Người đăng: kieulao
Ngô Chính nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế, rất ác tâm đâm chọt tâm hồn “trẻ
thơ” của Lâm Bình Chi, lại nói giang hồ bây giờ hỗn loạn đúng là rất nguy
hiểm, nguy hiểm ở đây chính là một đám vô môn phái sẽ được tự do hoành hành
không kiêng kỵ, dù sao mấy cái thế lực lớn một là rút mình tự vệ, hai là đi
khắp nơi tìm chỗ dựa cho mình, chẳng mấy ai mà rảnh rỗi tâm tư đi thu thập một
đám người vô môn phái tìm kiếm chút danh tiếng lợi lộc cả.
Tuy nhiên phần nhiều là càng an toàn, chí ít Lâm Bình Chi một đường muốn “hành
hiệp trượng nghĩa” cũng sẽ không dễ dàng vô tình trêu chọc vào tổ chức thế lực
nào đó để bị người ta kéo cả hội đi truy sát, đương nhiên Ngô Chính cũng không
muốn ra mặt bao che cho Lâm Bình Chi lúc này, chim non mọc lông rồi cũng phải
tự mình bay lượn, có thể nào cứ muốn làm một cái “nữ tử” suốt ngày được nam
nhân bảo bọc!?
Lại nói thân mang Cửu Dương Chân Kinh cùng Lục Mạch Thần Kiếm, còn có cả Hoành
Không Na Di, mỗi môn đều là tuyệt học danh chấn đứng đầu một cả thời đại, cho
hắn bao nhiêu đó cơ sở nếu còn không đủ để hắn hành tẩu giang hồ đánh ra một
cái thành tựu thì cũng nên tự mình đập đầu bao cát mà tự vẫn thì hơn.
Sớm ngày ở chung Lâm Bình Chi có thể nào không minh bạch được Ngô Chính lời
nói, thường ngày cho dù là Ngô Chính lúc tức giận muốn đem hắn ra hành hạ mà
phát tiết, hành động này tưởng như “vô tình” nhưng thật ra là một cái cớ để
bắt Lâm Bình Chi càng thêm chăm chỉ rèn luyện mà thôi, tuy là có chút khắc
nghiệt nhưng tất cả đều là muốn tốt cho hắn, Lâm Bình Chi mỗi khi nghỉ đến đều
là cảm động trong tâm, làm sao có thể tin tưởng Ngô Chính muốn cho hắn đi vào
đường chết!?
Dứt lời như là sợ Ngô Chính mặt già cáu gắt lại muốn biến hắn thành cái thớt
để chém, Lâm Bình Chi cấp tốc vắt chân lên cổ Hoành Không Na Di tẩu thoát.
Ngô Chính bất đắc dĩ cười khổ, phải nói Lâm Bình Chi trong nguyên tác sau khi
trải qua bi kịch đã hoàn toàn bị biến thành con người khác, so với lúc này
không bị tổn thương Lâm Bình Chi lại thành hai cá thể khác biệt quá lớn, hoàn
toàn không thể đem so sánh cả hai với nhau a.
Nếu không phải Ngô Chính từng đọc qua đôi chút tính cách của Lâm Bình Chi
trong các bài viết ngoài lề của Kim Dung tiền bối tin tưởng không lâu sau khi
trải qua đẫm máu thế sự hắn sẽ hoàn toàn lột xác thành một người khác, bằng
không Ngô Chính lúc này thật không biết nên khóc hay nên cười đây.
Mã Hành Phàm trông thấy Lâm Bình Chi vội vã “tẩu thoát” khỏi “địa bàn” của Ngô
Chính, không khỏi hiếu kỳ nghi vấn, nhưng rất nhanh Mã Hoành Phàm đã vứt đống
nghi vấn đó ra sau đầu, lúc này đẩy cửa đi vào sân trống đến một bên Ngô Chính
ngồi xuống cái ghế kế bên.
Gần đây có rất nhiều tin tức trên giang hồ đều được Ngô Chính đám thủ hạ thám
thính nghe được đưa về, kể cả việc Ngô Chính bị vu khống cấu kết với triều
đình cũng nằm trong số đó, sau khi nghe được tin tức, không chỉ Mã Hành Phàm
mà còn có các huynh đệ khác đều rất phẫn nộ, một lòng muốn giúp Ngô Chính phát
tiết, chỉ cần Ngô Chính ngay bây giờ một câu nói, không nghi ngờ mấy trăm cái
huynh đệ đều bỏ mặc sinh tử muốn bán mạng cho hắn.
Ngô Chính làm sao không biết bản thân trong mắt đám người kia đã từ cái gai
biến thành một cây xương rồng, bây giờ lại càng lúc lại càng giống như một con
nhím toàn thân đều có gai nhọn sắc bén, để bọn hắn muốn đánh cũng không được,
mà không đánh thì lại tiếp tục bị đâm từ từ chảy máu cho đến chết, quả thật
muốn đối phó Ngô Chính biện pháp vẫn là vô cùng nan giải.
Lại nói từ khi Võ Đang phái kìm chế Thiếu Lâm tự đến nay ngoại trừ một vài
tiểu động tác ngoài mặt, còn có từ trong bóng tối đã triệt để lật mặt với
nhau, không còn có cái gì mà mối quan hệ hảo hữu nữa, nếu lần này Thiếu Lâm tự
manh động tỏ thái độ chiêu nạp đồng minh muốn “thống nhất giang hồ” chống lại
Tiếu Diện Ma Đầu, không nghi ngờ Võ Đang cũng sẽ hành động tương tự dẫn đến
giang hồ chia ra thành hai phe phái không thống nhất đối lập lẫn nhau.
Hậu quả không những tăng thêm ân oán ngoài lề xích mích chia rẽ giữa các thế
lực võ lâm, còn có ảnh hưởng đến danh tiếng “tịnh tu không tranh chấp với đời”
của Thiếu Lâm tự cũng vô hình lật ra bộ mặt thật của bọn hắn, đó mới là điều
đáng sợ khiến Thiếu Lâm tự lo lắng nhất, một khi danh tiếng đã bị vấy bẩn thì
vĩnh viễn luôn có đủ lý do để những kẻ khác không chịu khuất phục, mà có nhiều
người như vậy không chịu phục thì làm sao có thể biến toàn bộ giang hồ thành
cái ao sau vườn đây!?
Không ngoại lệ, Võ Đang phái đồng thời cũng phải chịu chung tiếng xấu, nhưng
là để ngăn cản tham vọng của Thiếu Lâm tự, Võ Đang phái chính là tình nguyện
bị người đời bêu xấu danh tiếng, nói đến vẫn là trong lịch sử Võ Đang phái
nhiều lần chịu thiệt trước Thiếu Lâm tự lại không thể trả đũa, phần lớn nguyên
do trong đó là vì Trương Tam Phong tổ sư đã từng dặn dò giữ gìn mối quan hệ
hảo hữu giữa hai bên, cho nên dần dà mới để Thiếu Lâm tự lấn át không kiêng kỵ
mà đâm chọt từ sau lưng.
Thậm chí cả lần này không biết bằng cách nào có thể mua chuộc được hai tên sư
đệ của Xung Hư đạo trưởng, bán đứng bản môn âm thầm suy thoái hủy hoại từ bên
trong, hành động này của Thiếu Lâm tự hoàn toàn là lợi dụng tổ huấn của Võ
Đang phái mà tận tình lấn lướt không có một chút liêm sỉ.
Hơn nữa nếu chính diện tranh đấu, lấy lực lượng của Võ Đang phái lúc này cao
tầng ngoại trừ Xung Hư đạo trưởng tuyệt đỉnh tu vi, còn lại không biết có được
bao nhiêu cái đỉnh tiêm cao thủ, lại nói Thiếu Lâm tự bấy lâu che giấu nội
tình thâm bất khả trắc, không nghi ngờ một khi động thủ chỉ có thể là Võ Đang
phái chịu thiệt, đó hầu như cũng là một trong những nguyên do Thiếu Lâm tự
không e ngại mà trêu chọc Võ Đang.
Đương lúc Ngô Chính vẫn đang trầm mặc, lúc bấy giờ thoang thoảng bên tai giọng
nói nữ tử êm ái truyền đến, đồng thời thân ảnh mảnh mai kiều mị bỗng nhiên
xuất hiện trước mắt, Đông Phương Bạch vẫn như mọi khi mỗi lần xuất hiện đều là
rất muốn dọa người.
Mã Hành Phàm đang ngồi trên chiếc ghế trông thấy Đông Phương Bạch đã đến bỗng
nhiên bật dậy tựa như là có gai nhọn vừa trồi lên từ dưới mông, cấp tốc thẳng
lưng đứng khựng tư thế nghiêm trang tiêu chuẩn của quân nhân thế kỷ 21, sau đó
nhanh chân triển khai khinh công phóng sang một bên bậc thềm, lúc này mới thở
dài một hơi ngồi bệch xuống nền nhà, càu nhàu nói.
Mã Hành Phàm vừa rồi đúng là bị dọa đến kinh hãi, trong ký ức của hắn mỗi lần
vô tình chiếm lấy chiếc ghế chỗ ngồi của nàng đều là muốn chuẩn bị tinh thần
ăn vài cây kim châm, đương nhiên lần này là ngoại lệ, may mắn hắn phản xạ vẫn
là rất tốt, không cần phiền phức Đông Phương Bạch tự tay xua đuổi đã tự giác
nhường lại chỗ ngồi.
Đông Phương Bạch nghe xong lời nói vẫn là làm ngơ xem hắn như không khí, lúc
này lười biếng ngã người trên chiếc ghế, tư thế tự nhiên mười phần câu dẫn để
một bên Ngô Chính cùng tiểu tử Mã Hành Phàm kia trợn trắng con mắt máu mũi như
muốn tuông ra, có cảm giác đã không thể kìm chế được xúc động của mình, Mã
Hành Phàm còn là biết kính lão đắc thọ quay đầu sang chỗ khác không nhìn,
nhưng là Ngô Chính không một chút để ý hình tượng đã lao đến chen lấn chỗ
ngồi, hai người cùng một chiếc ghế.