Thịt Nướng


Người đăng: tbthinh

Đó cũng là một trong những lý do vì sao Trần Thịnh luôn cố gắng nâng cao các
chiêu thức phụ trợ khác của mình. Chỉ dựa vào triệu hoán là một chuyện không
hề khôn ngoan, trừ khi là nhà ngươi có thể đảm bảo được mình không bao giờ bị
đâm sau lưng.

Chuyện đó tất nhiên là đang nói chuyện viễn vong. Nhiều lúc Trần Thịnh cũng
nghĩ về cuộc sống yên bình trước kia, khi chưa có được cái chủ thần hay hết
pin này. Cuộc sống đó chính xác là một cuộc sống hòa bình, yên ổn. Hàng ngày
xách cặp đến trường, xong giờ học thì đi làm thêm, về đến nhà đọc sách hoặc
chơi game rồi ngủ.

Bây giờ cuộc sống của hắn đặc sắc hơn, và cũng nguy hiểm hơn nhiều. Có năng
lực mà trước đây chỉ có thể mơ tưởng, có người yêu xinh đẹp. Nguy hiểm cũng
luôn cần kề, thế giới Diablo thì khỏi nói, nơi đây là nơi của sự chết chóc và
chiến tranh, hỗn loạn. Mà cả thế giới Harry Potter, nguy hiểm cũng luôn rình
rập khi mà anh Vol và các bạn luôn cố gắng lấy lại quyền lực của mình.

Tuy nhiên nếu được một lần nữa lựa chọn, hắn vẫn chọn cuộc sống hiện tại, tràn
đầy những điều bất ngờ, dù đôi khi, không khéo là game over ngay. Còn các đọc
giả thì thế nào? Comment thử ha.

Trần Thịnh đánh một giấc đến tự nhiên tỉnh lại, không ai kêu hắn dậy, hoàn
toàn thoải mái. Đoàn đội có đến bảy người nên giờ đổi ca rất dài, hắn hoàn
toàn có thể ngủ cả ngày cũng được.

Nhìn vào thanh kinh nghiệm, đã là cấp 14 50% kinh nghiệm rồi. Tốc độ này đúng
là kinh khủng thật đó, chưa kể kinh nghiệm của hắn còn chia cho các đồng đội
nữa. Nếu như không phải là đang không ngừng giết quái tại khu vực này, không
biết tốn bao lâu mới có thể được bao nhiêu đây kinh nghiệm nữa, chắc là nửa
năm?

“Ồ Thịnh đã dậy rồi à? Đến ăn chút gì không?” – Leo đang ngồi nướng thịt bên
bếp lửa. Druid mặc dù là con của tự nhiên nhưng mà vẫn ăn thịt như bình
thường. Còn chuyện nói Druid phải ăn chay, ồ vậy cây cỏ không phải sinh mạng
sao? Chưa kể nghe nói Druid có khả năng trò chuyện với cây cối nữa. Druid cũng
ăn thịt như người thường, vì họ coi đó là vòng tuần hoàn của cuộc sống.

“Khi những Druid chết đi, từ trên thân thể ta, cỏ cây lại phát triển, động vật
lại ăn cỏ, và ta lại ăn động vật. Đó chính là vòng tuần hoàn của sự sống!” –
một câu nói của Druid về chuyện các Druid có nên ăn thịt hay không.

“Đang đói chết được đây, đúng là có lộc ăn ha ha!” – Trần Thịnh lập tức ngồi
xuống cạnh đống lửa. Vừa ngủ dậy, chỉ mới rửa mặt một cái, hiện tại bụng hắn
đang kêu vang trời đây, chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.

Thật ra mà nói, nhiệm vụ lần này đáng lẽ sẽ rất nguy hiểm, mọi người có thể bỏ
mạng tại nơi hoang dã, thành món thịt nướng của bọn quái. Tuy nhiên Trần Thịnh
quá không giống người thường, nhờ vào chuyện hắn có cấp kỹ năng hoàn toàn là
quá vượt cấp độ, vậy nên mọi người ngược lại thật nhẹ nhàng.

“Cảm giác cứ như đang đi cắm trại vậy, không hề giống đang làm nhiệm vụ nguy
hiểm chút nào! Mà còn nhận kinh nghiệm rất nhiều nữa chứ!” – Leo cảm thán nói
– “Chuyến này nếu không nhờ có cậu và đội khô lâu của cậu, có lẽ chúng ta đã
thành chân giò trong nồi canh của fallen rồi!” – Leo nhìn Trần Thịnh cười nói.

“Thú thật ban đầu khi nghe được cậu chỉ có cấp 13, chuyện đầu tiên tôi nghĩ là
có lầm không, Necromancer giỏi nhất Rogue Camp chỉ mới cấp 13? Không lẽ họ yếu
dữ như vậy? Sau đó lại nghe là do cậu có con rồng nên mới tham gia nhiệm vụ
lần này, tôi càng kinh ngạc, không phải trong truyền thuyết trừ cốt long ra,
tất cả các loài rồng đều không ưa Necromancer sao? Rốt cuộc cậu làm tôi bất
ngờ nhiều về Necromancer đó!” – Leo nhìn Trần Thịnh bái phục nói.

“Có vẻ như chỉ có tôi là đặc biệt như vậy thôi, còn các Necromancer khác cũng
khá là bình thường giống như những gì các cậu vẫn thường nghe thường thấy: âm
u, làm bạn với xác chết, xương cốt, linh hồn và độc dược. Có điều tôi còn
nghiên cứu một số thứ khác, vậy nên không giống với các đồng nghiệp.” – Trần
Thịnh ôn tồn giải thích.

Thịt nướng trong tay là một cái đùi heo, Trần Thịnh nhìn thấy đã khá ổn, lập
tức lấy gia vị ra thêm vào cái đùi. Hắn ăn khá mặn và khá cay, nhạt quá là
hoàn toàn không thấy ngon. Vậy nên khi đến thế giới Harry Potter và có tiền,
hắn liền dự trữ gia vị phong cách Việt Nam cho mình, từ ớt hiểm, đến nước mắm,
mắm ruốc mắm tôm...

“Không ngờ cậu cũng có tài nấu nướng ghê đấy!” – Leo ngửi thấy mùi thơm bốc
lên từ cái đùi heo của Trần Thịnh liền thèm chảy nước miếng. Không biết biến
hình thành người sói có ảnh hưởng gì đến hắn không mà hiện tại hắn đã thè
lưỡi, nước dãi bắt đầu chảy ra. “Tên này chắc chắn đến hiện tại vẫn là một
thành viên trung kiên lâu năm của hội FA!” – Trần Thịnh lập tức đưa ra kết
luận khi nhìn thấy chuyện này. Chắc chắn không có cô gái nào thích một tên con
trai thè lưỡi như vậy.

“Là gia vị mang từ quê hương xa xôi của tôi, rất tốt trong việc làm món ăn trở
nên càng thêm hấp dẫn từ mùi vị lẫn màu sắc.” – Trần Thịnh cười khà khà nói.
Hắn lấy một con dao nhỏ róc một phần thịt cho Leo. Tên này lập tức hoan hô
nhảy cẩng lên, sau đó liền cẩn thận hít lấy hít để, cả buổi rồi mới ăn, nhìn
chẳng khác gì các bạn cờ hó cả.

“Lần đầu tiên tôi ăn thứ ngon như vậy! Gia vị của cậu thật tuyệt vời đấy
Thịnh!” – Leo hai mắt sáng rỡ, luôn miệng khen ngợi. Tiếng nói của hắn khá lớn
khiến cho những người còn lại trong lều cũng nghe thấy. Anna lập tức xuất hiện
bên ngoài lều của mình.

“Nghe nói có ai có món ăn ngon à? Ái chà, cái gì mà thơm quá vậy!” – Anna nhíu
lấy cái mũi, hít lấy hít để không khí. Sau đó nàng nhanh chóng xác định được
nguồn gốc mùi thơm đó: cái đùi heo Trần Thịnh đang cầm.

“Là Thịnh nấu sao? Thơm như vậy? Ăn rất ngon sao?” – Anna nhìn thấy cái đùi
trên tay Trần Thịnh, lại nhìn thấy Leo đang cầm một miếng thịt nhai ngấu
nghiến, lập tức chạy tới bên cạnh ngồi xuống hỏi.

Leo cũng không buồn trả lời, chỉ là cái đầu không ngừng gật lia lịa. Anna lập
tức không khách khí, trong tay xuất hiện một con dao nhỏ, xoẹt một cái đã xẻo
mất một phần thịt trên chiếc đùi heo.

“Má ơi có cần phải như ăn cướp như vậy không chứ trời?” – Trần Thịnh đổ mồ hôi
nói. Cô nàng Amazon này tính cách có chỗ khá giống với lại tên Adam. Nhưng vấn
đề ở chỗ cô nàng là con gái. Tên Adam cao to hơn hai mét đó, tính cách như vậy
cũng không có vấn đề gì đi. Đằng này cô nàng dáng người đẹp đẽ, một đầu tóc
vàng quyến rũ, hết lần này đến lần khác tính cách lại như đàn ông, không biết
có gả được cho ai không nữa.

Mà hình như, Amazon là dân tộc nữ quyền mà? Như vậy chuyện không cần gả cho ai
vẫn có con là chuyện bình thường mà hả? Đại loại chẳng hạn như “Tôi thích anh,
cho tôi xin đứa con!” !!!

Không tốn vài giây sao khi Anna nuốt xuống miếng thịt nướng đầu tiên, tất cả
mọi người đã được thông báo về món thịt nướng của Trần Thịnh ăn rất ngon. Cho
nên Trần Thịnh không còn cách nào khác ngoài việc nướng thêm cho tất cả mọi
người. Cũng may họ còn nhân đạo, biết hắn cũng đói nên cho hắn ăn trước một
chút đỡ đói.

“Cả cái đoàn đội của mình toàn là một lũ háo đói à nha!” – Trần Thịnh cay đắng
nhận định, sau khi tận mắt chứng kiến kể cả lúc nào cũng ít nói trang nhã Nova
với Natalie ăn như mấy ngày không ăn cơm vậy.

Điều này cũng dễ thông cảm, thế giới chiến loạn, họ không có nhiều gia vị cho
các món ăn của mình. Vậy nên khi được nếm thử món ăn có đầy đủ gia vị của Trần
Thịnh, lập tức họ không kiềm chế được, hoàn toàn ăn đứt hết các món ăn mà họ
từng nếm thử.

Cuối cùng do mọi người đều ăn no nên Trần Thịnh lại quay ra đi gác cổng nữa.
Hiện tại chuyện gác cổng bắt đầu nguy hiểm dần lên khi một ngày qua đi, bọn
quái vật chắc chắn đã biết được phía sau của chúng xuất hiện vấn đề.

Chỉ cần chỉ huy của bọn chúng không phải là bọn đầu đất thật sự, chắc chắn sẽ
phái ra một nhánh quân mạnh để nhổ bỏ khúc xương chặn cổ họng này. Vậy nên bắt
đầu từ bây giờ, nhiệm vụ nguy hiểm mới thật sự bắt đầu.

“Hừm, tại sao mình không thử chặn lại cửa hang càng hẹp thêm một chút nữa
nhỉ?” – Trần Thịnh nhìn cửa hang, lại nhìn xung quanh rải rác vài cục đá ngẫm
nghĩ.

“Không được, nếu như hẹp quá, thì các khô lâu cũng khó tấn công bên ngoài, như
vậy nhiều khi lại lợi bất cập hại.” – Trần Thịnh nghĩ một lúc lại từ bỏ cách
làm này. Phía sau khô lâu pháp sư cùng với người mạo hiểm khác có thể hỗ trợ
thêm bằng cách tấn công từ xa. Kể cả Leo, Adam hay John cũng có thể bắn cung,
vì trước khi thành người mạo hiểm, họ đều đã được huấn luyện qua những thứ đó.

Trong đoàn đội, nếu buông vũ khí chính xuống là trở nên vô dụng cũng chỉ có
Trần Thịnh mà thôi, vì ngoài ma pháp ra, hắn chẳng thể bắn cung, dùng kiếm
cũng chẳng biết. Đơn giản vì hắn là dân tay ngang, giữa đường thành người mạo
hiểm, chứ không phải được huấn luyện tất cả những kỹ thuật chiến đấu cơ bản
như dân bản địa. Đây cũng là lý do, Celena mạnh hơn Hermione rất nhiều, dù
Hermione biết nhiều bùa chú hơn hẳn, ý thức chiến đấu của cả hai hoàn toàn
không cùng một đẳng cấp.

Gần đây bận quá nên ra chương trễ. Bắt đầu từ chương sau sẽ và đoạn nguy cơ
của lần nhiệm vụ này.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #81