà
địa bàn của Nhật Nguyệt thần giáo vì thế rất có rất ít các nhân sĩ trên giang
hồ muốn lui đến nơi đây, tuy nói là Nhật Nguyệt thần giáo phân đà địa bàn
nhưng đó chỉ là mặt nổi bề ngoài nhằm xua đuổi người khác không muốn tiếp cận
sâu bên trong, thực chất nơi này chiếm cứ chân chính là một cái nhà tù giam
giữ Nhậm Ngã Hành tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo bên dưới lòng đất.
Tại Hàng Châu Tây Hồ bên cạnh còn có một cái mai trang bởi vì vị trí đặt gần
Tây Hồ cho nên mới gọi là Tây Hồ mai trang, mà bên trong Tây Hồ mai trang
trang chủ chính là Giang Nam Tứ Hữu cũng bởi vì bọn hắn sinh sống trong mai
trang hiện nay lại đổi danh tự thành Mai Trang Tứ Hữu.
Giang Nam Tứ Hữu hay còn gọi là Mai Trang Tứ Hữu là một nhóm bốn vị huynh đệ
kết nghĩa lẫn nhau lần lượt là Hoàng Cung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông và
Đan Thanh tiên sinh, tất cả đều là những người tài hoa mê mẫn cầm kỳ thi họa,
võ công trác tuyệt không thể xem thường, bọn hắn cùng là người của Nhật Nguyệt
thần giáo được Đông Phương Bạch giao cho nhiệm vụ canh giữ Nhậm Ngã Hành đã
hơn mười năm bị giam giữ bên dưới thiết lao ngục khốn khổ cô độc quả thật
không thể kể xiếc.
Lúc bấy giờ Ngô Chính bốn người đã đối diện Tây Hồ mai trang, Lâm Bình Chi khó
giấu nổi hiếu kỳ mở lời nghi vấn, hắn là không tin Ngô Chính nhàn rỗi đến mức
mang mọi người đến nơi đây ngắm cảnh a.
Quả thật cảnh sắc ở đây cũng rất không tồi, Tây Hồ phẳng lặng êm ả trôi nổi
bên trên những đóa sen nở rộ hồng sắc tuyệt đẹp để người ta ngắm nhìn mà không
muốn rời mắt, xa xa về phía chân trời còn có thể trông thấy những áng mây trôi
lơ lững huyền ảo che phủ đi những dãy núi nhấp nhô chập trùng nối liền với
nhau, nhất là khi mặt trời lúc này đang lên cao chiếu rọi xuống những dãy núi
không tên phản xạ một màu ngã bóng trông vô cùng hùng vĩ bắt mắt.
Ngô Chính nhìn về phía Tây Hồ mai trang thần thần bí bí nói, bên cạnh Nhậm
Doanh Doanh trong mắt cũng lấp lóe có phần kích động tâm tình.
Lâm Bình Chi quan sát một vòng xung quanh cũng không thấy dấu hiệu bất an gãi
đầu nghi vấn nói, nơi này cảnh sắc tươi sáng thật đẹp tựa hồ là nơi sinh sống
rất tốt của các phú gia, không giống như là có liên quan đến giang hồ ác ôn
loại người cư trú a.
Ngô Chính nhìn sang Nhậm Doanh Doanh cố ý nói vấp để nàng nghe được không khỏi
thần sắc e thẹn ửng hồng đôi má, tình huống này quả thật rất giống nhi nữ mang
phu quân đến gặp phụ thân a, hơn nữa lấy Ngô Chính bản lĩnh nàng tin tưởng hắn
có thể dễ dàng cứu được phụ thân nàng hoàn toàn không có nguy hiểm áp lực.
Nhạc Linh San lo lắng an nguy của mọi người lên tiếng nhắc nhở, nàng chưa từng
được kiến thức thực lực của Ngô Chính nên rất không an tâm, hơn nữa chỉ có bốn
người lại dám xông vào hang ổ của người khác cứu người có phải là quá lỗ mãng
hay không!?
Lâm Bình Chi nghe xong cười to tự tin nói, đúng là buồn cười nếu để Nhạc Linh
San biết được sư phụ hắn chính là Tiếu Diện Huyết Ma nổi danh trên giang hồ ở
Lưu phủ lấy một người lực lượng trấn áp quần hùng không biết Nhạc Linh San sẽ
phản ứng như thế nào, lại nói sư phụ hắn có thể chống đối toàn bộ giang hồ nơi
đâu cũng dám đến, bây giờ chỉ là một cái Tây Hồ mai trang nho nhỏ có thể làm
khó được Ngô Chính!?
Ngô Chính không để ý bọn người bàn luận thản nhiên đáp lời, hắn cũng không
muốn phiền toái dụ dẫm Giang Nam Tứ Hữu đám người như trong nguyên tác Nhậm
Doanh Doanh bày mưu tính kế, trực tiếp bức bọn hắn giao người là được.
Nhậm Doanh Doanh, Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San ba người trông thấy Ngô Chính
dẫn đầu đi trước cũng lẳng lặng đi theo, ngoại trừ Nhạc Linh San trong lòng
thấp thỏm lo âu những người còn lại đều rất bình thản ung dung như là đang dạo
chơi ngắm cảnh tựa hồ không có chuyện gì xảy ra.
Tây Hồ mai trang trước cổng hai cái thủ hạ trông thấy Ngô Chính đám người
thanh thiếu niên dám lai vãng đến đây lúc bấy giờ giơ lên vũ khí trong tay
ngăn cản, thần sắc hậm hực đe dọa truy hỏi.
Bốp! Bốp! Ầm!
Ngay tức khắc chỉ thấy hai tên Tây Hồ mai trang canh cổng thủ hạ bỗng nhiên
chia ra hai hướng đối lập cả ngươi như là lò xo bắn sang hai bên lộn cụi té
nhào bất tỉnh, nhìn lại bất tri bất giác trên mặt hai người từ lúc nào không
hay biết đã có một dấu tay thiếu niên in hằng bên trên.
Một cái tát!
Hai tên trung niên người tu vi chí ít cũng là nhị lưu cao thủ a, vậy mà không
đỡ nổi một cái tát!? Nhạc Linh San hai mắt trừng lên kinh ngạc hoàn toàn không
thể ngờ được Ngô Chính thực lực lại thâm sâu khó lường như vậy, trước đây nàng
chỉ gặp hắn duy nhất một lần khi đồng hành cùng Lệnh Hồ Xung đến Phúc Châu
nhưng sau sự kiện đó nàng còn tưởng rằng hắn đã gặp bất trắc không thể nào bảo
toàn tính mệnh, nào ngờ đi bên cạnh nàng lại là một cao thủ lợi hại như vậy!?
Có khi nào khi ấy là hắn vì muốn bảo vệ nàng và Lệnh Hồ Xung mới âm thầm biến
mất!?
Lại nói Điền Bá Quang một đường bảo vệ nàng và Lệnh Hồ Xung cũng bởi vì là sợ
hãi không hoàn thành nhiệm vụ “người đó” giao phó, hơn nữa Ngô Chính lại là sư
phụ trong lời nói của Lâm Bình Chi tựa hồ là “vô địch thiên hạ” không gì là
không làm được để hắn điên cuồng sùng bái không ngớt lời ca ngợi, còn nói nếu
không phải là Ngô Chính cứu nàng cùng Lệnh Hồ Xung thì có thể là ai?
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload
chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10
sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.