Đồ Sát!


Người đăng: kieulao

Ngô Chính sau khi giết chóc một loạt, lúc này hắn đã ước lượng được phần nào
thực lực của mình, gặp được tam lưu võ giả bất kỳ hắn có thể nhắm mắt mà giết
một cách dễ dàng như là giết một tiểu kê vậy.

Tuy nhiên phần lớn chính là dựa vào 30 năm công lực sau khi phục dụng Tiểu
Hoàn đan, còn có Cửu Dương Chân Kinh khiến nội lực trong cơ thể trở nên tinh
thuần vô tạp chất, đồng thời môn công pháp này chú trọng âm dương tương hỗ,
điều tiết lẫn nhau, tuy chỉ tu luyện ngắn ngũi một ngày đêm, cũng khiến Ngô
Chính có thể tận tình thi triển không cần lo lắng đến việc bị cạn kiệt nội
lực.

Đó là phần gốc rễ của cây cổ thụ, tuy nhiên cổ thụ cũng không thể thiếu được
cành lá, nếu nói tu luyện công pháp chính là gốc rễ, vậy võ kỹ ắt hẳn là không
thể thiếu.

Bỏ qua Hoành Không Na Di, không cần nói quá nhiều về một môn tuyệt luân khinh
công có thể sánh ngang với Lăng Ba Vi Bộ, cần nói đến chính là Lục Mạch Thần
Kiếm.

Lục Mạch Thần Kiếm chính là bảo vật trấn tự của Thiên Long tự khiến bao người
thèm muốn, bên trên kiếm kinh có ghi rõ các đường kinh mạch cũng như huyệt đạo
trong cơ thể, muốn tu luyện đòi hỏi nội công phải thật tinh thuần mới có thể
chống đỡ, một khi luyện được đó chính là một công phu bá đạo, đồng thời lại vô
cùng âm hiểm, có thể đối chiến với bất cứ đối thủ nào trong bất kỳ hoàn cảnh
nào, đây hoàn toàn là một bộ võ học toàn diện vô khuyết điểm.

Đúng với danh tự của nó, Lục Mạch Thần Kiếm bao gồm sáu đạo kiếm khí phát ra
từ sáu ngón của hai bàn tay, có thể phân biệt lần lượt là.

Thiếu Trạch Kiếm (ngón út tay trái): kiếm khí vô cùng âm hiểm nhưng lại ẩn
giấu bên trong vẻ ngoài vô lực yếu ớt.

Thiếu Xung Kiếm (ngón út tay phải): thiên về biến chiêu mạnh mẽ.

Quan Xung Kiếm (ngón trỏ tay phải): dùng sự vụng về hóa giải cái tinh xảo.

Trung Xung Kiếm (ngón cái tay phải): mạch kiếm thiên về hỗ trợ tấn công.

Thương Dương Kiếm (ngón trỏ tay phải): kiếm pháp chủ công, vô cùng linh hoạt.

Thiếu Thương Kiếm (ngón cái tay trái): đạo kiếm vạch ngang vẽ dọc, là kiếm
pháp có uy lực mạnh mẽ nhất.

(Ta chỉ viết ra và để đây, ai cần thì lưu lại, để sau này đọc đến phân đoạn
đánh còn có cái mà tưởng tượng ạ!)

Như vậy có thể nói trong võ hiệp thế giới, Lục Mạch Thần Kiếm chính là một môn
võ kỹ đứng đầu về các loại kiếm pháp, chỉ pháp, còn về uy lực của nó Ngô Chính
cũng đã tự mình chứng minh qua, nhất đạo kiếm khí một lúc tiêu diệt 13 tên tam
lưu sơ kỳ võ giả, đừng thấy bọn hắn chỉ là tam lưu sơ kỳ mà xem thường, lấy số
đông ưu thế trong vài hoàn cảnh hoàn toàn có thể tiêu diệt một tên nhị lưu cao
thủ, hoặc chí ít cũng có thể chật vật mà thoát thân.


