Người đăng: kieulao
Đương nhiên nếu Đông Phương Bất Bại là nam nhân thì hắn cũng không ngại có
thêm cho mình một tên đệ đệ, còn nói muốn làm ca ca của hắn thì. . . quên đi.
Hơn nữa cũng không thể phủ nhận dung mạo của Đông Phương Bất Bại quá mức xuất
chúng, để Ngô Chính từ ý định ban đầu muốn làm một tên thánh nhân lúc này cũng
không khỏi phải lật lọng thay đổi chủ ý, trực tiếp làm đạo tặc cướp hoa đem về
chiếm hữu làm của riêng, không ai chạm tay vào được.
Nhưng quan trọng hơn hết chính là Ngô Chính trong đầu thực dụng chi tâm, hắn
vốn dĩ không tin vào các loại lời hứa, lời thề vớ vẩn gì đó, chuyện hứa suông
ra mồm sau đó nuốt xuống cũng không phải là Ngô Chính chưa từng làm, vì lợi
ích mà giết người vô tội còn có thể chấp nhận được, huống chi chỉ là đôi ba
câu nói ngoài tai?
Là ai có thể cam đoan Đông Phương Bất Bại sẽ giữ lời? Có khi không hay không
biết nàng còn có ý định tương kế tựu kế cho hắn một hố cũng không chừng.
Đông Phương Bất Bại chính là loại người đã quen nắm giữ trong tay quyền lực,
thực lực đi cùng với trí tuệ, loại người như thế sẽ chấp nhận bị người khác
tiêu khiển múa cột như một con rối? Đó chỉ là huyễn tưởng của tiểu thuyết gia
mà thôi!
Chỉ có hai chữ “chiếm hữu” mới có thể hoàn toàn triệt để an tâm, Đông Phương
Bất Bại ưu điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất trong tính cách của nàng chính là
một khi đã xác định được nam nhân của mình, nàng sẽ trở nên vô cùng lụy tình,
mù quáng một cách đến khó tin, cho dù là trăm cay ngàn đắng cũng vô phương dao
động được chân tâm của nàng, có thể nói kẻ có thể nhận được tâm ý của nàng đó
chính là phúc kiếp ba đời tổ tiên truyền lại.
Về phần Ngô Chính đương nhiên là không phải, hắn chính là muốn lợi dụng muội
muội của nàng cưỡng ép bắt về, cũng không lo cái gì mà có được tâm ý hay
không, phải biết lửa gần rơm lâu ngày rồi cũng cháy, tình cảm có thể vun đắp
theo thời gian, tuy nhiên nếu bị người khác đến chiếm trước, hắn chính là
không thể lấy về được, thế nên phải tiên phát chế nhân, một phen hảo hảo đánh
dấu bản quyền.
Trông thấy Đông Phương Bất Bại lúc này đã hoàn toàn ngây người nhìn hắn, Ngô
Chính cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhở, đây dù sao cũng là cơ hội cho hắn
nhất tiễn song điêu a, nhất định phải tận dụng, tuyệt đối phải tận dụng, không
thể dễ dàng từ bỏ.
Đông Phương Bất Bại như là sực tỉnh dậy, bất giác phì cười lên, dáng người
lười biếng lúc này lại trườn dài trên chiếc giường, ai có thể nào ngờ đường
đường là Tiếu Diện Huyết Ma giết người không chớp mắt lại còn có mặt này “đáng
yêu” khía cạnh!? Lần này cũng là để nàng mở rộng tầm mắt không thôi.
Dứt lời Ngô Chính cũng là đứng dậy xoay lưng muốn ly khai, đương nhiên cũng
không quên để lại tung tích của muội muội nàng.
Muội muội của ngươi, Hằng Sơn kiếm phái, Nghi Lâm!
Khoan đi.
Nhưng để Ngô Chính bất ngờ lúc này Đông Phương Bất Bại từ trên chiếc giường tự
lúc nào không hay biết đã đứng kế bên hắn, kim châm bén nhọn trên tay chỉ cách
xa yết hầu của hắn nửa phân khoảng cách, chỉ cần hơi cử động không cần nghi
ngờ Ngô Chính chính là muốn đối mặt với tử thần.
“Chết tiệt, ta lại chạy chậm một bước!”
Ngô Chính trong lòng cười khổ không thôi, hắn nguyên bản cũng đã đoán biết
Đông Phương Bất Bại sau khi đạt được mục đích chính là không dễ dàng bỏ qua
cho hắn, đang lúc muốn đào tẩu nhưng hắn lại vạn phần không ngờ được lấy Hoành
Không Na Di suốt năm năm qua chưa từng chịu thiệt về phương diện tốc độ trước
một ai, hôm nay lại nhẹ nhàng bại bởi Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay Đông Phương
Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại trong mắt lúc này mười phần khiêu khích, tuy nhiên lại để
Ngô Chính nhìn ra được nàng hoàn toàn không có sát ý, chỉ là muốn hảo hảo dạy
dỗ lại hắn.
Cơ hội từ trên trời rơi xuống, không thể bỏ qua!
Ngô Chính thừa lúc Đông Phương Bất Bại không chú ý đến, một tay ôm chầm lấy
thân thể của nàng kéo sát đến bên người của mình, mặc kệ kim châm đâm vào yết
hầu để một tia huyết lưu châm rãi lăn dài.
Đông Phương Bất Bại không còn chú ý đến Ngô Chính động tác, chỉ thấy kim châm
trên tay bất giác đã rơi xuống mặt đất, lúc này đầu óc nàng quay cuồng, hoàn
toàn không thể lý giải được tên nam nhân đang đối diện phía trước mắt, nếu vừa
rồi nàng có một chút sơ ý, không thể nghi ngờ Ngô Chính lúc này chính là một
cái thi thể.
Ta nói rồi, ngươi là nữ nhân của ta làm sao có thể xuống tay với ta? Hơn
nữa ngoại trừ ta ra còn ai có thể trong vòng tay ôm ấp Đông Phương Bất Bại mà
không bị nàng khiến cho trăm vạn lần chết?
Miệng lưỡi ngươi rất không tệ, để ta xem phía sau tấm mặt nạ kia ngươi là
cái dạng gì!?
Đông Phương Bất Bại cũng không phải là hạng nữ lưu tập tục cổ hủ, dù có bị nam
nhân ôm ấp cũng rất nhanh chóng bỏ qua phần ngại ngùng e thẹn, ngược lại càng
trở nên kiều mị câu dẫn, đương nhiên không phải ai cũng có thể vô lễ với nàng,
chí ít trước kia là chưa từng có ai, hoặc có nhưng cũng là đã đi gặp diêm
vương, còn không phải thì chính là đang trong tình trạng muốn sống không được,
muốn chết càng không thể.
Dứt lời sau đó, Đông Phương Bất Bại động tác mười phần nhanh nhẹn cướp đi tấm
mặt nạ che giấu đi chân diện mục của Ngô Chính bấy lâu, ở khoảng cách gần như
thế dù là Ngô Chính không muốn lộ diện thân phận lúc này cũng đành phải bất
đắc dĩ trói tay trói chân không còn cách nào khác.
Đối diện Đông Phương Bất Bại đã không còn là Tiếu Diện Huyết Ma cùng vô cảm
tiếu diện bên ngoài lớp mặt nạ, chỉ thấy hắn tiếu dung nhàn nhạt ẩn chứa một
cỗ nhu tình như có như không, diện mạo tuy không tính là quá anh tuấn nhưng có
thể dùng hai từ “phiêu dật, tiêu sái” để hình dung rõ ràng, dù đã trải qua
sương gió bào mòn đi phần nào tính cách vốn có, nhưng cũng không đủ để che lấp
đi vẻ ung dung, bình thản không một chút ràng buộc của hắn lúc này.
Tuy nhiên để Đông Phương Bất Bại bất ngờ chính là mới đó không lâu khi nàng
xuất hiện bên trong Thiên Thanh lâu đại sảnh cũng đã từng một lần trông thấy
qua Ngô Chính diện mạo, tuy vẫn là cùng một diện mạo nhưng là để nàng không
một chút có thể liên tưởng hình dung, Ngô Chính lúc đó tầm thường mờ nhạt đến
mức không thể nào tầm thường hơn, hoàn toàn không có một loại khí chất giống
như hắn lúc này, nếu không phải là ở khoảng cách rất gần nàng cũng không tin
hai người này lại chính là một người.
Ngươi là người đầu tiên trông thấy diện mạo chân thật của ta ở thế giới
này, cũng là nữ nhân đầu tiên khiến cho ta muốn chiếm hữu, chỉ cần nhớ kỹ,
ngươi chính là của ta, kể cả tâm ý lẫn thể xác cũng không được ngoại lệ.
Ngươi nói của ngươi, thì là của ngươi sao?
Ngô Chính phán đoán chính là không sai được, biện pháp tốt nhất đánh động Đông
Phương Bất Bại tâm ý chính là phải. . . mười phần bá đạo, mười phần chiếm hữu,
cũng may mắn thay, loại tính cách này là một phần không thể thiếu trong tính
cách chân thực của hắn, còn không phải hay sao? Dám làm hắn chướng mắt, hắn đồ
sát cả nhà của ngươi, cả dòng họ cả bang hội của ngươi, còn triệt để diệt cỏ
đến tận gốc không buông tha cho ngươi một cơ hội có thể ngóc đầu, hơn nữa lại
còn ôm về cho mình một loạt danh vọng cùng điểm sát lục, còn có hệ thống luôn
không ngừng khuyến khích hắn càng phải trở nên điên cuồng “bá đạo”.
Nếu không phải tính cách đủ bá đạo hắn cũng đã không bị người ta gọi là Huyết
Ma, mà biến thành Tiếu Diện Thánh Nhân rồi, nhưng cũng nhờ vậy lúc này Đông
Phương Bất Bại dường như đã bị hắn bắt được chân tâm, không còn có loại chống
cự cười nhạo như trước đó, ngược lại chính là mười phần câu dẫn muốn đưa hắn
vào con đường của tội lỗi.
Tuy nhiên bây giờ còn chưa phải là thời điểm, nếu lúc này hắn không thể kìm
hãm dục vọng thì coi như là hỏng bét, trước đó công sức đều trực tiếp đi toi.