Người đăng: tbthinh
“Rốt cuộc cũng kết thúc rồi!” – Trần Thịnh thở phào một cái. Đây là lần đầu
tiên hắn tham gia một cuộc chiến khổng lồ như vậy. Thú thật là lúc đầu khi
nhìn thấy cảnh mấy ngàn con quái vật cùng xung phong, khắp tầm mắt chỉ thấy
chi chít quái, lúc đó hắn hai chân cũng như nhũn ra vậy. Có điều Trần Thịnh
biết rõ, nếu hoảng sợ, không dám chiến đấu thì chỉ có con đường chết, vậy nên
hắn nâng cao tinh thần, lấy hết dũng khí đi chiến đấu.
Một lúc sau thì khi đã say máu rồi, lúc đó cũng chẳng biết sợ là gì nữa. Cứ
giết giết giết mà thôi. May mắn là sống sót được, không đến nỗi phơi thây
ngoài đồng hoang.
“Làm rất tốt Necromancer! Không ngờ khả năng chiến đấu của cậu lại cao như
vậy. Còn con rồng nữa? Của cậu hả?” – Đội trưởng của viện quân, một Paladin
tiến đến vỗ vai Trần Thịnh một cái.
“Ừ, con rồng này là của tôi. Các anh chiến đấu cũng rất tốt đấy chứ! Không có
các anh tôi đã bị bọn quái vật tinh anh đó giết chết, hoặc chỉ có thể đóng cửa
truyền tống trận rồi chạy về Rogue Camp rồi!” – Trần Thịnh cũng khen ngược lại
bọn họ.
Cả bọn đang tranh thủ nhặt chiến lợi phẩm của cuộc chiến lần này, đầy đất kim
tệ cùng các bình thuốc nằm rải rác khắp nơi. Thậm chí còn có vài món trang bị
rơi ra từ bọn quái tinh anh nữa, mặc dù không nhiều, nhưng mà là đồ xanh
dương.
“Lần này mặc dù nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng phong phú ghê nha! Riêng kim tệ
thôi chắc cũng ít nhất là hơn mười ngàn đi, trang bị nữa, cả trắng lẫn xanh
dương cũng hơn hai mươi bộ, nước thuốc cũng vài trăm bình!” – Trần Thịnh nhìn
quanh chiến trường đánh giá.
“Đúng vậy, tuy nhiên chúng ta cần nhanh chóng thu hoạch những chiến lợi phẩm
này rồi trở về Rogue Camp ngay, nơi này không nên ở lâu, chẳng biết khi nào
lại có một bầy mấy ngàn con quái chạy đến đây nữa đấy.” – vị Paladin kia nói.
Mọi người cũng nhất trí, vậy nên mọi người cùng nhau hợp lực, nhặt được càng
nhiều chiến lợi phẩm càng tốt. Ưu tiên trang bị rồi đến nước thuốc, cuối cùng
là kim tệ. Norbert không giúp gì được cho vụ này nên Trần Thịnh đem nó thu vào
trong không gian pet rồi.
Hối hả một lúc lâu, mất chừng ba mươi phút sau, mọi người mới xem như là hoàn
tất chuyện thu hoạch chiến lợi phẩm. Không kịp nghỉ ngơi, cả bọn lại chạy đến
truyền tống trận, các rogue phụ trách việc đoạn hậu và tắt truyền tống trận
luôn, trong khi bọn người mạo hiểm lại chạy về trước.
Cơn mê muội ngắn do truyền tống qua đi, tầm mắt của Trần Thịnh lại bị một mái
tóc xù che mất. Hermione lại như thường lệ chạy đến ôm chầm lấy hắn, mái tóc
của nàng lại che phủ tầm nhìn của hắn. Trần Thịnh cũng ôm chặt lấy nàng, nhấc
bổng nàng lên quay một vòng mới buông xuống.
Trần Thịnh cùng đoàn người bước ra khỏi truyền tống trận, hắn không quên lần
lượt ôm Celena và Elize một cái, hai cô gái này đến giờ khuôn mặt vẫn còn
trắng bệch vì sợ.
“Cậu đã làm rất tốt, Trần Thịnh, tất cả mọi người tại Rogue Camp mang ơn cậu!
Nhờ có tình báo cậu báo về mà chúng ta đã kịp thời rút hết các nhân viên tại
các nơi về lại đây. Giảm được số thương vong xuống thấp nhất.” – Trần Thịnh
được Akara đón chào.
“Ra là không chỉ Dark Wood bị tấn công mà các nơi khác cũng bị sao?” – Trần
Thịnh lúc này mới biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tất cả các cứ điểm
lớn nhỏ khác đều bị tấn công bởi lượng lớn quái vật. May mắn là nhờ có tình
báo của Trần Thịnh về hàng ngàn con quái vật bên ngoài Dark Wood khiến cho
Akara và Kashya nghi ngờ, lập tức báo động cho mọi người lui về, mới tránh
được thương vong.
Hiện tại toàn bộ người mạo hiểm và rogue đều đã tập trung về lại Rogue Camp,
mà bên ngoài Rogue Camp, quái vật cũng tụ tập lại rất đông. Trần Thịnh chạy
lên bức tường gỗ của Rogue Camp nhìn một cái, lập tức bị hù hết hồn. Vô biên
vô tận biển quái vật, nhìn cứ như là tất cả quái vật của chương 1 đều tập
trung về đây hết để tấn công Rogue Camp vậy. Trần Thịnh sơ bộ ước tính, ít
nhất là hơn mười vạn quái vật.
Chỉ đơn giản nhìn qua một cái mà hắn đã thấy được không ít tinh anh quái vật
hoặc là boss rồi, chữ xanh dương rất nhiều, chữ vàng cũng không hiếm. Lần này
nguy hiểm thật sự rồi, không chừng bỏ xác tại đây luôn ấy chứ.
Akara cũng đứng bên cạnh Trần Thịnh nhìn biển quái vật mênh mông nói: “Ta cũng
đã gửi yêu cầu viện binh, nhưng cũng chỉ có Lut Gholein gửi đến một nhóm dong
binh sa mạc cùng người mạo hiểm thôi, vẫn chưa đủ!” – Akara giọng buồn rầu
nói.
“Hiện taij Rogue Camp đang đứng trước nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay, nếu
như thất thủ, không chỉ đơn giản là chúng ta mất đi một căn cứ, mà cả nhân
loại cũng gặp nguy hiểm. Tất cả người mạo hiểm, những chiến binh hy vọng của
nhân loại, đều bắt đầu cuộc hành trình của mình tại Rogue Camp này. Không có
nó, chúng ta sẽ không có chỗ để người mới luyện tập.” – Trần Thịnh nghe Kashya
nói như vậy cũng gật đầu đồng ý.
“Tôi có một con rồng, cũng có thể giúp được đôi chút, nhưng mà ước chừng con
rồng này đấu với mấy con quái vàng kia chắc không được. Cao lắm thì có tôi
cùng chiến đấu, có thể chiến thắng một con quái vàng đi.” – Trần Thịnh trầm
ngâm ước lượng sức chiến đấu của Norbert nói.
“Như vậy là quá tốt rồi, được con nào đỡ con đó!” – Kashya lập tức vui mừng
nói. Bên cạnh nàng Akara cũng gật đầu, khóe miệng kéo lên một nụ cười.
Trần Thịnh quay trở lại lều của mình, hắn cũng không cần phải tham gia quá
nhiều chuyện bố trí phòng ngự. Vì hắn có một con rồng biết bay nên Akara và
Kashya đều đồng ý với nhau rằng, để hắn chiến đấu như một tổ hành động đặc
biệt vậy. Với khả năng bay lượn của mình, Norbert có thể mang theo Trần Thịnh
đi tấn công từ phía sau hoặc hai bên sườn kẻ địch một cách nhanh chóng.
Sự căng thẳng trong không khí tại Rogue Camp lúc này có thể cảm nhận được dễ
dàng. Từ bình dân cho đến các chiến binh, ai cũng khuôn mặt mang theo vẻ lo
lắng. Mặc dù bức tường gỗ kia cùng các chiến binh đã bảo vệ cho họ trong quá
khứ rồi, nhưng không ai dám chắc lần này Rogue Camp vẫn có thể đứng vững được.
Hắn cũng gặp được nhóm viện quân đến từ Lut Gholein, năm mươi dong binh sa mạc
dùng thương và kỹ năng quầng sáng, cùng với một đội hỗn hợp hai mươi người mạo
hiểm, đủ mọi nghề nghiệp. Bọn họ toàn bộ là cấp 19, vì nếu đạt cấp 20 thì họ
không thể quay lại Rogue Camp nữa, nếu có quay lại thực lực cũng bị ép xuống
cấp 19, rời khỏi mới khôi phục như cũ.
Trần Thịnh cũng không biết lý do vì sao lại có chuyện đó, nhưng mà có lẽ do
pháp tắc của thế giới này đi. Phòng ngừa chuyện những người cấp cao đi kéo
những người cấp thấp luyện cấp. Nếu đúng như vậy thì thế giới này cũng quá thú
vị đi, thậm chí còn có cả thiết lập để tránh chuyện kéo người mới nữa.