Biến Cố


Người đăng: tbthinh

“Nhanh nhanh nhanh hơn nữa!” – đến lượt Leo la hét. Giờ cũng chỉ có hắn là còn
hơi sức mà la lên thôi. Tên này cũng rất là nghĩa khí, không bỏ chạy mất mà
cùng mọi người chạy.

Lửa quỷ ở phía sau gào thét, giờ một con rồng đang vỗ hai cánh bằng lửa của
mình lao thẳng tới cả bọn. Chỉ còn cách cửa hai một chút xíu nữa, ra khỏi được
cái hang, không bị không gian chật hẹp hạn chế, cả bọn có thể nhảy lên Norbert
cao chạy xa bay khỏi cái nơi quỷ quái này.

Rốt cuộc mọi người cũng vọt ra được cửa hang, may mắn là không có những thứ
ngáo ngơ như trong phim, đang chạy té, trật chân... Mọi người đều là những
người được huấn luyện, tên gà mờ Trần Thịnh thì lại không cần phải chạy, vậy
nên không có chuyện đó cũng dễ hiểu.

Vừa ra khỏi hang, Trần Thịnh lập tức cho Norbert xuất hiện. Mọi người cũng
không có thời gian mà chần chừ như lần trước, thi nhau chơi trò leo rồng. Adam
vừa đặt Trần Thịnh ngồi yên là con Norbert lập tức vỗ mạnh hai cánh phóng lên
trời. Thậm chí quái vật tấn công bọn họ cũng không thèm quan tâm, chịu đau tí,
mất tí máu vẫn đỡ hơn là mất mạng.

Lửa quỷ tốc độ không hê chậm, vậy nên khi Norbert vừa bay lên được một chút
thì con rồng lửa quỷ đã kịp táp vào đuôi của Norbert. Con rồng nổi tiếng của
thế giới Harry Potter lập tức gào thảm thiết một tiếng, cả người chao đảo như
sắp rơi xuống.

Trần Thịnh quay đầu nhìn lại, thấy chóp đuôi của Norbert đã cháy đen, một đóm
lửa quỷ nhỏ xíu vẫn còn đang ngoan cường bập bùm cháy trên đuôi nó. Nếu như
không dập tắt nó ngay, thì theo nguyên tắc của lửa quỷ, chắc chắn nó sẽ càng
cháy càng lớn.

Tình hình khẩn cấp, Trần Thịnh lại bắt đầu phải niệm chú ngữ để dập ngọn lửa
quỷ chết tiệt đó. Ngọn lửa nhỏ lập tức bị dập tắt, nhưng mà Trần Thịnh cũng
mất hết chút sức cuối cùng, nằm dài trên lưng Norbert ngất xỉu. Dập đi ngọn
lửa nhỏ đó đã tiêu hết chút tinh thần lựa còn sót lại của hắn, khiến hắn tạm
thời mất ý thức.

Norbert cảm nhận được chủ nhân của mình mất liên lạc tinh thần với mình, nó
ngửa mặt lên trời kêu gào một tiếng bi thương giận dữ. May mắn là trên lưng
rồng còn có Leo là một Druid. Hắn lập tức thể hiện bản lĩnh thân cận tự nhiên
của mình, an ủi Norbert, sau đó chỉ huy cho Norbert bay thẳng về hướng Rogue
Camp.

Trần Thịnh một lần nữa cảm nhận được bóng tối bao trùm, cũng như lần đầu tiên
khi hắn “được” chủ thần kéo vào thế giới Diablo. Khi đó hắn vẫn hoàn toàn là
một người bình thường, không chịu nổi với áp lực mà xuyên việt gây ra. Lúc đó
hắn hoàn toàn không có ý thức, y chang như bây giờ vậy.

Cảm nhận cơ thể mình bỗng nhiên nhẹ bỗng, Trần Thịnh như đang trôi bồng bềnh
giữa vũ trụ mênh mông. Rốt cuộc hắn cũng không biết mình nên đi về đâu, cứ
trôi đi một cách vô định như vậy, cho đến khi một giọng nói vang lên trong đầu
hắn, giọng nói đã mang hắn ra khỏi cuộc sống buồn chán lập đi lập lại hàng
ngày đó.

“Bíp! Xác định hiện tại chủ nhân đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm đến
tinh thần, quyết định mang chủ nhân lập tức rời khỏi thế giới này để bảo vệ
nguyên vẹn tinh thần chủ nhân. Kiến nghị cho đến khi cả tinh thần và thể chất
mạnh mẽ hơn mới nên trở lại thế giới hiện tại này!” – Giọng nói của chủ thần
trở thành âm thanh duy nhất tại đây.

“Nếu như vậy thì Hermione, Elize, Norbert thì sẽ thế nào đây?” – Trần Thịnh,
chính xác là linh hồn hắn hỏi lại.

“Rất tiếc là lần xuyên việt này chỉ có linh hồn của chủ nhân, sau đó chủ thần
cần dùng năng lượng tái tạo lại cơ thể ban đầu cho chủ nhân. Vậy nên sẽ không
đủ năng lượng để mang thêm những người khác. Họ sẽ tạm thời ở lại thế giới
Diablo!” – Chủ thần lần này rất chi tiết giải thích.

“Thôi thì đành vậy, như vậy thì mình cố gắng phục hồi nhanh lên rồi quay lại!”
– Trần Thịnh tự nhủ - “Như vậy, chủ thần, chúng ta chuẩn bị đến thế giới nào
đây?” – bỏ qua chuyện không ai theo, giờ quan trọng là thế giới tiếp theo là
thế giới nào đây.

“Có hai thế giới để lựa chọn: “Phong Lưu Pháp Sư” và “Thiên Long Bát Bộ”. Một
loại là ma pháp và đấu khí thế giới, có Nhân giới, Thiên giới và Địa ngục ba
thế giới song song với nhau, cũng như có rất nhiều thần linh. Thiên Long Bát
Bộ là thế giới kiếm hiệp với sức mạnh là nội lực, chân khí, có môn tuyệt học
Bắc Minh Thần Công có thể rất nhanh tăng lên thực lực, nhưng cần thời gian khá
lớn để tiêu hóa.”

Hai thế giới này Trần Thịnh đều đã biết rồi, Phong Lưu Pháp Sư hắn đọc rồi đã
lâu nhưng dư vị vẫn còn mãi. Thiên Long Bát Bộ thì quá nổi tiếng rồi, không
cần nói nữa, các môn tuyệt học, các mỹ nhân, cao thủ đều xếp hạng đầu trong
các tác phẩm của Kim Dung hết.

“Đi Thiên Long Bát Bộ đi! Cơ thể ta vẫn luôn quá yếu, có câu một tinh thần
khỏe mạnh chỉ có trong một thân thể cường tráng. Mình đi Thiên Long Bát Bộ,
nhiều khi lại khiến thực lực mình tiến bộ nhanh hơn!” – Trần Thịnh suy nghĩ
một lúc rồi chọn thế giới Thiên Long Bát Bộ. Còn Phong Lưu Pháp Sư cũng thật
hấp dẫn, nàng Ti Bích chung tình, tinh linh nữ vương dám bỏ qua mọi rào cản vì
tình yêu...

Có điều giờ không phải là lúc, thế giới Phong Lưu Pháp Sư quá nhiều thứ, nhân
vật chính Long Nhất lại thuộc loại trâu bò nữa. Hắn cũng có khô lâu binh như
Trần Thịnh, còn có nội công nữa, ngay từ đầu là Trần Thịnh đã không chống nổi
với hắn rồi. Chưa kể cái tốc độ mạnh lên của Long Nhất cũng là ngồi Concorde
chứ không phải ngồi máy bay bình thường.

Trần Thịnh quyết định xong thì hắn nhìn thấy một hố sáng xuất hiện trước mặt
hắn, hút linh hồn hắn vào trong. Trần Thịnh lại lần nữa mất đi ý thức.

Triều đại Bắc Tống, lúc này thiên hạ chia năm xẻ bảy, Liêu, Tây Hạ, Đại Lí,
Đại Tống cùng nhau giằng co, không nước nào dám đánh nước nào. Đơn giản vì sợ
kiểu tôm cá đánh nhau ngư ông đắc lợi. Vậy nên mặc dù hòa bình, nhưng mà cũng
là trên danh nghĩa mà thôi, các cuộc xung đột nhỏ gần biên giới vẫn luôn diễn
ra.

Chủ thần rất chăm sóc Trần Thịnh, đơn giản là quẳng hắn cái đùng vào trong
hang động nơi chứa Bắc Minh thần công và Lăng Ba vi bộ hai môn võ công đỉnh
cấp này. Nhưng mà nói chủ thần chăm sóc lắm cũng không đúng, vì nó cho Trần
Thịnh ở truồng, không một mảnh vải che thân. Thức ăn thì có, nhìn chắc đủ được
cho một tháng, Trần Thịnh chưa luyện công lần nào nên không biết lúc luyện có
tốn thức ăn không.

“Dù sao chỗ này cũng không có ai cả, không sợ củ chuối bị người ta thấy, kệ nó
đi.” – Trần Thịnh tặc lưỡi bỏ qua, cả người tòng ngòng đến chỗ bức tượng thần
tiên tỷ tỷ.

Bức tượng tạc bằng ngọc này chắc chắn là bức tượng đẹp nhất mà Trần Thịnh từng
nhìn thấy cho đến giờ. Hắn mặc dù là người ngoài nghề, hoàn toàn không có hứng
thú vơi mấy thức có chút xíu đã một đống tiền chứ đừng nói đến tượng ngọc to
như thế này, nhưng mà nhìn bức tượng này một cái cũng cảm giác như là muốn mê
luôn trong đó.

“Cổ nhân luôn làm ra những thứ mà người hiện đại cũng khó mà làm được, dù cho
khoa học kỹ thuật hiện đại hơn rất nhiều!” – Trần Thịnh than thở. Hắn cũng
không có đi rảnh mà đọc dòng chữ bảo dập đầu ngàn cái gì đó. Xin nhờ đi, anh
đây không phải người Trung Quốc mà hở ra là trăm cái ngàn cái. Dập đầu ngàn
cái ư, không khó hiểu vì sao mà sau đó Đoàn Dự nó lúc nào cũng ngơ ngơ, di
chứng chấn động não là cái chắc.

Đơn giản là xé cái bọc vải đã mục nát vì thời gian, Trần Thịnh lôi ra một cuốn
sách cổ. Giở ra thì thấy đúng là toàn hình mỹ nữ khỏa thân. Có điều với một
tên đã luyện thần công Japan Anti Virus lên đến đỉnh điểm như hắn thì này cũng
chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Vậy nên Trần Thịnh cũng không có đỏ mặt gì, hắn đơn
giản là tập trung chú ý về các huyệt vị, các cách vận hành nội lực được miêu
tả trong sách.

Công việc này hoàn toàn không hề đơn giản, Trần Thịnh phải dùng điểm thưởng
đổi một bộ sách và bản đồ huyệt vị từ chủ thần để nghiên cứu. Chưa kể đến vấn
đề tiếng Trung cổ nữa, may mắn là chủ thần đã cho hắn kỹ năng tiếng Trung
trước khi hắn chạy tới chỗ này rồi. Nếu không thì cũng chỉ có ngồi đây mà
khóc. Có một cái két sắt đầy vàng mà không biết mật mã.

Thế là Trần Thịnh bắt đầu công việc nghiên cứu võ công của mình. Chưa từng có
một lần học võ, kể cả khi kiếp trước, hàng ngày hắn vẫn đi ngang qua những lớp
tập võ karatedo. Hay có cô bạn thân là cao thủ Judo, lúc đó đúng là hay bị cô
nàng đó dọa “coi chừng tui đá ông mấy cái đó”, vậy mà vẫn không thèm học võ.

Bây giờ Trần Thịnh hoàn toàn là người mới trong vấn đề luyện võ, nên hắn rất
cẩn thận mà mài mò. Thấy trong phim sơ sẩy một cái là tẩu hỏa nhập ma ngay,
hắn cũng không muốn chưa gì đã thành thằng điên. Chủ thần đã cảnh báo là nó
không còn đủ năng lượng để cứu hắn lần nữa nếu như hắn gặp nạn tại thế giới
này, vì vậy mọi chuyện cần cực kỳ cẩn thận mới được.

Khi mới bắt đầu cảm thấy rắc rối, đến hiện tại hoàn toàn quên mất thời gian,
chỉ chăm chú ngồi “ngâm cứu” võ công, Trần Thịnh đã thay đổi hoàn toàn thái độ
với chữ võ rồi. Rất cao thâm huyền bí không khác gì với phép thuật, cũng cực
kỳ khó học. Điều này chứng tỏ các võ học tông sư cũng toàn là người thông
minh, có lẽ là tính khí hơi điên điên nên mới lúc nào cũng làm những chuyện
cực kì “củ chuối” như trong truyện.

Concorde - Chiếc máy bay chở khách siêu thanh của nhân loại, niềm tự hào của
người Anh và Pháp, sau đó là những tai nạn thảm khốc:


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #86