Tiến Vào Den Of Evil


Người đăng: tbthinh

Thực lực hiện tại cũng đã tạm ổn, Trần Thịnh quyết định đi về Den of Evil hoàn
thành nhiệm vụ này, với lại bên trong hang động này quái vật tập trung rất là
đông, luyện cấp cũng rất tốt. Với lực lượng ba khô lâu binh, một golem đất
cùng với hắn làm viễn trình tấn công, đội hình này tạm thời theo hắn là khó mà
bị vây chết được.

Từ vị trí hiện tại của hắn đi đến Den of Evil cũng mất hai ngày, một đường vừa
đi vừa đánh quái luyện cấp, quái vật tụ tập cũng nhiều hơn, từ 5-6 con một
bầy, giờ thành chục con một bầy là ít nhất rồi. Có chút nguy hiểm, nhưng mà
Trần Thịnh đều lần lượt tiêu diệt hết, cũng giúp kinh nghiệm hắn tăng lên đến
gần đến cấp 5.

Rốt cuộc cũng đến trước cái cửa hang này, Trần Thịnh cảm nhận được từng trận
mùi hôi thối bốc ra từ bên trong. Kèm theo như có như không tiếng gầm rú của
bọn quái vật.

“Thối quá! Bọn quái vật này thật là ăn ở mất vệ sinh quá đi! Thối như vầy mà
phải chui vô bên trong nữa, không cần quái vật giết, mình trước hết chết ngạt
rồi.” – Trần Thịnh đứng bên ngoài bịt mũi lại mắng to, trong bụng mặc dù ngàn
lần không muốn, nhưng mà vẫn cắn răng bước vào bên trong hang.

“Chơi game không cảm nhận được, giờ mới cảm giác được cái âm u lạnh lẽo bên
trong hang động này. Nếu mình không có năng lực hiện tại, còn là một người
bình thường, có cho tiền cũng không dám vô đây. Má ơi sởn hết cả ga dà rồi!” –
Trần Thịnh vừa cẩn thận quan sát xung quanh, vừa phàn nàn, cái này đúng là thử
thách tinh thần thật.

Hang động tầm mắt rất thấp, hoàn toàn chính là lờ mờ sáng, Trần Thịnh căng mắt
lên cũng chỉ nhìn thấy tối đa là 5 mét. Hiện tại hoàn toàn là dựa vào mấy con
khô lâu binh của mình, vì chúng nhìn bằng lửa linh hồn trong hốc mắt, nên hoàn
toàn không bị ánh sáng không tốt ảnh hưởng như Trần Thịnh.

Thật ra, Necromancer nói riêng và người mạo hiểm nói chung, chỉ cần đẳng cấp
đủ cao, tinh thần đủ mạnh, hoàn toàn có thể sử dụng tinh thần lực cảm nhận
xung quanh mà không cần phụ thuộc vào ánh sáng nữa. Tuy nhiên đáng tiếc hiện
tại Trần Thịnh vẫn chưa đạt được cái đẳng cấp đó.

Trong tay Trần Thịnh cầm một tấm bản đồ, không giống với trong game phải tự
lần mò mở hết bản đồ, tại thế giới hiện thực này, các người mạo hiểm tiền bối
đã vẽ lại hết địa đồ cho những người đi sau như hắn có thể dựa vào đó mà hành
động rồi. Rất tiện lợi, vậy nên hiện tại Trần Thịnh hoàn toàn là đang lần mò
theo tấm bản đồ trên tay mà từng bước từng bước thanh lý quái vật bên trong
hang động này.

“Bên kia có cái gì?” – Trần Thịnh chú ý tới một cục đen thui nằm ở rìa tầm mắt
của hắn. Tò mò, Trần Thịnh bước đến gần, suýt chút nữa không la lên một tiếng.

Trước mắt hắn là một bộ nữ thi, chính xác là một thi thể của một nữ rogue,
chính xác là phần còn lại của một nữ rogue. Khuôn mặt đã không thể nhận ra
được vẻ xinh đẹp lúc trước (tất cả các rogue đều khá xinh xắn), trên người
thịt chỗ bị ăn mất, chỗ bị cào nát. Có vẻ như là trước khi chết, nàng còn bị
bọn quái vật này xâm phạm qua, nơi thần thánh của người con gái giờ chỉ mơ hồ
một mảnh. Nàng nằm đó, cô độc, lạnh lẽo. Trần Thịnh bên cạnh nàng phát hiện
một bức thư, có thể là di ngôn của nàng chăng? Hắn không biết, nhưng cẩn thận
bỏ nó vào trong túi áo, Trần Thịnh lại đào một cái huyệt, đem nàng an táng vào
trong đó.

“Nếu như không cố gắng, thì cô gái đó chính là kết cục của mình.” – Trần Thịnh
im lặng nhìn nấm mồ vừa mọc nói. Chết vào tay của quái vật, đến một cái toàn
thây, một cái nấm mồ cũng là một chuyện xa xỉ đối với người mạo hiểm của thế
giới này. Họ huấn luyện, thức tỉnh năng lực, bước lên con đường chiến đấu
chống lại ác ma, rồi ngã xuống trên chính con đường đó. Thế giới này đã bao
nhiêu năm như vậy Trần Thịnh không biết, nhưng người mạo hiểm đã ngã xuống bao
nhiêu người, không có một người là không phải chết trong lúc chiến đấu với ác
ma.

Trần Thịnh bỗng cảm thấy thật đồng cảm với người của thế giới này, thiên sứ họ
tín ngưỡng không giúp gì nhiều, thậm chí còn muốn tiêu diệt họ. Chỉ có họ
người mạo hiểm và lính đánh thuê tự chiến đấu, chèo chống cho cả nhân loại
chống lại địa ngục ác ma. Cuộc chiến mới vô vọng làm sao.

“Mình sẽ kết thúc nó!” – Trần Thịnh kiên định quyết tâm trong lòng. Xoay người
rời đi, phía sau, một nấm mồ đơn độc nằm đó, chứng kiến giây phút này của Trần
Thịnh.

Trần Thịnh tiếp tục công cuộc luyện cấp của mình, sau một ngày mò mẫm trong
hang động hôi thối này, rốt cuộc hắn cũng lên cấp 5, học thêm kỹ năng cốt
thuẫn, có thêm kỹ năng phòng ngự này, hắn càng thêm to gan lớn mật mà chiến
đấu, tốc độ luyện cấp cũng tăng nhanh không ít.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #6