Mộc Uyển Thanh


Người đăng: tbthinh

“Chắc chắn là Mộc Uyển Thanh chứ không phải là ai khác!” – Trần Thịnh vừa nhìn
thấy liền đoán ra ngay. Mặc áo đen, bịt mặt, cưỡi một con ngựa cao to, chiến
đấu dùng ám khí rất nhiều, chắc chắn là Mộc Uyển Thanh chứ không phải ai khác
vào đây nữa.

“Là Mộc tỷ tỷ!” – Chung Linh thốt lên, càng thêm khẳng định thêm suy đoán của
Trần Thịnh. Nếu đã vậy rồi thì còn chần chờ gì nữa mà không ra tay anh hùng
cứu mỹ nhân chứ?

Trần Thịnh mũi chân nhún nhẹ, lập tức như một mũi tên lao ra, xông thẳng đến
chỗ đánh nhau, miệng còn hét lớn: “Lập tức dừng tay!”.

Như một con chim ưng lớn, Trần Thịnh nhảy vào giữa vòng vây, hai tay vung lên,
lập tức đánh gục hai người đang cầm kiếm. Lăng Ba Vi Bộ quá ảo diệu, Trần
Thịnh đến hiện tại chiến đấu toàn bộ dựa vào nó, không ai có thể đánh trúng
hắn, mà hắn có thể dễ dàng lợi dụng thân pháp linh hoạt của mình đánh trúng
đối thủ.

Tất nhiên chuyện này không hề công bằng, đồng thời mang theo nó rất nhiều vấn
nạn, chẳng hạn như việc nếu như có ai đó tốc độ cực nhanh, hoặc biết Lăng Ba
Vi Bộ, thì chuyện đánh bại Trần Thịnh cũng dễ như trở lòng bàn tay. Với điều
kiện là không tính đến việc Trần Thịnh có ma pháp. Hắn, bản thân đã là một
biến số ở những thế giới hắn đến rồi, vì lẽ ra, hắn không nên xuất hiện.

Có chừng mười người đang vây công Mộc Uyển Thanh, trong đó Trần Thịnh đã hạ đo
ván hai tên, còn lại tám người vừa nam vừa nữ, thấy hắn thế tới hung hăng, lập
tức bày thế phòng ngự.

Nhóm người này rõ ràng là được huấn luyện rất kỹ càng, chuyển sang thế phòng
ngự, họ lập tức làm khó Trần Thịnh khi hắn không thể tiếp tục tấn công bất cứ
ai nữa. Mỗi lần Trần Thịnh định tấn công ai thì lập tức có người khác tấn công
hắn, dùng cách vây Ngụy cứu Triệu để giúp đỡ đồng đội.

“Cứ tiếp tục như thế này thì không phải là cách!” – Trần Thịnh nghĩ thầm trong
bụng, ngón tay khẽ chỉ, một tia sáng đỏ xuất hiện, đánh thẳng vào ngực kiếm
khách trước mặt hắn. Người kiếm khách này hoàn toàn không có phòng bị, lập tức
trúng chiêu ngã xuống, vòng phòng ngự lập tức xuất hiện một lỗ hổng.

Trần Thịnh không để cho bảy người còn lại có thời gian trở tay, lập tức vung
nắm đấm vào hai người bên cạnh. Hai người kiếm khách chỉ kịp kêu hự hai tiếng,
liền trúng hai đấm của Trần Thịnh gục xuống.

Không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục lướt tới những người còn lại, nắm đấm không
ngừng vung lên, lập tức hạ đo ván thêm hai người nữa. Lúc này chỉ còn có năm
người vẫn còn đang đứng vững trước Trần Thịnh, trong đó có hai bà lão. Tuy
nhiên chẳng ai dám khinh thường hai bà lão này, vì chắc chắn họ là những người
mạnh nhất trong đội.

“Các hạ là ai? Vì sao lại cản trở bọn ta bắt con ả thích khách này?” – Một
trong hai bà lão nói.

“Các ngươi không được đụng tới cô ta! Chuyện cô ta đi ám sát gia chủ nhà các
ngươi, ta sẽ đích thân đi thỉnh tội với Vương phu nhân sau, hiện tại các ngươi
không được làm hại cô ấy.” – Trần Thịnh cũng ngừng thế tiến công lại, chuyển
sang chế độ nói chuyện.

“Các hạ có quen biết với phu nhân của chúng ta?” – Một trong hai bà lão nói.

“Đúng vậy! Cứ nói với Vương phu nhân rằng có truyền nhân phái Tiêu Dao thăm
hỏi phu nhân!” – Trần Thịnh tiếp lời – “Các vị về đi, các vị không phải đối
thủ của ta đâu!” – Trần Thịnh hù dọa một cái.

Có vẻ như thủ pháp “cách không điểm huyệt” của Trần Thịnh đã khiến cho những
người còn lại e ngại, vậy nên họ lập tức mang lên đồng bạn đã bị đánh ngã, bỏ
đi ngay không lời từ biệt.

“Ít ra cũng phải như vậy chứ, biết điều chút có khá hơn không?” – Trần Thịnh
lầm bầm trong lòng, không hiểu vì sao người khác lại thích tranh cãi nhau đến
vậy, nhiều khi mâu thuẫn xuất phát từ một thứ không đâu thôi.

“Mộc cô nương, cô không sao chứ?” – Trần Thịnh đuổi họ đi xong thì đến lượt
hắn làm cho xong vai trò anh hùng cứu mỹ nhân của mình. Vội vàng khom người
ngồi bên cạnh Mộc Uyển Thanh, Trần Thịnh lo lắng nhìn vết thương trên vai cô
gái.

“Không ổn, mất máu nhiều quá, để ta trị thương cho cô chút!” – Trần Thịnh tiếp
tục ân cần chăm sóc Mộc Uyển Thanh, không đếm xỉa gì đến người xung quanh đang
nghĩ gì cả.

“Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta?” – Mộc Uyển Thanh cảnh giác nhìn Trần Thịnh,
một tay vịnh vết thương đang chảy máu trên vai.

“Tôi không phải là người xấu! Tôi đến để giúp cô.” – Trần Thịnh nói. “Hình như
bất kỳ nhân vật phản diện nào trong phim ảnh cũng hay nói câu này nhỉ?” – hắn
nghĩ thầm trong đầu, chẳng có nhân vật phản diện nào tự nhận mình là người xấu
cả.

Trần Thịnh nhìn thấy ánh mắt của Mộc Uyển Thanh viết rõ hay chữ không tin bên
trong, cô nàng từ nhỏ đã bị mẹ đầu độc rằng không có đàn ông nào trên đời là
tốt cả, vậy nên bản năng của nàng là cảnh giác trước mọi đàn ông.

Thậm chí nàng còn lập thề độc nếu ai thấy khuôn mặt thật của nàng thì một là
nàng sẽ cưới người đó, hai là nàng sẽ giết người đó. Trần Thịnh tự tin rằng
hắn sẽ không bị Mộc Uyển Thanh giết nếu đấu chính diện, nhưng mà Mộc Uyển
Thanh giỏi ám sát, chưa kể ai lại đi phòng bị người mình thương đây?

Vậy nên Trần Thịnh cũng không chờ đợi sự cho phép của Mộc Uyển Thanh, bàn tay
nhẹ vươn ra, một phép thuật trị thương đơn giản xuất hiện trong tay hắn. Cầu
sáng màu lục lập lòe lập tức thu hút sự chú ý của Mộc Uyển Thanh. Nàng tò mò
nhìn đốm sáng màu xanh lục chầm chậm từ tay Trần Thịnh bay đến vết thương trên
vai nàng.

Không biết vì sao, bình thường vốn rất cảnh giác Mộc Uyển Thanh, giờ nhìn thấy
đốm sáng này lại cảm thấy rất an tâm, mặc cho nó tiếp cận vết thương của mình.
Có lẽ, trực giác của phụ nữ vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.

Đốm sáng nhập vào vết thương của Mộc Uyển Thanh, lập tức làm cho máu ngừng
chảy, vết thương cũng thần kì bắt đầu khép lại, kết vảy.

“Cái này! Đây là phép thuật sao? Trần ca ca là thần tiên hay sao vậy?” – Chung
Linh và Đoàn Dự đã chạy đến bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức kinh
ngạc thốt lên.

Đoàn Dự đứng bên cũng kinh ngạc không thốt nên lời. Hắn từ nhỏ sống trong hoàn
cung, đọc trăm loại sách, nhìn đủ thứ chuyện, nghĩ rằng chuyện kỳ lạ trên đời
hắn đã biết rõ, không ngờ hôm nay lại gặp chuyện quái lạ như thế này.

“Không ngờ Trần huynh lại có khả năng cứu người như vậy, đệ giờ càng tin huynh
chính là thần tiên hạ phàm dạo chơi nhân giới!” – Đoàn Dự kính nể nói.

“Bậy bạ! Làm thần tiên chán chết, kể cả chuyện yêu đương cũng không được tự do
nữa, làm thần tiên làm gì, làm người sướng hơn nhiều!” – Trần Thịnh phản pháo.
Hắn cũng không muốn thành thần tiên cả ngày miệng toàn những triết lý lớn,
không được thất tình lục dục, không được yêu đương. Hắn còn có kế hoạch xây
dựng một hậu cung khổng lồ gồm các mỹ nhân khắp các thế giới khác nhau đây.

Có điều mặc cho Trần Thịnh giải thích, ít nhất những người đang có mặt tại đây
chẳng ai tin hắn cả. Kể cả huynh muội Trần Phong cũng không tin Trần Thịnh
không phải là thần tiên. Họ còn tối ngày tự hào mình là đệ tử của thần tiên
đây cơ mà.

“Không ổn chút nào, diễn sâu quá lố, giờ ai cũng nghĩ mình là thần tiên thì
làm sao mà đi tán gái tiếp bây giờ!” – Trần Thịnh nghĩ thầm trong bụng – “Mà
cũng tốt, như vậy mình có thế dành thời gian tập trung nhiều hơn cho chuyện
tăng sức mạnh, sửa chữa Chủ thần, còn quay lại Diablo cứu Hermione các nàng
nữa!”

Sau khi nhìn vết thương khôi phục một cách thần kỳ, Mộc Uyển Thanh cũng đã tin
tưởng phần nào đoàn người Trần Thịnh. Nghe nói giờ họ chuẩn bị đi Đại Lý, lại
có cả muội muội Chung Linh bên trong, nên nàng quyết định cùng đi với cả bọn.

Hành trình lại tiếp tục, mặc dù không vội, nhưng tốc độ của mọi người cũng
không được nhanh do Trần Thịnh lại nổi hứng dạy Lăng Ba Vi Bộ cho ba người
Chung Linh, Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh.

“Môn khinh công này, nguy thì có thể dùng thoát hiểm, đi xa có thể dùng thay
ngựa chạy, công thì có thể dùng né tránh đòn tấn công của địch thủ, rất là
tiện lợi. Mọi người cố gắng học, sớm ngày có thể vượt qua ta, lúc đó, ta sẽ
lại dạy quý vị một môn thần công khác!” – Trần Thịnh cười tuyên bố.

Tất nhiên là chuyện vượt qua Trần Thịnh rất là xa vời, khi mà hắn hiện tại
Lăng Ba Vi Bộ đã lên đến cấp 5. Hai người Trần Phong học sớm nhất, chăm chỉ
luyện tập mà giờ cũng chỉ mới có cấp 3 mà thôi.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #96