Người đăng: tbthinh
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thịnh cùng với Vương Tuyết chạy đi báo quan chuyện
thảm án tối ngày hôm qua. Mặc dù vẫn chưa hết sốc vì biến cố ngày hôm qua,
nhưng Vương Tuyết lại là cô gái kiên cường hơn nhiều so với Trần Thịnh nghĩ.
Ít nhất cô nàng cũng không hề quá khủng hoảng đến nỗi không thể bước ra khỏi
nhà.
Vì có nhân chứng lẫn tội phạm ngay tại chỗ nên chuyện xử lí cũng rất nhanh, ba
tên sát thủ lập tức bị tống giam vào trong ngục, Vương Tuyết thì được quyền
thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình. Nhận được cả một gia tài khổng lồ nhưng
Vương Tuyết chắc chắn chỉ mong cha mẹ mình sống lại mà thôi.
“Tuyết, em đừng quá đau buồn, người đã khuất rồi, chắc chắn cha mẹ em cũng
không mong muốn em cả ngày lấy nước mắt rửa mặt đâu! Hãy tiếp tục hướng về
tương lai mà sống!” – Trần Thịnh an ủi cô gái nhỏ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng chính bản thân Trần Thịnh cũng không tin tưởng lắm
chuyện Vương Tuyết có thể khôi phục nhanh được sau biến cố này. Hiện tại trong
đầu hắn vẫn còn đang lo lắng chuyện không biết liệu kẻ thù của Vương Tài có
quay trở lại lần nữa hay không. Theo như những gì Trần Thịnh moi ra được từ
miệng mấy tên sát thủ, thì lần này Vương Tài bị ám sát là do đã không đồng ý
trợ giúp tài chính cho một thế lực. Vương Tài bị tiêu diệt để tránh tiết lộ
thông tin và tạo hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Thế lực này liên quan đến một âm mưu lớn hơn nhiều so với những gì mà Trần
Thịnh nghĩ ban đầu, rằng đây chỉ là một vụ thanh toán đối thủ cạnh tranh của
các thương nhân. Thế lực này cụ thể như thế nào thì Trần Thịnh cũng không rõ
ràng lắm, hắn chỉ biết được rằng chúng đang âm mưu lật đổ chính quyền, hay nói
cách khác là tạo phản.
“Xem ra chuyến đi lần này không đơn giản chút nào. Cứ nghĩ lần này chỉ cần đi
theo cốt truyện giải quyết ân oán giang hồ thôi chứ, giờ lại nhảy ra chuyện
này nữa!” – Trần Thịnh nghĩ thầm.
“Ký chủ nếu như làm chủ một thế giới, thì càng có thêm nhiều tài nguyên để bồi
dưỡng cho những người theo đuổi của mình, cũng như tăng mạnh năng lực của bản
thân!” – Chủ thần cũng rất phối hợp nhen một đóm lửa mang tên tham vọng trong
lòng Trần Thịnh.
Chuyện đại án giết mấy chục mạng người trong phủ của phú thương Vương Tài đã
lan rộng trong cái thành nho nhỏ này. Quan phủ cũng bắt đầu ráo riết điều ra,
tuy nhiên, cũng như thế giới hiện tại, nó cũng đụng chạm thật nhiều thứ quan
hệ lằng nhằng, vậy nên tiến độ điều tra cũng không thể nào dám khen tặng được.
Một cô gái vừa mất cả gia đình, lại nghe được tin không hề hay ho như vậy về
tiến độ điều tra, tất nhiên sẽ không thể nào mà bình tĩnh nổi. Vương Tuyết gần
như sụp đổ sau cả tuần lễ chờ đợi. Cùng với Trần Thịnh đi thăm mộ của cha mẹ
mình, cô gái bé nhỏ chỉ biết ngồi trước mộ phần khóc không thành tiếng.
Trần Thịnh hiện tại bắt đầu thắc mắc rốt cuộc kiếp trước hắn làm nghiệp gì mà
giờ hỡ ra là hắn phải đi dỗ con gái khóc. Mà phải chi chuyện đó dễ dàng gì
đâu, nam vi thổ, nữ vi thủy. Con gái làm từ nước mà, khóc một cái thì chỉ có
thể rút khăn giấy mà đưa thôi. À mà thời đó làm gì có khăn giấy, rút khăn tay
ra lau nước mắt thôi.
Dường như nước mắt đã cạn, niềm tin cũng đã mất hết, Vương Tuyết bỗng nhiên
quay sang Trần Thịnh, giọng cực kỳ cương quyết nói:
“Anh, hãy mang em đi cùng với anh, em không muốn ở lại nơi này nữa, chỉ mang
đến cho em toàn là đau thương mà thôi!” – Trần Thịnh nhìn vào mắt Vương Tuyết
nói:
“Em có chắc chắn không? Đi cùng với anh, không có thị nữ chăm sóc em, không có
cao lương mỹ vị, cực khổ trăm bề đó. Rời đi với anh, không biết đến bao giờ em
mới có dịp quay lại nơi này thăm mộ cha mẹ em đâu!” – Trần Thịnh cũng nghiêm
túc nói.
“Em biết và em chịu được. Giờ chỉ còn có bên cạnh anh là em còn có thể cảm
nhận được ấm áp, được yêu thương mà thôi! Vậy nên có khổ đến cỡ nào em cũng
chịu được.” – Ánh mắt của Vương Tuyết tràn đầy kiên định nhìn Trần Thịnh.
“Nếu đã như vậy thì em giải quyết hết mọi chuyện ở đây đi, rồi đi với anh!” –
Trần Thịnh nhẹ nhàng vịnh đôi vai vốn đã mỏng manh giờ càng thêm gầy guộc
thêm.
Mấy hôm sau Vương Tuyết bán hết toàn bộ tài sản của gia đình, số tiền có được
cũng lên tới gần mười vạn lượng bạc. Vương Tuyết quyết định chia phân nửa số
tiền đó cho gia đình các người làm trong phủ đã bị sát hại, cũng như các nhân
viên đã làm việc cho Vương Tài. Còn lại phân nửa, cô nàng đưa thẳng cho Trần
Thịnh giữ luôn.
“Giờ tất cả của em là của anh. Anh là người thân duy nhất của em rồi. Không có
anh, em không biết sẽ sống sao nữa!” – Vương Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay
của Trần Thịnh thì thầm khi cả hai cùng đến thăm mộ cha mẹ nàng lần cuối.
“Anh hứa sẽ bảo vệ em, chăm sóc em bằng tất cả khả năng của mình!” – Trần
Thịnh cũng khẽ vuốt mái tóc dài đen nhánh của Vương Tuyết.
Từ nay, cuộc đời Vương Tuyết sẽ rẽ sang một chương mới, hoàn toàn khác hẳn với
cuộc sống trước đây của nàng, phiêu lưu kỳ thú hơn, những cũng không kém phần
nguy hiểm hơn, còn bên cạnh Trần Thịnh lại xuất hiện thêm một hồng nhan nữa,
cùng hắn đồng cam cộng khổ trong cuộc phiêu lưu không có hồi kết của mình.
Đoàn người đã tăng lên đến bốn người, Trần Thịnh cùng hai người đệ tử Trần
Phong và Trần Hoàn, và thành viên mới nhất Vương Tuyết. Do Vương Tuyết không
phải là người tập võ, nào giờ lại là một tiểu thư khuê các, nên tốc độ di
chuyển của cả nhóm người khá là chậm. Trần Thịnh cũng vừa đi vừa chỉ dạy võ
công cho Vương Tuyết.
“Tuy rằng chúng ta là người tập võ, nhưng anh luôn muốn chúng ta chú trọng vào
tu tập tâm tính, ba chữ Chân – Thiện – Nhẫn là cốt lỗi của tín niệm của chúng
ta. Chúng ta không phải cứ hở ra là chém giết, mà chỉ nên tự vệ, biết nhường
nhịn người khác, đó mới chính là cách khiến chúng ta sống tốt hơn.” – Trần
Thịnh nhẹ nhàng giảng giải cho Vương Tuyết về tín niệm của hắn.
Lúc trước khi có được chủ thần, Trần Thịnh cũng từng tìm hiểu về một môn khí
công tên là Pháp Luân Công. Hướng con người đến điều thiện và nhẫn. Vậy nên
đến hiện tại khi Trần Thịnh thật sự đã bắt đầu tập võ công, ma pháp, hắn vẫn
luôn đi theo tín điều này.
Vương Tuyết cũng là lần đầu nghe đến những lý luận của võ công, tuy chân thiện
nhẫn thì nghe giống với luận điệu nhà Phật, nhưng mà bản chất nó lại không
phải. Điều này cũng khá là gây khó khăn với Vương Tuyết, khẩu quyết của võ
công, các chiêu thức...
Kinh mạch của Vương Tuyết không phải là thiên tài về tu luyện, vậy nên nàng
tập luyện cũng rất mất sức. May mắn là Trần Thịnh có Bắc Minh Thần Công, hắn
dùng nó đả thông kinh mạch cho Vương Tuyết, cung cấp cho nàng một lượng nội
lực cơ sở ban đầu, giúp cho nàng tu luyện dễ dàng hơn.
Đoàn người Trần Thịnh cứ như vậy mà đi mãi, đi mãi, rốt cuộc đến một hôm, họ
đến một nơi có tên là núi Vô Lượng. Trần Thịnh cũng nhớ là kịch bản bắt đầu từ
đây trước nên hắn quyết định sẽ ờ lại gần đây mà không đi xa nữa.
Nơi mọi người ở lại cũng không đâu xa lạ, chính là chỗ hang động phía sau cấm
sơn của phái Vô Lượng Kiếm, nơi Trần Thịnh lần đầu đến thế giới này và lấy
được Bắc Minh Thần Công.
Cảnh vật bên trong vẫn không có gì thay đổi, mặc dù Trần Thịnh đã rời khỏi nơi
này khá là lâu rồi. Tuy nhiên bụi bậm là điều không tránh khỏi được, Trần
Thịnh quơ đũa phép vài cái, lớp bụi phủ trên bàn ghế lập tức biến mất. Đồ đạc
lại một lần nữa như mới.
Vương Tuyết cũng không có gì quá bất ngờ với năng lực của Trần Thịnh, đi cùng
nhau một thời gian, nàng cũng đã quen với các năng lực không bình thường của
hắn. Này chỉ kết luận thầm trong lòng rằng Trần Thịnh là một vị pháp sư hoặc
tiên nhân đang dạo chơi nhân gian.
Trần Phong và Trần Thịnh nhanh chóng để hành lý xuống, trong khi Trần Hoàn và
Vương Tuyết thì nhanh nhẹn bày biện các đồ dùng sinh hoạt ra. Cuộc sống di
chuyển liên tục, vậy nên tốc độ chuẩn bị của cả nhóm cũng thuộc hàng nhanh như
điện xẹt.
Ở lại chỗ này, cả nhóm bốn người Trần Thịnh bắt đầu ngày ngày vừa luyện công,
vừa thám thính tình hình Vô Lượng Kiếm Phái, để không bỏ lỡ kịch bản của thế
giới này.
Có thêm nội lực, Trần Thịnh bắt đầu cảm nhận được lợi ích từ việc sở hữu năng
lực của nhiều thế giới, khi mà hắn mặc dù năng lực tại thế giới Diablo hiện đã
gần như không thể dùng được. Viễn trình có ma pháp, cận chiến dùng nội lực,
cộng thêm ma pháp hỗ trợ. Trừ khi đối thủ mạnh hơn Trần Thịnh quá nhiều, nếu
không, hắn hoàn toàn là một tồn tại vô địch.
Xuân đến xuân đi xuân lại đến, xuấn đến xuân đi xuân lại đến nữa...
Thấm thoát mà nhóm người Trần Thịnh ở lại cấm sơn của Vô Lượng Kiếm Phái đã ba
năm. Bốn người đều đã có những tiến bộ vượt bậc. Kể cả Vương Tuyết là người
mới mà hiện tại cũng đã có được năm năm nội lực rồi. Lăng Ba Vi Bộ cả bốn
người thấp nhất cũng đã có thể thuần thục dùng, còn Trần Thịnh giờ là tùy tâm
sở dục luôn rồi.