  • Với thực lực của ta hiện tại nếu không gặp phải nhị lưu trung kỳ cao thủ,
    chắc chắn là không gặp vấn đề, ta hoàn toàn có thể đại náo một phen Hắc Long
    trại bức ra tên cầm đầu.

Ngô Chính trước đó không biết rõ được thực lực của mình lúc này mới không dám
làm càn, hiện tại sau một màn giết chóc hắn trong lòng tràn đầy tự tin, cho dù
là gặp phải nhị lưu cao thủ hắn vẫn còn có Hoành Không Na Di giữ lại tính
mệnh, tuy nhiên nhiệm vụ thất bại trừng phạt lần này hắn vẫn là không thể gánh
nhận.

Phải biết con người một khi đã nắm giữ được thực lực cường đại, đó là cỡ nào
phấn khích!? Làm sao có thể chấp nhận buông tha!? Ngô Chính cũng là không
ngoại lệ, hắn hiểu được thế giới này quy tắc và tầm quan trọng của thực lực,
nhược nhục cường thực há có thể nào là nói chơi.

Nhanh chóng ly khai thạch thất nhà lao, Ngô Chính vứt bỏ tất cả tạp niệm ra
sau đầu, trong đầu của hắn lúc này chỉ còn lại ý niệm giết chóc, giết chóc và
giết chóc.

Hắn ngang nhiên rảo bước đến đại sảnh đông nghịt bóng người như là đang được
dạo chơi ở chốn không người, nhưng rất nhanh một tên Hắc Long trại trung niên
phát hiện được hắn tiếp cận, cùng thời điểm tất cả những còn lại cũng đồng
loạt hội tụ ánh mắt về phía hắn, tỏ vẻ nghi hoặc.


  • Cảm giác được làm tâm điểm cũng rất không tệ, tuy nhiên. ..

Thiếu Dương Kiếm!

Trong một ý niệm, Ngô Chính giơ lên mẫu chỉ quét về phía ba tên hán phu vị trí
đứng gần đó nhất, tức khắc một đạo kiếm khí cương mãnh bá đạo vạch ngang về
hướng bọn hắn, ngay lập tức ba cái thủ cấp Hắc Long trại thành viên phóng cao
lên trời như một mũi tên, lưng chừng đôi chút lại rơi mạnh xuống mặt đất, cùng
lúc đó ba cái thi thể không đầu trung niên cũng dần ngã theo.

Ầm! ầm! ầm!


  • Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tam lưu sơ kỳ võ giả x2, tam lưu
    trung kỳ võ giả x1, nhận được 30 điểm sát lục.

Đại sảnh ồn ào nhộn nhịp giờ phút này hoàn toàn trở nên im ắng. ..


  • Hắn, hắn dám, dám giết người của chúng ta. . . tại đây!

Một hồi lâu đi qua, một tên hán phu trong đám người bất giác co giựt khuôn
mặt, lắp bắp không rõ tiếng nói.

Tuy nhiên ngay sau đó chỉ thấy đáp lời hắn là một đạo kiếm khí quỷ dị tiếp cận
đi xuyên qua thủ cấp của hắn, tên hán phu cũng theo chân ba tên đồng bạn triệt
để mất đi sinh mạng.

Thiếu Xung Kiếm!


  • Ác ma, hắn là ác ma, tuyệt đối là ác ma. ..

Vút!

Lại thêm một Hắc Long trại người nằm xuống, đáng tiếc không chỉ dừng lại ở đó,
Ngô Chính lúc này không khác gì là sói lang khát máu bên trong bầy cừu, nhất
kiếm vừa đánh ra, lại có thêm một vài sinh mạng vừa chết đi.

Lúc bấy giờ bên trong đám người, đã không còn cái gì mà Hắc Sơn trại người, đã
không còn một chút gì gọi là chống cự, thậm chí còn không dám mở miệng mắng
chữi, bọn hắn đều sợ nếu mở miệng lên tiếng lại có một đạo kiếm khí quỷ dị bay
về phía mình, tất cả trong đầu của bọn hắn lúc này chỉ còn lại sự hoảng loạn,
kinh hoàng, tuyệt vọng tự lo cho thân mình.


  • Một đám nhược phu chỉ biết giết người, đến lúc bị người giết lại không một
    chút phản kháng!

Ngô Chính trông thấy Hắc Long trại người đã không còn có một chút thương tiếc,
tất cả chỉ còn lại sự ghê tởm cùng khinh bỉ đến tột cùng.

Phải giết bao nhiêu sinh mệnh dơ bẩn của Hắc Long trại người mới có thể đổi
được một sinh mệnh lương thiện của Đạo Giang thôn một người dân!? Câu trả lời
là không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, khi được chứng kiến hết thảy hắn mới
biết tại sao đám người thôn dân dám kiên cường phản kháng bất chấp cái chết,
bởi vì bọn hắn không muốn trở thành một trong Hắc Long trại súc sinh đội lốt
người ngang ngược tàn bạo, vì thế bọn hắn mới phản kháng loe lói truy tìm một
tia hy vọng, mà cũng chính là như thế, Ngô Chính hôm nay nếu không tận tình mà
giết, hắn chính là có lỗi với Trương Hinh Nhi hai người phụ tử, cũng là có lỗi
với bản thân.


  • Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tam lưu trung kỳ võ giả x2, nhận
    được 20 điểm sát lục.


  • Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tam lưu sơ kỳ võ giả x1, nhận được
    10 điểm sát lục.


  • Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tam lưu hậu kỳ võ giả x1, nhận được
    10 điểm sát lục.


. ..

Ngô Chính hoàn toàn bỏ qua âm thanh hệ thống thông báo không ngừng vang lên
trong đầu cùng với tiếng kêu la thảm thiết của đám người Hắc Long trại, hắn
lúc bấy giờ đã trở thành trung tâm của một trận đồ sát đẫm máu, dù chỉ là vừa
diễn ra ít phút nhưng hắn thậm chí còn không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh
Hắc Long trại người bị chết trong tay mình, hắn chỉ biết giết chóc một cách
say máu, giết đến khi nào không còn người nào để hắn giết.


  • Dừng tay!!!

Nhưng đúng lúc này một đạo âm thanh to trầm vang vọng từ phía sau Ngô Chính,
khi hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đại đao đã chém đến trước mặt
mình.

Không một chút hoảng loạn, Ngô Chính nhanh chóng đạp chân mượn lực thi triển
Hoành Không Na Di lách mình sang một bên, đồng thời một đao kia theo quán tính
vẫn đang chém mạnh xuống mặt đất.

Ầm!

Đối kháng đại đao, mặt đất đã bị lõm xuống một đao vết rất sâu, xung quanh
từng đợt chỉ rạn nứt lan ra, có thể thấy một đao vừa rồi uy lực rất không tồi,
nếu không Ngô Chính nhanh chân một chút, hắn lúc này không nghi ngờ đã bị bổ
làm đôi.


  • Nhị lưu cao thủ!? Ngươi chắc hẳn là thối danh đỉnh đỉnh Hắc Long trại, trại
    chủ lão cẩu?

Ngô Chính trong lòng cũng âm thầm ngưng trọng không thôi, tận mắt trông thấy
một đao vừa rồi dù là không muốn nhưng vẫn phải công nhận, xét về lực lượng
Ngô Chính vẫn là thua tên trước mắt một bậc, đương nhiên chỉ là xét về lực
lượng, trong chiến đấu cũng không phải chỉ có thể dùng mỗi lực lượng, hắn cũng
rất háo hức đang muốn biết cực hạn chiến lực của mình rốt cuộc là đến đâu.


Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống - Chương #6