Skyline ? Skyline !


Người đăng: toking00

Sở Hạo rất hiểu một điều…

Hắn không thể để bị rơi vào tay địch nhân.

Với tư cách là một thành viên quan trọng của tổ chức ‘Kẻ Phản Ngịch’, thậm chí
là một trong ba người khai sáng, hắn biết quá nhiều bí mật. Ngay cả hai người
đồng sáng lập kia cũng chẳng có được những thông tin này. Một khi lộ ra rất có
thể khiến cả tổ chức diệt vong, thậm chí… là toàn nhân loại cũng bước đến bờ
hủy diệt!

Cho nên, tới lúc không thể tránh né được nữa, hắn thà tự sát cũng tuyệt đối
không để những dữ liệu đó rơi vào tay kẻ địch.

Đương nhiên con sâu cái kiến còn muốn sống tạm bợ huống chi là người. Hắn vẫn
muốn sống sót… cho đến khi khiêu chiến rồi tiêu diệt được kẻ đó, mà kẻ đó rất
có thể là Thần!

(Rốt cục là tổ chức nào lại thần thông quảng đại đến mức thâm nhập được vào
căn cứ rồi lại vô thanh vô tức bắt cóc mình tới chỗ này? Mục đích của chúng là
gì? Tại sao phải trộn mình vào giữa những người bình thường? Muốn nhìn biểu
hiện của mình ư? Chẳng nhẽ chúng nghĩ rằng trong hoàn cảnh bình thường mình sẽ
vô tình lộ ra cái gì đó? Một âm mưu tinh vi nhằm vào tin tức mình đang nắm
giữ?)

Đây là những nghi vấn cùng suy đoán mà Sở Hạo nghĩ tới nhưng tất cả đều rất
khó thành lập vì luôn có điểm không hợp lý xuất hiện. Nếu thực sự có kẻ bắt
cóc để ép lấy tin tức thì trước tiên phải khiến hắn không tự sát được, sau đó
thông qua thuốc nói sự thật cùng thẩm vấn để moi thông tin, chứ không phải
tống hắn vào hoàn cảnh hiện tại. Người hiểu ngươi nhất luôn luôn là đối thủ
của ngươi. Hoàn cảnh thế này thì đừng nói là bắn tỉa, ngay cả dùng quân đội
bủa vây dày đặc, chỉ cần không phải là vũ khí sát thương quy mô lớn thì hắn
đều có thể dễ dàng thoát ra… Còn cả chuyện thời gian nữa chứ. Trước khi hôn mê
rõ ràng là đầu đông mà khi tỉnh lại đã bước sang hè...

Lúc này mọi người đang tụ tập lại với nhau, dù sao tình huống hiện tại quá quỷ
dị, ai cũng không dám khẳng định xung quanh là an toàn. Theo tâm lý đám đông,
tất cả đều muốn dựa dẫm vào người bên cạnh. Lúc nãy chụm đầu vào tấm phòng hộ
vô hình kia chính là vì thế. Bọn họ đang dùng tiếng Anh hoặc thứ tiếng của
nước mình để nói gì đó.

Ở trong hoàn cảnh chưa biết, biểu hiện của Sở Hạo vẫn rất bình thường. Hắn giả
bộ hơi kinh hoàng nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại dùng tiếng Trung hỏi
mọi người gì đó nhưng thực ra đầu óc hắn vẫn đang điên cuồng tính toán.

(Hơn nữa, Skyline… mấy chữ này tựa hồ chính là thông tin mấu chốt, trừ ra còn
người tên Jerrord… Skyline là dấu hiệu đặc thù gì sao? Dấu hiệu hành động? Mà
cũng có khi là chỉ bộ phim viễn tưởng đó.)

Sở Hạo đã xem qua bộ phim điện ảnh này. Với thân phận của hắn, khả năng ra
ngoài căn cứ cùng sử dụng Internet đều rất ít, phương thức giải trí chủ yếu
chỉ có đọc sách cùng xem phim, trong số đó tự nhiên cũng có Skyline. Thế nhưng
bộ phim đó với tình trạng bị bắt cóc hiện giờ thì có quan hệ gì chứ?

(Quả nhiên, vẫn phải tìm manh mối từ trên người cô gái kia)

Ngay khi mọi người đang lâm vào tình trạng hỗn loạn còn Sở Hạo khổ sở suy tư,
đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, một người đi đường vội vã lướt qua bên
cạnh bọn họ. Vốn điều này rất bình thường, nhưng khi người kia sánh vai ngang
qua lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ, hơn nữa kẻ đó còn đi xuyên qua được
lớp tường phòng hộ trong suốt mà mọi người nghiên cứu lúc nãy…

Tất cả lập tức ngừng mọi tiếng động nhốn nháo rồi chuyển sang nhìn ngó lẫn
nhau một cách quỷ dị. Người thanh niên tóc vàng cẩn thận đi tới bên vòng phòng
hộ, vươn tay khẽ chạm vào vị trí lúc tước, chần chờ một lát rồi cả người liền
lướt qua. Quả nhiên tầng phòng hộ kia đã biến mất không thấy nữa.

“Không còn… đã biến mất rồi!”

Người thanh niên kinh hỉ quay đầu nhìn mọi người rống lên một tiếng. Hắn bước
vội vài bước nhanh chóng vượt qua người đi đường lúc nãy. Đây là một nam trung
niên hơi mập. Người thanh niên vội hỏi: “Xin chào, vì chút chuyện mà tôi bị
lạc mất phương hướng, xin hỏi đây là đâu?”

Vị trung niên lại càng hoảng sợ, vốn đám người kia tụ tập dưới lòng đường đã
rất kỳ quái rồi, giờ lại còn đột nhiên tới hỏi đường xá, đề phòng nhìn ngó cả
nửa ngày gã mới mở miệng: “Nơi này là Beverly Hills…”

Còn chưa nói xong, người thanh niên đã cắt đứt lời hắn: “Xin lỗi, nhưng có lẽ
do khả năng diễn đạt của tôi không tốt. Ý tôi là… Thành phố này thuộc nước nào
?”

Biểu lộ của gã trung niên càng thêm quái dị. Hắn nhìn nhìn cặp mắt kính người
thanh niên tóc vàng đang đeo một lát lại chuyển qua đám người đang đứng phía
sau, nam nữ già trẻ đều có, hơn nữa chẳng có ai mang theo hành lý, thấy thế
nào cũng không giống dân du lịch… Không phải mấy tên này xài thuốc lắc quá
liều đấy chứ?

“Nơi này là Los Angeles của nước Mỹ… Các cậu cần tôi giúp gì không? Ví dụ như
gọi cảnh sát chẳng hạn?”

Người thanh niên sửng sốt trợn tròn mắt, mà vị trung niên tựa hồ cũng cảm thấy
có gì không đúng, theo bản năng rút điện thoại di động ra bấm số.

Đúng lúc này, bỗng một người trung niên trong đám người bước ra. Dáng người
hắn cực cao, ước chừng mét chín, nhưng thể hình không hề cường tráng mà có
chút văn nhược, tóc nâu mũi cao, đậm khí chất thế gia. Hắn đi tới trước mặt
người trung niên kia mở miệng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đến đây để du
lịch, còn hắn…đầu hắn hơi chập mạch một chút, thỉnh thoảng lại quên mất một số
việc quan trọng, cái này trong y học gọi là chứng mất trí nhớ ngắn hạn, gọi
tắt là TGA. Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi. Tôi là chuyên gia trong lĩnh
vực này.”

Đang khi nói chuyện, vị trung niên suất khí rút một tấm danh thiếp từ trong
người đưa ra. Người trung niên qua đường thoáng chần chờ một chút rồi mới nhận
lấy, nhìn kỹ xong liền lên tiếng: “Người Anh? Bệnh viện Emma Burns, có chút ấn
tượng. À đúng rồi, bệnh viện này rất nổi tiếng, đặc biệt là khoa thần kinh…”

Hai người cứ thế nói chuyện một lát, chẳng bao lâu liền thành bạn tốt. Nam tử
suất khí thậm chí còn lấy được chiếc điện thoại di động của người kia, mãi tới
khi hai bên phất tay chào tạm biệt hắn mới đi về phía mọi người.

“Các vị thân mến, thật đáng tiếc là phải nói rằng, có khả năng chúng ta gặp
phải chuyện khoa học không giải thích nổi. Nơi đây đúng là Los Angeles của Mỹ,
thời gian là ngày 26 tháng 6… Đúng rồi, giới thiệu một chút, ta tên là Ares
Emma Burns, mọi người có thể gọi ta là Ares.” Vị trung niên suất khí nho nhã
lễ độ nói.

Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, một tráng hán da đen cao lớn bước ra
từ trong đám người: “Các người có thể gọi ta là J, tên thật không tiện nhắc
tới. Ngài Ares, ngài có thể xác nhận nơi này là Los Angeles của Mỹ ư? Thời
gian còn là 26 tháng 6?”

Ares cười khách khí: “Không sai, bởi vì ngoại trừ chuyện nhiệt độ, ngay cả
ngày tháng trên điện thoại của người vừa rồi cũng ghi 26 tháng 6.”

“Ôi trời ơi!!!...” J thở dài: “Chúng ta không phải là bị người ngoài hành tinh
bắt cóc đấy chứ? Ta đã xem rất nhiều phim điện ảnh, có vài bộ nhắc tới tình
cảnh như vậy…”

“Đừng đùa chứ!”

Thanh niên đeo kính rống lớn: “Không nên nói chuyện tào lao như vậy, cái đó
không đúng khoa học gì cả! Tại sao có thể là Los Angeles của Mỹ cơ chứ? Hơn
nữa còn là ngày 26 tháng 6? Các ngươi biết trước khi ta hôn mê là lúc nào
không? Con mẹ nó, ta còn đang chuẩn bị đi mua quần áo mùa đông đây này! Các
ngươi chẳng lẽ muốn bảo với ta rằng ta đã hôn mê nửa năm rồi sao? Cái này căn
bản không hợp khoa học, các ngươi biết hôn mê nửa năm nghĩa là gì không? Nếu
thật như thế thì dù có điều kiện y học tốt thế nào, chúng ta bây giờ đều không
đứng nổi đâu, cơ bắp héo rút hết cả, muốn khôi phục cũng phải nằm liệt giường
nửa năm nữa là ít! Ta…”

Người da đen lại trực tiếp lách mình đến trước mặt tên thanh niên, cười lạnh
một tiếng rồi bóp chặt cổ hắn: “Có lễ phép một chút được không? Chúng ta đều
trải qua tình cảnh quỷ dị như vậy chứ không riêng gì mình ngươi. Vì vậy đừng
có lớn tiếng trước mặt ta. Ta ghét nhất là kẻ khác dùng thái độ đó với ta. Lần
này là cảnh cáo, nếu có lần sau… Mà có lẽ cũng không có lần sau đâu nhỉ?”

Thoáng cái, mặt người thanh niên đỏ phừng, mãi tới khi vị tráng hán da đen kia
buông tay, hắn mới ngã sấp trên mặt đất lớn tiếng ho khan. Đa số những người
chung quanh vẻ mặt sợ sệt nhìn nhìn vị tráng hán da đen này.

(Rất mạnh… Tốc độ cùng sự chính xác đều vượt qua nhiều lính đặc chủng của các
quốc gia. J sao? Tựa hồ có chút ấn tượng, không phải đó là tên của gã quyền
vương trong giới địa hạ quyền đài nước Pháp à? Vậy ra đây là hắn?”)

Ánh mắt Sở Hạo lóe lên, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn, nhưng chẳng mấy
chốc nụ cười ấy bỗng dưng cứng lại …

Một chiếc xe con màu đen vượt qua mọi người rồi đỗ lại bên một quán rượu gần
khu dân cư cách đó không xa, từ trên xe bước xuống hai người một nam một nữ…

Chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng đáng tiếc là Sở Hạo không phải tên cận thị,
hắn thấy rõ khuôn mặt người trên xe, thậm chí hiểu được môi ngữ nên biết được
bọn họ đang bàn chuyện gì! Đúng rồi, còn cả vẻ ngoài khu dân cư này nữa! Con
đường này… Còn có…

Nơi đây là Los Angeles của Mỹ, cũng là bối cảnh của bộ phim khoa học viễn
tưởng Skyline, mà hai người kia là nam chính cùng nữ chính trong phim này!

Hình như đúng là thế giới trong Skyline rồi!

Cầu vote 10*


Vô Hạng Thư - Chương #2