Người đăng: tbthinh
Hôm nay theo thường lệ, nhóm ba người Trần Thịnh đi vào một thành nhỏ nhưng
khá nhộn nhịp để bán da thú. Ba người vừa xử lý xong đống da thú thì nghe
tiếng người huyên náo bên ngoài. Tò mò bước ra xem thì phát hiện ra có người
đang dán thông báo.
“A Phong, đi xem xem thông báo gì vậy, sẵn tiện xem chú đọc chữ đến đâu rồi.”
– Trần Thịnh đơn giản là lười không muốn chen vào xem, vậy nên hắn liền cho A
Phong đi coi cho hắn.
Một lát sau, A Phong trở lại, hóa ra là thiên kim tiểu thư của một thương gia
giàu nhất vùng bệnh nặng, không có ai có thể trị được. Vậy nên giờ dán thông
báo, ai có thể trị được thì sẽ thưởng thiên kim cho người đó.
“Cứu mạng thiên kim tiểu thư, thưởng cho thiên kim, này cũng thật là có thú!
Chúng ta đi thử xem sao, có tiền cũng có thể mua quần áo đẹp cho hai ngươi,
cũng mua thanh kiếm tốt hơn chút.” – Trần Thịnh vỗ vai hai người một cái đứng
lên – “A Phong, ngươi dẫn đường, chúng ta đi trị bệnh kiếm tiền!”
A Phong rất nhanh thì mang theo một tên gia nhân đến, có vẻ như là đang túc
trực tại đây xem có ai có tự tin trị bệnh cho tiểu thư nhà mình thì dẫn về.
Vậy nên vừa nghe A Phong nói là công tử của mình có thể trị được bệnh của tiểu
thư hắn liền mừng rỡ mang theo cả nhóm về phủ của chủ nhân mình.
Mặc dù đây là trong thành, nhưng mà phủ trạch của vị phú thương này vẫn cực kỳ
rộng lớn. Ba người Trần Thịnh ăn mặc quê mùa, bước vào trong phủ trạch lộng
lẫy này cực kỳ tương phản, hoàn toàn không hợp chút nào. Có điều Trần Thịnh
cũng ít nhiều trải qua nhiều thứ, cực kỳ thong dong, chỉ có A Phong và Tiểu
Hoàn từ nhỏ đến lớn chưa nhìn thấy thứ sang trọng như thế bao giờ nên có chút
lúng túng ngại ngùng.
Tiếp đón Trần Thịnh là một người trung niên với gương mặt khá là phúc hậu,
người cũng hơi hơi béo tốt, có điều hiện tại khuôn mặt lại tràn đầy sầu lo.
Xem ra bệnh tình của con gái cưng khiến cho vị phú thương này sầu não không
thôi.
“Xin đa tạ các vị đã đến đây cứu chữa cho tiểu nữ, tại hạ Vương Tài. Không
biết tôn tính đại danh của các vị là?” – Trần Thịnh có thể chắc chắn rằng vị
phú thương này không hy vọng lắm vào nhóm người mình, cả ba đều còn quá trẻ.
Nhưng mà thái độ vẫn rất niềm nở, chính xác là tính cách của một phú thương
cần phải có được.
“Tôn tính đại danh thì không dám nhận, tại hạ Trần Thịnh, đây là hai đệ tử
Trần Phong và Trần Hoàn! Lúc nãy ngoài kia nhìn thấy thông báo của ngài, quý
tiểu nữ mắc bệnh nặng vô phương cứu chữa. Tại hạ tự nhận cũng biết chút y
thuật, nên đến đây thử sức xem sao.” – Trần Thịnh nhẹ nhàng khom người ôm
quyền nói.
Thái độ của Trần Thịnh khiến cho hảo cảm của vị phú thương với hắn tăng nhiều,
cũng tạm thời tin tưởng hắn. Vương Tài mời hắn vào trong uống trà nhưng Trần
Thịnh lại từ chối.
“Tại hạ biết các hạ chắc chắn đang lo lắng sốt ruột cho bệnh tình của con
mình, vậy nên hiện tại cứ để tại hạ vào xem bệnh trước một cái đã. Xong rồi
thì uống trà cũng không muộn đâu!” – Trần Thịnh nghiêm túc nói.
“Các hạ nói chí phải! Phòng của tiểu nữ ở hướng này, mời các hạ theo ta!” –
Vương Tài cũng rất lo lắng cho con gái quý báu của mình, vậy nên lập tức đồng
ý dẫn Trần Thịnh đi xem bệnh.
Vị thiên kim tiểu thư này đang nằm trong một căn phòng cực kỳ trang nhã, Trần
Thịnh đoán trước khi nó tràn đầy mùi thuốc như thế này thì chắc chắn là luôn
thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của phòng con gái.
Chủ nhân của căn phòng, lúc này đang nằm trên giường, gương mặt xanh xao hốc
hác, tràn đầy mệt mỏi, nhưng cũng không khó nhận ra cô gái này lúc trước có
một khuôn mặt rất ưa nhìn. Mái tóc đen có chút xơ xác xõa ra trên giường, tạo
thành một khung cảnh thật thảm thương, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Trần Thịnh cũng không chần chờ nữa, hắn ngồi xuống cạnh giường, giơ tay ra bắt
mạch cho vị thiên kim tiểu thư này. Chân khí của hắn chạy khắp cơ thể cô gái,
bắt đầu tìm kiếm căn nguyên của căn bệnh bị nói là bệnh nan y này.
“Dường như cô gái này bị bệnh lao phổi thì phải.” – Trần Thịnh nhíu mày suy
nghĩ.
Nếu đúng là lao phổi thì chuyện này không dễ dàng chút nào đâu, vì lao cũng là
một trong tứ chứng nan y của thời cổ đại. Thậm chí là đến thời cuối nhà Thanh,
người ta vẫn còn không có cách nào chữa trị tốt bệnh lao phổi tại Trung Hoa.
Trần Thịnh biết rõ lao phổi cần uống kháng sinh dài hơi và đúng cách mới có
thể triệt để hết bệnh và không tạo ra vi khuẩn kháng thuốc. Thứ mà hiện tại cả
nhân loại đang khiếp sợ cũng không phải là lao phổi nữa mà là vi khuẩn kháng
thuốc. Có điều Trần Thịnh cũng không định dùng kháng sinh để chữa trị cô gái
này.
Nói giỡn chứ lấy đâu ra nấm penicilin để chiết xuất ra kháng sinh chứ?
Trần Thịnh buông tay cô gái ra, đối với vẫn còn đang lo lắng đứng bên cạnh hắn
vị phú thương Vương Tài nói:
“Bệnh này tại hạ có thể chữa được, có điều cần tốn thời gian chừng ba tháng.
Với lại trong thời gian chữa trị, tiểu thư cần được cách ly với những người
khác để tránh lây truyền bệnh này.” – Trần Thịnh để ý thấy dù hắn đã cảnh báo
chuyện bệnh này có thể lây lan mà vị phú thương này vẫn hoàn toàn không có ý
định trốn khỏi chỗ thị phi này.
“Quả là một người cha thương con gái. Được rồi, mình phải trị cho tận bệnh của
cô gái này mới được!” – Trần Thịnh bị tình thương của người cha này làm cho
cảm động. Hắn quyết định dù không có thù lao cũng sẽ cố gắng trị bệnh cho cô
gái này.
Trị liệu bệnh lao không hề dễ dàng, dù cho Trần Thịnh có sự giúp đỡ của cả ma
pháp và nội lực. Nếu chỉ ào một cái rồi xong thì nó cũng đã không nằm trong tứ
chứng nan y rồi.
Những ngày kế tiếp, Trần Thịnh cùng hai vị đệ tử của hắn ở tạm lại phủ của vị
phú thương. Trần Phong và Trần Hoàn thì đơn giản là mỗi ngày đều luyện tập từ
sáng đến tối. Còn Trần Thịnh thì ngoài chuyện luyện tập ra còn phải chăm sóc
cho bệnh nhân nữa.
Cơ thể con gái của Vương Tài quá suy nhược do bị bệnh tình hành hạ đã lâu. Vậy
nên Trần Thịnh cũng tốn rất nhiều công sức cho chuyện cứu vãn lại tính mạng
của cô gái này. Hàng ngày Trần Thịnh phải bơm một lượng nhỏ chân khí vào người
cô ấy, đơn giản vì cơ thể quá yếu không chịu nổi luồng chân khí quá nhiều đi
vào cùng lúc. Chân khí chạy khắp cơ thể, tu bổ lại những nơi đã bị thương tổn.
Hóa ra là bệnh tình của cô gái này nặng hơn Trần Thịnh nghĩ nhiều, vì lao đã
di chuyển đến nhiều nơi. Cô gái này thậm chí đã không còn đơn thuần là bị lao
phổi nữa mà là lao toàn thân rồi. Vậy nên chuyện chữa trị cho cô gái này cũng
khiến Trần Thịnh phải giở hết cả người bản lĩnh ra.
Vị phú thương Vương Tài cũng cực kì sốt sắng chuyện chữa trị này. Mặc dù đã cả
tuần hơn con gái vẫn chưa khỏi bệnh, nhưng nhìn khí sắc con gái đã khá hơn
trước, Vương Tài biết chắc mình đã gặp được thần y có thể cứu lại mạng con
mình. Vậy nên mức độ đãi ngộ cho ba thầy trò Trần Thịnh cũng cực kỳ cao, hầu
như chẳng khác nào họ mới chính là chủ nhân ở đây.
Tiếng lành đồn xa, trước đây bao nhiêu đại phu đến, đều lắc đầu mà đi. Giờ lại
có một người có khả năng chữa hết được bệnh của tiểu thư phú thương, mọi người
bắt đầu đồn đãi. Một đồn mười, mười lại đồn trăm, chẳng mấy chốc, danh tiếng
thần y Trần Thịnh có thể trị được bách bệnh đã lan ra khắp vùng.
Chỉ có một điều, đó là Trần Thịnh không phải có khả năng chữa bách bệnh, hắn
chỉ đang trị lao mà thôi. Bởi vậy, tin đồn không thể tin tưởng 100% được mà!
Từ khi Trần Thịnh đến nhà phú thương Vương Tài đến nay đã là ba tháng rồi. Hôm
nay là ngày Trần Thịnh đến khám tổng quát cho tiểu thư một lần cuối cùng để
chắc chắn là cô gái đáng thương này đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Vương Tuyết, tên cô tiểu thư, đang ngồi ngay ngắn trên giường. Mắt ngọc mày
ngài, da thịt tuy vẫn còn chút xanh xao do bệnh vừa khỏi, nhưng cũng đã không
thể giấu đi nét đẹp của nàng nữa. Hôm nay thậm chí nàng cũng đã có một chút
trang điểm nhẹ, mặc trên người một bộ quần áo không xa hoa nhưng rất hợp với
khiếu thẩm mỹ của Trần Thịnh.
Nhìn thấy bệnh nhân của mình hôm nay bất ngờ lại đẹp như tiên giáng trần như
vậy, Trần Thịnh cũng sững người trong giây lát. Hắn hoàn toàn chưa bao giờ
nhìn thấy một mỹ nữ cổ trang phong cách đông phương trước đây, giờ nhìn thấy
Vương Tuyết, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu Trần Thịnh là:
“Thật đẹp! Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi!” – Trần
Thịnh cố gắng định thần lại, tiếp tục bước vào phòng, nhưng mà đôi mắt liên
tục chuyển động báo hiệu nội tâm hắn hoàn toàn không bình tĩnh như bề ngoài.
Trần Thịnh cũng không dám càm ràm gì nữa, hắn lập tức bắt mạch cho Vương
Tuyết.