Người đăng: tbthinh
Sáng hôm sau, Trần Thịnh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ba cô gái đang ngủ
trong lều của mình, rồi lập tức rời đi. Hắn không dám chờ đến các cô gái tỉnh
lại rồi lúc đó níu kéo hắn lần nữa, hắn sợ là không thể quyết tâm được.
Trần Thịnh bước đi khuất bóng thì cả ba cô gái đều đã tỉnh lại, các nàng vốn
không ngủ quá sâu, hắn vừa hôn thì các nàng đều đã tỉnh lại. Nhưng các nàng
cũng không cản lại hắn. Nếu hắn đã quyết định như vậy, là người yêu của hắn,
cách tốt nhất để giúp hắn yên lòng để chiến đấu là nghe theo hắn. Nếu không
hắn vừa chiến đấu vừa lo nghĩ chuyện hậu phương thì mất mạng như chơi.
Trần Thịnh đến nơi tập trung của đội đột kích là trước lều của Akara. Hắn đến
tương đối sớm, lúc này chỉ có Kashya và Deckard Cain cùng Akara đang trò
chuyện cùng nhau mà thôi. Trần Thịnh chào ba người họ rồi ngồi xuống một chiếc
ghế trong căn lều.
“Theo như yêu cầu của cậu, đội ngũ không được quá nhiều như vậy sẽ khiến cho
khả năng cơ động giảm xuống, chúng ta chọn thêm sáu người chiến hữu nữa cho
cậu.” – Kashya mở lời.
“À họ đến rồi kìa, để ta giới thiệu các cậu cho nhau: John – Paladin; Leo –
Druid; Adam – Babarian; Natalie – Asassin; Anna – Amazon; Nova – Sorceress và
Thịnh – Necromancer. Tất cả mọi người, trừ Thịnh cấp 14 ra, còn lại đều cấp
15.” – Kashya đơn giản giới thiệu đoàn người nhận thức lẫn nhau.
“Rất hân hạnh được cùng chung với mọi người trong nhiệm vụ lần này!” – Mọi
người đều lịch sự chào hỏi lẫn nhau. Lần này ra đi, không biết sống chết ra
sao, từng người đồng đội đều là một trợ lực giúp mình tăng cao khả năng sống
sót. Hiểu rõ điều đó nên không ai thích gây hấn với những người khác cả. Dù
cho Trần Thịnh đẳng cấp có thấp hơn họ, họ cũng biết, lần này điểm quan trọng
của nhiệm vụ, con rồng, là của hắn nên chẳng ai ngu mà đi gây hấn hắn.
Nói tới đây, không hiểu sao lúc trước khi đọc truyện Trung, chuyên gia vừa gặp
người khác thì nhân vật chính đã bị người ghét đi kiếm chuyện gây hấn. Trần
Thịnh cảm thấy có lẽ do đó là một phong cách của Trung đi, hoặc là tệ hơn,
nhân vật chính quá dễ khiến người khác ghét.
Nghĩ vu vơ một chút, lúc này Kashya nói rõ kế hoạch của lần hành động này với
mọi người:
“Căn cứ tình báo thu được, đến hiện tại bên ngoài Bloody Moor kéo dài đến Cold
Plain, có khoảng mười lăm vạn quái vật đang tập trung lại, trong đó có rất
nhiều quái vật tinh anh, đây gần như là toàn bộ số quái vật của cả chương 1.
Vậy nên nhiệm vụ của các cô cậu tất nhiên không phải là xông thẳng vào đội
quân này mà chịu chết.”
“Nhiệm vụ của các cô cậu đây là cưỡi con rồng của Thịnh, vượt qua đội quân
quái vật bên dưới, đi thẳng đến Stony Field. Tại đó, các cô cậu bắt đầu nhiệm
vụ quấy rối và do thám tình hình phía sau quân địch của mình. Nhớ rằng nhiệm
vụ này không phải là tấn công trực diện, mà làm cho phía sau bọn quái vật càng
không yên ổn càng tốt. Khiến cho chỉ huy của bọn quái vật không thể tập trung
toàn bộ tinh thần đi tấn công chúng ta được!”
Mọi người nghe Kashya bàn giao nhiệm vụ yên lặng gật đầu. Tuy rằng nói là
không tấn công trực diện, không phải đi chịu chết, nhưng mà nhảy vào giữa lòng
quân địch cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Nhất là khi chẳng ai biết được
hình chiếu của con ma vương Andariel có tự dưng nổi hứng lên chui ra tham gia
tiệc vui không. Nếu mà chuyện đó xảy ra, chín phần mười là đội đột kích này sẽ
không quay về được rồi.
Dặn dò thêm một số điểm cần lưu ý khác, Kashya kết luận: “Các cô cậu đây là
những người tài giỏi nhất tại Rogue Camp hiện tại. Chính vì vậy các cô cậu
phải biết giữ mình. Nếu chẳng may các cô cậu bỏ mạng ngoài đó, thì không những
nhiệm vụ thất bại, mà nhân loại cũng mất một chiến binh chống lại ác quỷ trong
tương lai nữa! Vậy nên, an toàn là trên hết, thấy không ổn thì lập tức lùi lại
cho tôi!” – Kashya vỗ bàn một cái nói.
Nhận thông điệp cuối cùng đó, cả nhóm rời khỏi lều của Akara, đoàn người đi
đến phía sau của Rogue Camp, nơi có một con sông khổng lồ chảy qua. Trên đường
đi, mọi người dân đều tập trung đến ven đường tiễn đưa họ, điều này làm Trần
Thịnh cảm giác như họ thật sự nhận một nhiệm vụ không đường về vậy.
Tại bãi đất trống ven sông, Trần Thịnh gọi ra Norbert. Vừa ra khỏi không gian
pet của chủ thần, con rồng lập tức vươn cánh ra, ngửa đầu lên trời thét dài
một tiếng. Thậm chí còn phun ra một cột lửa nữa. Xem ra nó rất thích ra ngoài
hít thở không khí nha.
Sau khi Trần Thịnh ra hiệu cho Norbert ngồi yên, cả nhóm bảy người leo lên
lưng con Norbert. Cũng khá là vất vả, vì cái lưng Norbert không bằng phảng mà
đầy gai tua tủa ra.
“Được rồi, lên đường thôi! Nguyện các vị thần phù hộ cho mọi người!” – Akara
chấp tay kính cẩn cầu nguyện. Mọi người có mặt tại đó cũng lập tức chấp tay
chúc phúc cho họ. Các thành viên của đội đều gật đầu chào mọi người, Trần
Thịnh vỗ Norbert một cái, con rồng lập tức vỗ mạnh hai cánh, phóng lên trời
cao.
Gió lạnh quất vào mặt, Trần Thịnh nhìn mặt đất ngày càng xa phía sau, Norbert
đã chao cánh, lượn về phía Stony Field bay đi. Bên dưới họ, Rogue Camp nằm gọn
trong tầm mắt.
Có vẻ như tất cả mọi người trong đội đột kích trừ Trần Thịnh đều lần đầu tiên
được bay. Vậy nên có người hưng phấn hô lên khoái trá, cũng có người kêu lên
sợ hãi, nhưng mà tất cả họ đều liều mạng mà nắm chặt mấy cái gai lưng của
Norbert để khỏi rớt xuống lưng rồng. Đặc biệt là anh chàng Leo, đặc thù nghề
nghiệp khiến anh chàng này đặc biệt rất có hứng thú với Norbert.
Thấp thoáng dưới những bóng mây, mọi người có thể thấy được đại quân quái vật
kéo dài liên miên bất tận đen nghịt đến chân trời. Thật sư so với lần trước
mấy ngàn con quái vật, cảnh tượng hiện tại đồ sộ hơn nhiều. Trần Thịnh nhìn
một cái, lập tức liền nhớ đến cảnh trong phim Lord of the Rings phần ba, khi
mà quân Orc tấn công con người tại thành phố Trắng Minas Tirith.
Chuyến bay kéo dài đến gần ba tiếng mới kết thúc. Lúc này Trần Thịnh có thể
nhìn thấy rõ bên dưới không còn bóng dáng của đại quân quái vật nữa. Trên thảo
nguyên, các hòn đá đủ mọi kích thước nằm rải rác khắp nơi, tiêu chí tượng
trưng cho Stony Field.
“Chúng ta hạ cánh xuống đây thôi!” – Trần Thịnh quay lại hét lớn với những
người còn lại. Cũng may là Norbert đã hạ thấp tốc độ xuống, nếu không thì cũng
chẳng ai nghe được hắn nói gì cả.
Sau khi mọi người gật đầu ra hiệu đồng ý, Trần Thịnh cho Norbert hạ thấp dần
độ cao, chọn một chỗ tương đối trống trải ít đá đáp xuống. Tính ra thì Norbert
đáp xuống và cất cánh đều nhẹ nhàng hơn máy bay nhiều, chỉ có điều khi bay thì
không tiện nghi như máy bay thôi. Cả đội xuống khỏi lưng rồng với đủ các loại
biểu hiện, có người vừa nhìn là biết muốn bay nữa, có người hoàn toàn chính là
có cho tiền cũng không muốn quay lại. Trần Thịnh cười thầm, xem như là khúc
dạo đầu vui vẻ đi.