Người đăng: tbthinh
“Chúng ta còn cách mục tiêu chừng hai trăm mét nữa!” – Tạm thời không còn phải
làm việc cực lực nữa nên John tranh thủ nhìn bản đồ một cái.
“Rất tốt! Mọi người cố gắng một chút nữa là được rồi! Đến lúc đó sẽ dễ dàng
hơn hiện tại rất nhiều!” – Trần Thịnh cũng hăng hái nói. Hắn hiện tại từ ban
đầu cấp bậc thấp hơn những người khác mà không nói nhiều lắm. Đến hiện tại thể
hiện thực lực mạnh hơn hẳn mọi người nên cũng bắt đầu nhiều lời lên.
Nova một chiêu băng tiễn đóng băng một con quái vật tinh anh, lấy hơi nói:
“Mặc dù là không còn xa nhưng mà quái vật tinh anh cũng bắt đầu tăng lên rất
nhiều rồi! Nãy giờ chúng ta chỉ mới đi được có một đoạn ngắn mà đã gặp bao
nhiêu là quái tinh anh rồi!”.
Nova nói đúng, rất có thể chờ đợi bọn họ trong cái khúc quanh kia không phải
là nơi yên bình để nghỉ ngơi cầm chân quái vật, mà là một ổ tinh anh. Lúc đó
thì chỉ có cười đã luôn, tập thể về thăm ông bà khả năng rất cao nha.
“Nếu đến lúc đó các khô lâu của Trần Thịnh vẫn mạnh như vầy thì mọi chuyện
không đến nỗi tệ như vậy đâu! Thịnh, nghỉ ngơi đi, từ đây bắt đầu dưỡng sức,
nếu như gặp hoàng kim tinh anh, thì chỉ có thể nhờ vào cậu giết nó thật nhanh
thôi!” – John xếp tấm bản đồ lại, nói một câu với Trần Thịnh rồi quay lại
tuyến đầu chiến đấu.
Đội ngũ mặc dù không chính thức nói ai là người dẫn đầu, nhưng mà John vẫn
luôn có vẻ là người lãnh đạo, đặc thù nghề nghiệp Paladin khiến cho họ rất có
khả năng lãnh đạo đội ngũ. Còn chiến lực cao nhất, không ai khác là Trần
Thịnh. Vậy nên kế hoạch tiếp theo của họ cũng rất đơn giản, họ kiềm chế quái
vật thường, để tinh anh lại cho Trần Thịnh lo.
Con đường từ cửa hang vào đến chỗ này giờ đã chất đầy xác quái vật. Từng bước
từng bước của nhóm người Trần Thịnh bước tới, đều thấm đẫm máu quái vật. Thậm
chí bọn họ cũng bắt đầu không nhặt chiến lợi phẩm nữa. Trừ trang bị xanh dương
với lại các bình nước thuốc ra, còn kim tệ và trang bị trắng toàn bộ bị bỏ
lại.
Mọi người lại tiếp tục tiến lên tiến lên, cứ như một cỗ máy không biết mệt
mỏi, từng hàng từng hàng quái vật bị giết chết, ngã xuống trên đường tiến lên
của họ. Trần Thịnh chuyển sang trạng thái nghỉ ngơi tinh thần nên hắn chuyển
sang nhặt chiến lợi phẩm. Mà hắn thì đúng thuộc dạng là không bỏ sót lại chút
gì cả, khu vực hắn đi qua chỉ còn lại máu và thi thể, một đồng kim tệ cũng
không thấy được.
“Ta cảm giác thấy tên Thịnh này không làm người mạo hiểm, chỉ đi làm nhặt ve
chai thôi cũng đã có thể sống giàu sang rồi!” – Anna cũng không chịu nổi phải
phán cho Trần Thịnh một câu. Cả đời nàng chưa thấy tên người mạo hiểm nào mà
nhặt đồ kinh khủng như tên Trần Thịnh này cả, hoàn toàn là không bỏ sót bất kỳ
thứ gì.
“Chú ý chiến đấu kìa! Đừng để ý đến tôi!” – Trần Thịnh cũng không phản đối
cách nói của cô ta. Hắn trước khi đến thế giới này, phải đi làm thêm kiếm từng
đồng để sống, hiện tại chỉ quơ quơ trong tay đũa phép, cúi xuống nhặt được
tiền, chuyện đơn giản như vậy hắn có gì phải phàn nàn cơ chứ?
“Mọi người chú ý, chúng ta chỉ còn cách khúc quanh 10 mét nữa, và nếu tôi nhìn
không nhằm, bên trong đang lóe sáng màu vàng đó! Chuẩn bị chiến đấu đi!” –
John cắt ngang cuộc tranh luận về khả năng nhặt nhạnh của Trần Thịnh. Nếu như
có ánh sáng vàng, thì một là thứ người mạo hiểm thích nhất: rương vàng; còn
lại là ánh hào quang của hoàng kim tinh anh rồi.
Trần Thịnh cũng tạm ngừng sự nghiệp nhặt đồ của mình, hắn đứng thẳng người,
trong tay đũa phép liên tục múa may. Đội hình khô lâu binh vốn đã chết phân
nữa do hắn không bổ sung lập tức đầy quân số lại. “Mọi người để con quái hoàng
kim này cho tôi, nhờ mọi người bảo vệ sau lưng tôi giùm là được rồi!” – Trần
Thịnh đối với mọi người nói.
Chỉ cần phía sau lưng được bảo vệ an toàn, để Trần Thịnh toàn lực chống lại
một hoàng kim tinh anh, chuyện đó vẫn chưa làm khó được hắn. “Anh tốt xấu gì
cũng từng solo với Voldemort rồi đó chứ!” – Trần Thịnh trong lòng tự mãn nói.
Các khô lâu binh của Trần Thịnh đồng loạt giơ cao tấm khiên của mình lên, tạo
thành một cái thuẫn tường xông vào trong khúc quanh đó. Phía sau bọn chúng,
Trần Thịnh cùng với tám con khô lâu pháp sư cùng golem đất theo sát.
“Ầm!” – một tiếng vang thật lớn, một con khô lâu binh bị đánh bay, mất phân
nửa máu ngay lập tức. “Má ơi quái gì mà công kích mạnh như vậy chứ hả?” – Trần
Thịnh nhìn con khô lâu binh đứng lên mà hết hồn. Đúng như John dự báo, có một
con hoàng kim tinh anh bên trong khúc quanh, và nó là một con goatman, đặc
biệt cường tráng, gấp bội công kích vật lý, da dẻ cứng rắn cường hóa.
“John, từ nay ngậm cái mỏ quạ của nhà ngươi lại!” – Trần Thịnh bi phẫn hét
lên. Con goatman này hoàn toàn chính là một chiếc xe tăng, phòng ngự vật lý,
tấn công vật lý đều cực mạnh, máu cũng nhiều. Necromancer triệu hoán vật chủ
yếu là tấn công vật lý, này rồi sao mà đánh?
“Golem, lên đập nó cho anh! Toàn bộ khô lâu binh cùng vây lên, không được để
cho nó thoát khỏi vòng vây! Khô lâu pháp sư, cho anh tàn nhẫn đánh nó! Chẳng
phải chú mày chống chịu vật lý mạnh sao? Anh dùng ma pháp chơi chết chú!” –
Trần Thịnh ra lệnh xong cũng không nhàn rỗi, trong tay đũa phép một vung lên,
một đống lời nguyền lập tức hạ cánh trên người con goatman hoàng kim xấu số
đó.
“Stupefy!” – Tia sáng đỏ chói lòa đánh trúng con goatman khiến cho động tác
quơ rìu của nó lập tức ngừng lại, cứu một con khô lâu binh thoát khỏi vận mệnh
bị đánh bay như bạn của nó lúc nãy. Trần Thịnh canh chừng chỉ cần con goatman
bắt đầu tấn công lại cho nó một bùa kích choáng. Chiêu này xem ra cực kỳ hữu
hiệu, mặc dù không thể khiến đối thủ xỉu như trong Harry Potter, nhưng khiến
cho đối phương bị choáng một vài giây là chuyện dễ dàng.
Mà đối với Trần Thịnh, vài giây là quá đủ, “Stupefy” ít hao ma lực, chỉ cần
hắn canh chuẩn, đều đặn phát chiêu này, có thể khiến đối thủ hoàn toàn đứng
yên đó mà chịu trận. Trong khi các khô lâu của hắn không ngừng nghỉ dùng kiếm
của mình hỏi thăm ân cần lên người của con goatman.
Mặc dù khá là chậm, nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được máu của con
goatman đang nhanh chóng giảm bớt. Mà con goatman thì trừ lúc đầu đánh bay
được một con khô lâu binh, còn lại thời gian luôn nằm trong trạng thái bị
choáng do bùa chú của Trần Thịnh.
Rốt cuộc con goatman cũng không chịu nổi nữa, nó kêu rên một tiếng rồi ngã
xuống, trở thành con hoàng kim tinh anh chết uất ức nhất trong lịch sử Diablo.
Điều này cũng khiến cho sáu người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Thịnh.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy có một mạo hiểm giả giết một con hoàng kim tinh anh
một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Ôi Thịnh! Ta thật là phục ngươi quá đi!” – Adam lớn tiếng đánh vỡ sự yên lặng
của mọi người vì sự rung động của chuyện vừa xảy ra trước mắt họ.