Đại Chiến Trong Rừng Sâu


Người đăng: tbthinh

Mấy con fallen can đảm vượt ra ngoài dự tính của nhóm Trần Thịnh, vì ngay cả
khi đã có hơn phân nửa fallen bị giết chết, bọn chúng vẫn điên cuồng vây quanh
nhóm người Trần Thịnh, điên cuồng mà tấn công hắn.

“Có cái gì đó không đúng ở đây! Celena, Alex, Susan, tập trung tấn công các
fallen shaman! Elize, Hermione, bảo đảm không được cho con fallen nào vượt qua
khỏi vòng phòng ngự!” – Trần Thịnh cấp tốc nói. Trán hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi,
tình hình hiện tại không hề khả quan chút nào.

Đúng như Trần Thịnh suy nghĩ, chuyện này không hề bình thường tí nào. Khi
fallen chỉ còn chừng bốn mươi con, cứ tưởng chẳng mấy chốc nữa sẽ giải quyết
được cuộc chiến, thì một đàn goatman khổng lồ xuất hiện. Gần trăm goatman, một
con số không tưởng!

“Không ổn, mọi người từ từ lùi lại, hướng về phía cứ điểm lùi lại nhanh lên!”
– Trần Thịnh vừa tung một kỹ năng răng độc vừa nói. Mặc dù địa hình rừng rậm
khiến cho răng độc không thể phát huy hết sức sát thương, nhưng mà hiện tại
quái trước mặt hắn tập trung đông, một phát vừa bắn ra lập tức mấy con trúng
chiêu.

“Hôm nay tụi quái mở tiệc tại đây sao?” – Trần Thịnh đoạn hậu, vừa lùi lại vừa
nói. Chuyện hoàn toàn bất ngờ, bản thân Trần Thịnh cũng chưa bao giờ thấy
nhiều như vậy quái vật bỗng dưng tập trung lại phục kích người mạo hiểm cả.

“Hermione, em đừng dùng bùa choáng, thế giới này quái vật bị choáng chỉ chừng
vài giây là tỉnh lại ngay thôi! Dùng bùa nổ tung hoặc trói buộc ấy!” – Trần
Thịnh nhắc nhở Hermione. Cô nàng vẫn quen cách chiến đấu tại thế giới cũ,
thỉnh thoảng lại dùng bùa choáng đánh gục một con goatman. Có điều chỉ cao lắm
là năm giây sau, nó lập tức lần nữa đứng lên, không hề hấn gì quơ lấy vũ khí
kêu gào vọt tới.

Cả nhóm năm người vừa đánh vừa lùi lại, họ chỉ mới cách cứ điểm truyền tống
trận có chừng năm cây số thôi. Đường rừng không dễ đi nên họ vẫn chưa đi xa
được. Gần cứ điểm như vậy mà có lượng lớn quái vật tập trung như thế này thì
đúng là chuyện lạ thật.

“Không biết bọn quái vật này đang âm mưu chuyện gì nữa đây?” – Trần Thịnh nhìn
chiến trường ngổn ngang xác chết nghĩ thầm. Cả nhóm đã tạm thời thoát được sự
truy đuổi của quái vật. Nhưng mà hiện tại mọi người ma lực đều cạn kiệt, cả
nhóm hiện tại rất nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả lúc bị vây quanh
lúc nãy. Vậy nên Trần Thịnh càng quyết định nhanh chóng quay lại cứ điểm, càng
nhanh càng tốt.

Năm cây số đường rừng không hề là một khoảng cách ngắn, cả nhóm rất vất vả mới
thấy được khoảng đất trống bao quanh cứ điểm. Có điều hiện tại nó cũng không
có còn trống nữa, vì trên mặt đất nằm la liệt xác quái vật. Điều này chứng tỏ
chiến đấu vừa mới kết thúc, vì xác quái vật tại đây sẽ tự biến mất sau một
thời gian ngắn, chừng khoảng một giờ hoặc hơn một chút.

“Mọi người cẩn thận, không biết trong cứ điểm có còn an toàn không nữa!” –
Trần Thịnh cẩn trọng nói. Sau một lúc lâu ma lực của mọi người cũng mới hồi
phục được chừng phân nửa thôi. Nếu hiện tại lại bị vây quanh thì chuyện không
hề vui chút nào cả.

Trên bức tường gỗ bao quanh lấy cứ điểm, một bóng người xuất hiện, giương cung
chỉ vào nhóm người Trần Thịnh, quát lớn: “Là ai? Mau báo tên họ và nghề
nghiệp!”.

“Necromancer Trần Thịnh, ma pháp sư Celena, Hermione, Elize, rogue Alex,
Susan!” – Trần Thịnh cũng lớn tiếng trả lời. Lập tức rogue trên bức tường hạ
cung xuống, kêu người mở cửa. “Là người mình! Người mạo hiểm đoàn đội! Mau mở
cửa cho họ.”.

Nhóm người Trần Thịnh vào trong cứ điểm, đội trưởng rogue thủ vệ tại chỗ này
đến chào hắn: “Các anh vẫn ổn chứ? Vừa nãy không biết vì chuyện gì mà quái vật
xung quanh khu vực này bạo động, điên cuồng tấn công cứ điểm. Nếu không nhờ có
một số mạo hiểm giả đang nghỉ ngơi ở đây trợ giúp, có lẽ chúng tôi đều đã chết
hết rồi!” – lời nói của đội trưởng rogue khiến Trần Thịnh nghe ra có chút gì
đó không bình thường.

“Quái vật cũng không thường bạo động như vậy đi! Hôm nay tụi nó ăn trúng thuốc
lắc hay sao vậy cà? Lại còn tấn công cứ điểm quy mô lớn nữa! Bên chúng ta có
thiệt hại gì không?” – Trần Thịnh hỏi – “Có sáu rogue không may bị thương.
Hiện tại họ đã được đưa về trại Rogue để chữa trị. Từ trại Rogue cũng điều
thêm đến một nhóm rogue mới. Hiện tại cứ điểm có tổng cộng bốn mươi rogue
phòng ngự.” – đội trưởng cũng đem tình huống báo lại cặn kẽ cho Trần Thịnh.

Các người mạo hiểm có vẻ đã tiêu hao quá nhiều nên khi nhìn thấy đám người
Trần Thịnh đến, lập tức tiến đến hỏi thăm hắn có thể chiến đấu được không. Khi
nghe được Trần Thịnh đảm bảo vẫn còn khả năng chiến đấu liền lập tức kéo nhau
về trại Rogue để bổ sung hết trơn rồi. Bây giờ Trần Thịnh trở thành chỉ huy
cao nhất tại cứ điểm này.

“Mọi người nghỉ ngơi đi, hiện tại chuyện canh gác giao cho các khô lâu của tôi
là được rồi! Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi lấy sức đi, rất có khả năng bọn
quái vật sẽ quay lại lần nữa đấy. Lúc đó còn cần chiến đấu nữa!” – Trần Thịnh
lập tức yêu cầu mọi người. Nhìn số khô lâu khổng lồ của Trần Thịnh, các rogue
đều vui vẻ phục tùng chỉ thị của hắn, người mạnh có tiếng nói, mà số lượng khô
lâu của hắn, đủ để chứng tỏ hắn là người mạnh.

“Hermione, Elize, hai em cũng đi nghỉ đi, lúc nãy chiến đấu các em đã mệt lắm
rồi!” – Trần Thịnh xoa đầu hai cô gái, để hai cô chui vào một căn lều nghỉ
ngơi. “Celena, em có bao giờ nghe nói đến mấy vụ tấn công quy mô như thế này
chưa? Anh cảm giác như có một âm mưu đang phủ lên đầu chúng ta vậy!” – Trần
Thịnh sầu lo nói. Nếu hắn không lầm, thế giới Diablo sẽ là nơi luyện cấp lí
tưởng cho hắn và những cô gái của hắn. Chính vì vậy mà hắn cũng rất lo ngại về
tình hình tại đây hiện tại.

Đồng ý là luyện cấp cũng có nguy hiểm, nhưng chẳng ai mong muốn đi luyện cấp
rồi chết luôn đi? Hiện tại, thế giới Diablo có vẻ như nguy hiểm hơn bề ngoài
rất nhiều, hơn cả những gì Trần Thịnh đã dự đoán. “Em chưa bao giờ nghe nói
đến chuyện như vậy cả anh à. Nhưng mà có thể bọn quái vật chỉ là muốn kiếm
chuyện cho vui cũng không chừng. Hình chiếu quái vật đâu có đủ trí khôn để đi
tấn công cứ điểm?” – Celena lạc quan nói.

Rốt cuộc Trần Thịnh cũng chỉ có thể ôm tâm trạng lo lắng đi canh gác, để cho
mọi người có thể thật tốt thư giản nghỉ ngơi hồi phục sức chiến đấu. Trần
Thịnh ngồi kế bên cái kẻng báo động, nhắm nghiền mắt lại, tinh thần liên kết
cùng với hai mươi ba con khô lâu trên tường gỗ đang dò xét xung quanh. Bên
cạnh hắn, golem đất như một vệ sĩ trung thành cảnh giác xung quanh, đảm bảo an
toàn cho Trần Thịnh.

Có vẻ Celena nói đúng, khi mà một đêm qua đi quái vật cũng không có tiến đến
tấn công cứ điểm nữa. Khoảng đất trống xung quanh cứ điểm lại sạch sẽ như
không có gì xảy ra, sau khi toàn bộ thi thể quái vật đã biến mất không để lại
dấu vết gì cả.

“Chắc là mình lo lắng quá thôi!” – Đến cả Trần Thịnh lúc này cũng thở phào nhẹ
nhõm cả người. Cả đêm qua hắn luôn nằm trong tình trạng nửa ngủ nửa tỉnh. Tuy
rằng có thể xem như ngủ, nhưng mà tinh thần căng thẳng lo lắng khiến cho chất
lượng giấc ngủ của hắn cũng như chất lượng mấy chiếc xe Trung Quốc vậy, hoàn
toàn chính là đồ vứt đi. Nên sáng hôm nay Trần Thịnh ngáp tới ngáp lui liên
tục.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #66