Người đăng: tbthinh
Hành động một mình đứng ăn, mặt vẫn hướng về phía cửa động đó lại vô tình trở
nên cực kỳ đẹp trai trong mắt các cô gái. Bởi vậy, các cô gái, tận mắt nhìn
thấy, cũng chưa chắc là thật đâu.
Trong tay Trần Thịnh cầm một tô canh lớn, mà nếu ở thế giới bình thường, phần
canh này đủ cho một nhà bốn người ăn đi. Có điều khẩu phần ăn của người mạo
hiểm rất lớn, Trần Thịnh nhìn bên trong tô canh đầy thịt, rau củ...thắc mắc
không biết ai nấu nồi canh này đây, còn rất cân bằng dinh dưỡng nha.
Mùi vị cũng rất ngon, tại trong thế giới Diablo, có được một bữa ăn ngon, cũng
chỉ có các người mạo hiểm mà thôi. Vì họ cần chiến đấu, họ cần năng lượng.
Bình dân thì không được ăn ngon như vậy, dù sao thế giới này là tất cả mọi
nguồn lực đều dồn vào chiến tranh. Họ không chú trọng phát triển kinh tế như
thế giới khác, hoặc ít nhất, cho đến khi chiến tranh kết thúc, họ sẽ không chú
trọng phát triển kinh tế.
Mọi thứ tốt đều dành cho các chiến binh, mọi đặc quyền cũng đều dành cho các
chiến binh. Vậy nên rất dễ hiểu khi mà thức ăn dành cho các chiến binh cũng là
đồ ngon nhất.
Trần Thịnh biết chắc rằng một bình dân trong thế giới này không thể nào ăn
được một chén canh khổng lồ như hắn đang cầm trên tay. Có điều không còn cách
nào khác cả. Thế giới này không hề yên bình, có bao nhiêu chất xám người ta
đều dồn và việc làm sao để kháng cự ác ma, chứ không phải suy nghĩ cải thiện
cuộc sống bình dân.
Hoặc là mọi người bình đẳng? Mặc dù chuyện đó rất rõ ràng chỉ là lý thuyết, đã
bao nhiêu lần chúng ta nhìn thấy người khác được ưu tiên vì có quen biết hay
là con ông cháu cha gì đó đó. Trần Thịnh cũng không rảnh để mà đi tranh đấu
cho cuộc sống ấm no cho bình dân tại đây. Thật ra, chỉ cần hắn thành công đánh
đuổi ác ma khỏi thế giới này, vậy là mọi người đã cám ơn hắn lắm rồi.
“Thịnh, ổn chứ hả? Ăn xong rồi thì cậu nên nghỉ ngơi đi. Chuyện canh gác cửa
hang cứ để cho bọn này. Tất nhiên vẫn phiền cậu phải duy trì đội hình triệu
hoán vật của cậu. Nếu không thì chỉ bằng vào chúng ta là hoàn toàn không có
khả năng chặn lại cái cổ họng quan trọng này đâu.” – John bước đến bên cạnh
Trần Thịnh nói.
“Chuyện duy trì số lượng khô lâu là đương nhiên rồi. Thật ra nếu như không có
hoàng kim tinh anh quái đến thì mọi chuyện cũng dễ bàn. Ít nhất hiện tại mà
nói, dù cho là xanh dương tinh anh quái cũng không có khả năng đột phá vòng
phòng ngự này đi.” – Trần Thịnh tự tin tràn đầy trả lời. Nói giỡn, hoàng kim
tinh anh quái cũng không phải là fallen chỗ nào cũng có.
Nếu như bình thường, hoàng kim tinh anh quái vật sẽ có chỗ ở cố định. Rất ít
hoàng kim tinh anh quái chạy nhong nhong khắp nơi. Bọn chúng đóng vai trò như
lãnh chúa một phương, thống lĩnh quái vật một khu vực nào đó. Thường thì một
khu vực, chẳng hạn như Stony Field, sẽ có từ một đến hai hoàng kim tinh anh
quái vật. À, mà đó là hoàng kim cao cấp, còn có một loại quái vật hoàng kim
nữa, loại này phổ biến hơn.
Loại này, thỉnh thoảng là có thể gặp, đặc biệt nhiều trong Diablo 3. Ai từng
chơi qua Diablo 3 đều biết, đến cấp độ khó Tournament (tác giả đang chơi
Tournament 4 trong khi nó có tới mười mấy cấp lận), cứ cầm nhân vật đánh đấm
một hồi là lại xuất hiện quái màu vàng. Bọn nó mạnh hơn quái xanh dương, nhưng
yếu hơn thể loại một khu vực chỉ có một hai con kia. Trong truyện này, tạm gọi
là hoàng kim và ám kim đi, nghe giống giống truyện Tàu, vì nếu gọi là vàng sẫm
thì nghe ngồ ngộ thế nào ấy.
“Chỉ cần chống lại xanh dương quái được là quá tốt rồi, không ngờ khô lâu của
cậu lại mạnh đến như vậy. Nhưng mà theo tôi thấy cậu cũng không phải chỉ
chuyên về khô lâu. Lời nguyền, độc, xương đều có sử dụng. Thậm chí lời nguyền
choáng cậu dùng lúc nãy, tôi chưa từng thấy bao giờ cả!” – John lúc này lại
như một em bé hiếu kỳ, hỏi đủ thứ về Trần Thịnh.
“Ai cũng có bí mật của riêng mình mà! Tôi cũng thuộc dạng khá là đặc thù mà
thôi.” – Trần Thịnh cũng không muốn khoe hết ra mọi chuyện của mình. “Hoàng
kim quái thôi là đã khá miễn dịch với lại các loại bùa choáng rồi. Không ngờ
con hoàng kim goatman đó lại bị cậu đánh chết một cách uất ức như vậy. Chiêu
kích choáng đó xem ra cũng không tiêu hao quá nhiều ma lực lắm đúng không?” –
John cũng chỉ quan tâm đến bùa “Stupefy”.
Không hổ là một trong những người mạo hiểm xuất sắc nhất của Rogue Camp, chỉ
cần nhìn cách Trần Thịnh dùng nó trong chiến đấu là đã đoán được “Stupefy” ưu
điểm lớn nhất ít tốn ma lực rồi. “Thực ra nếu muốn kích choáng hoàng kim quái
cũng được, nhưng mà khi dùng chiêu choáng, ma lực tiêu hao sẽ tăng lên rất
nhiều. Điều này cũng khiến cho chuyện giết hoàng kim quái theo cách của Trần
Thịnh lúc nãy là không thể thực hiện được. Ít nhất là một người tuyệt đối
không làm được.” – John nói tiếp.
Những gì Trần Thịnh vừa nghe hoàn toàn mới mẻ đối với hắn. Dù sao hắn cũng
không phải là người bản địa, những kiến thức cơ bản về thế giới này của hắn
hoàn toàn không đủ. Vậy nên hắn cũng vừa biết được chuyện này, còn lúc trước
chơi game, ặc, thật ra hắn chơi Diablo 2 là chơi bản lậu, bản mod do fan làm.
Nên tất nhiên là có nhiều thứ khác so với bản gốc, hắn nhớ không lầm khác nhất
là tăng một cấp được đến hai điểm kỹ năng.
“Nếu như cậu nghĩ ra kỹ năng đó, như vậy cậu đã có công rất lớn đối với nhân
loại rồi đó! Chỉ một chiêu này, có thể giúp cho mọi người tiêu diệt hoàng kim
quái vật càng thêm dễ dàng. Thậm chí nói không chừng, cả ám kim quái vật cũng
có thể nhẹ nhàng mà tiêu diệt được!” – John càng nói càng kích động, cuối cùng
là nước bọt tung tóe mô tả tương lai của nhân loại khi có chiêu mới này.
Có điều Trần Thịnh hoàn toàn không chắc về chuyện người của thế giới Diablo có
thể học được các lời nguyền của thế giới Harry Potter hay không. Hoặc là cụ
thể hơn, những người không phải là người theo đuổi của hắn có khả năng học
được hay không? Khi trở thành người theo đuổi của hắn, họ đã thoát khỏi sự
ràng buộc của thế giới họ đang sống, có thể giống như hắn học các khả năng của
các thế giới khác.
Tất nhiên là Trần Thịnh cũng không thể nói thẳng ra là chiêu này đến từ thế
giới khác và tại đây nó đã bị làm yếu đi nhiều. Nếu không thì đối tượng trúng
bùa này đã lăn ra đất xỉu rồi chứ không chỉ đơn giản là bị choáng vài giây
đâu. Không biết cách nào để giải thích với John, Trần Thịnh đành phải lấp liếm
cho qua chuyện:
“Nếu như vậy tất nhiên tôi cũng sẵn lòng đem nó ra dạy mọi người, nhưng mà
quan trọng là nó không hề dễ học đâu, ít nhất nó không có trong bảng kỹ năng!
Hoàn toàn là tự thân mình nghiên cứu và luyện tập!” – Trần Thịnh quăng bom
khiến cho John choáng váng. Kỹ năng không có trong bảng kỹ năng không hề là
chuyện thường ngày ở huyện. Làm được đến mức độ hoàng kim quái cũng bị choáng
cũng là một chuyện phi thường.
“Có lẽ chúng ta nên bàn chuyện này sau khi đã về đến Rogue Camp. Còn hiện tại
tôi nghĩ không phải là nơi cũng không phải là lúc thích hợp để nói về chuyện
này. Chắc là cậu cũng đồng ý với tôi chứ?” – Trần Thịnh an ủi John. Đến lúc đó
hắn lại kiếm cớ chạy mất là xong, chạy sang Harry Potter đi học tiếp chẳng
hạn. Khi mạnh mẽ đến một mức độ nào đó rồi, có người biết được bí mật của hắn
cũng chẳng sao nữa.
“Cậu nói cũng đúng! Được rồi, cậu vào nghỉ đi, chuyện canh gác cửa hang giao
lại cho tôi.” – John cũng đồng ý rồi kêu Trần Thịnh vào trong nghỉ ngơi. Thậm
chí tên to mồm Adam cũng oang oang kêu to: “Để tôi phụ canh cho. Tôi cũng đang
cần thư giãn gân cốt sau khi ăn xong đây!” – Trần Thịnh vỗ trán một cái, chỗ
nào tên to họng này cũng có mặt hết trơn.
“Không được, mọi người chia nhau ra mà canh giữ để người khác còn nghỉ ngơi
được nữa. Hiện tại đến phiên tôi. Adam cậu là phiên kế tiếp!” – John cũng
không nhịn được răn dạy Adam vài câu. Cũng khá là kỳ hoa khi mà Paladin với
Barbarian vốn không ưa nhau lắm, một bên chê bên kia quá nhiều luật lệ, bên
kia lại chê bên này quá ngông nghênh. Vậy mà John với lại Adam quan hệ cũng
khá là tốt, ít nhất là cho đến hiện tại.
“Được rồi, giao lại cho cậu.” – Trần Thịnh cũng không dài dòng, quay vào trong
hang. Bên trong đó, mọi người đã dựng lên mấy cái lều, lều của hắn cũng đã
được mọi người dựng lên dùm. Trần Thịnh chui vào trong lều của mình, từ trong
túi không gian lấy ra cái bồn tắm, đổ nước vào tắm rửa một cái thoải mái toàn
thân.
Hắn vừa chuẩn bị ngã lưng xuống giường ngủ thì một tia sáng chói lòa chiếu
thẳng vào người hắn, khiến hắn cảm thấy còn dễ chịu hơn là lúc tắm hồi nãy
nữa. Rốt cuộc cũng đến cấp 14, thành quả của cả một ngày liên tục chém giết,
và hiện tại vẫn còn đang tiếp tục.
“Cứ theo cái đà này, chỉ cần đóng quân tại đây thôi là kinh nghiệm tăng lên
như diều gặp gió vậy, quá đã khỏi cần chạy lung tung khắp nơi như trước. Đúng
là trong cái rủi luôn có cái may.” – Trần Thịnh cười thầm nghĩ, hắn cũng không
vội thêm điểm thuộc tính, đơn giản là trùm chăn lại ngủ một giấc.
Mặc dù cơ thể không mệt nhọc, nhưng mà các triệu hoán sư và ma pháp sư đều
phải chịu đựng đầu óc mệt mỏi. Cả một ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, Adam có
thể rất mau hồi phục, nhưng pháp hệ thì hồi phục chậm hơn rất nhiều. Đầu óc
mệt mỏi dễ dẫn đến ma pháp sai lầm, ma pháp phản phệ, tốc độ phục hồi ma lực
chậm lại, tốc độ thi pháp chậm lại...đủ thứ tác động xấu đến chiến đấu.
Bởi vậy nên John mới để cho hệ cận chiến đi canh giữ cửa hang, cho các pháp hệ
nghỉ ngơi trước. Cái nghề nghiệp nào cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng của
mình. Triệu hoán hệ là vui tính nhất, bình thường rất mạnh, để bị đánh lén thì
về chầu ông bà ngay.