Người đăng: tbthinh
Mọi chuyện có vẻ như một lần nữa trở lại bình thường khi mà quái vật của phòng
chứa bí mật, tử xà, không xuất hiện tấn công học sinh nữa. Mọi người cũng bắt
đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Hermione một lần nữa lại cùng với Trần Thịnh
như hình với bóng, có vẻ như độ “như hình với bóng” còn “khủng” hơn xưa nhiều.
Nàng hiện tại cũng trở lại trạng thái điên cuồng ôn thi như năm ngoái, trong
khi Trần Thịnh lại cần làm nhiều chuyện hơn là chỉ ôn thi.
“Vậy, con khẳng định là lối vào phòng chứa bí mật nằm trong nhà vệ sinh nữ
trên lầu hai? Nơi 50 năm trước xảy ra vụ án mạng đó?” – trong văn phòng hiệu
trưởng, cụ Dumbledore nhìn Trần Thịnh qua cặp kính nửa vầng trăng của mình,
nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy thưa giáo sư! Năm mươi năm trước, con ma khóc nhè đã vô tình xuất
hiện đúng lúc người thừa kế đến mở lối vào phòng chứa bí mật, vậy nên đã xảy
ra chuyện đáng buồn đó. Hermione cũng suy đoán, con rắn di chuyển quanh lâu
đài bằng hệ thống ống nước ngầm trong các bức tường. Theo con suy đoán, cửa
vào trực tiếp phòng chứa bí mật chắc chắn là tại nhà vệ sinh nữ. Và, cũng chỉ
có người thừa kế của Slytherin, tức là người có khả năng xà khẩu, mới mở được
cánh cửa này.” – Trần Thịnh tiếp tục.
“Nếu nói vậy, Harry là người thừa kế của Slytherin sao?” – giáo sư Snape đứng
một bên nói. “Theo em thì những vụ tấn công không hề liên quan gì đến Harry cả
thầy Snape ạ!” – Trần Thịnh cười với thầy Snape. “Thầy Dumbledore, thầy nghĩ
sao về chuyện các trường sinh linh giá của Voldemort? Nếu em không lầm, Tom
Marvolo Riddle viết lại là I am Lord Voldemort đi. Mà họ Marvolo, không phải
là hậu duệ cuối cùng của Slytherin sao? Những kẻ điên chỉ nói chuyện với nhau
bằng xà khẩu?” – Trần Thịnh mỉm cười nhìn cụ Dumbledore, trong khi giáo sư
Snape nhíu chặt hai chân mày lại với nhau.
“Chứa một mảnh linh hồn của Voldemort, em nghĩ chiếc Trường sinh linh giá hoàn
toàn có thể chi phối một người nào đó làm theo lệnh của Voldemort, thậm chí,
phục sinh Voldemort một lần nữa?” – Trần Thịnh tung bom. “Nếu Harry là một xà
khẩu, mà lại không có quan hệ máu mủ gì với Slytherin, như vậy, biết đâu, một
mảnh linh hồn của Voldemort nằm trong cậu ấy, và, bản thân cậu ấy chính là một
trường sinh linh giá mà cả Voldemort cũng không hay biết?” – Trần Thịnh tung
bom nguyên tử ra.
Cụ Dumbledore và giáo sư Snape trừng to hai mắt, lần đầu tiên cho đến giờ,
Trần Thịnh thấy được một sự ngạc nhiên lớn đến như vậy trên gương mặt lúc nào
cũng bình thản hoặc lạnh như tiền của cụ Dumbledore và giáo sư Snape. Đặc biệt
trên gương mặt giáo sư Snape còn có một sự kinh hoàng không hề nhẹ, thầy có vẻ
như đang cực lực cố gắng kiềm chế cảm xúc trong người.
“Nếu đúng như con suy đoán, thì đây quả là một điều cực kỳ tệ hại!” – Cụ
Dumbledore chạm các đầu ngón tay vào nhau nói – “Một trường sinh linh giá bên
trong trường học đang ảnh hưởng đến một học sinh vô tội nào đó của chúng ta,
và một trường sinh linh giá là bạn bè, học sinh của chúng ta. Điều này không
hề tốt tí nào cả!” – Cụ Dumbledore chậm rãi lắc đầu, chùm râu bạc phơ vĩ đại
của cụ nhè nhẹ đông đưa theo động tác của cụ.
“Chuyện đó có thể giải quyết sau, hiện tại cái chúng ta cần làm là xử cho xong
con tử xà trong phòng chứa bí mật. Chuyện này đã kéo dài hàng ngàn năm nay
rồi, đã đủ lâu rồi. Chúng ta cần giải quyết triệt để nó. Không phải ai cũng sẽ
may mắn không nhìn trực tiếp vào mắt con tử xà cả, con ma khóc nhè là một ví
dụ đau đớn về chuyện đó.” – Trần Thịnh đứng lên nói, đánh thức hai người đàn
ông còn đang chìm trong cơn sốc về tin tức vừa nhận được.
Rốt cuộc vẫn là quyết định xong chuyện đi tiêu diệt tử xà. Trần Thịnh sẽ mang
theo Harry, cùng với giáo sư Dumbledore, giáo sư Snape, giáo sư McGonagall và
giáo sư Flitwich cùng nhau tiến vào đáy đường ống ngầm. Đội hình hiện tại có
thể nói là xa hoa nhất của Hogwarts, nếu như bao nhiêu đây phù thủy mạnh mẽ
vẫn không xử lý được con tử xà thì xem như đóng cửa trường là vừa.
Tuy nhiên khi mọi người vẫn chỉ mới vừa lên kế hoạch hành động, thì một chuyện
tồi tệ đã bất ngờ xảy ra. Thầy giám thị Filch vọt vào phòng giáo viên, nói với
giọng hốt hoảng: “Có một vụ tấn công! Có một vụ tấn công nữa!” – Các giáo viên
đồng loạt đứng dậy, chạy theo thầy Filch.
Địa điểm là chỗ xảy ra vụ tấn công đầu, lúc này một hàng chữ khác đã xuất hiện
trên bức tường được Trần Thịnh và thầy Filch cọ sạch từ trước: “Bộ xương của
con bé sẽ vĩnh viễn nằm lại trong phòng chứa bí mật”.
Các giáo viên chủ nhiệm lập tức trở về ký túc xá, kiểm tra toàn bộ học sinh
của mình. Trần Thịnh và cụ Dumbledore ngồi im lặng trong văn phòng hiệu trưởng
chờ đợi. Người trở về đầu tiên là giáo sư Sprout và giáo sư Snape: “Học sinh
nhà tôi không có ai mất tích cả, tất cả đều có mặt.” – Trần Thịnh thấy giáo sư
Dumbledore thở phào một cái. Cụ cho hai vị giáo viên chủ nhiệm ngồi chờ hai
người còn lại.
Lát sau, giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwich trở lại văn phòng hiệu trưởng,
theo sau giáo sư McGonagall còn có Harry. Khuôn mặt giáo sư McGonagall trắng
bệch, còn giáo sư Flitwich thì đang run lên nhè nhẹ. “Trò Ginny Weasley không
thấy, đó là trò Ginny!” – giáo sư McGonagall nói. “Trò Cho Chang mất tích,
toàn bộ học sinh của nhà Ravenclaw không thấy cô bé!” – giáo sư Flitwich tiếp
lời, cả hai giáo sư có vẻ vẫn chưa hết sốc vì việc này.
“Chúng ta cần lập tức hành động ngay! Giáo sư Dumbledore!” – Trần Thịnh quay
sang nói với giáo sư Dumbledore lúc này cũng đã đứng lên khỏi chiếc ghế hiệu
trưởng của mình. “Giáo sư Snape, giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwich theo
tôi. Thịnh, trò hãy dẫn ta đến chỗ nhà vệ sinh nữ đó. Harry, con cùng chúng ta
đi thôi!” – cụ Dumbledore quyết định, và đoàn người lập tức khởi hành. Trần
Thịnh cũng kịp vớ lấy chiếc nón phân loại đang nằm trên kệ đưa cho Harry,
trong khi con phượng hoàng Fawkes đã đậu lên vai cụ Dumbledore.
Mọi người vội vã đi đến chỗ nhà vệ sinh nữ lầu hai, Trần Thịnh bước vào, và đi
thẳng đến một cái bồn rửa mặt, nơi có khắc ký hiệu một con rắn nhỏ xíu màu
bạc. “Nhờ Harry rồi, cậu hãy nói đại loại như là mở ra chẳng hạn!” – Trần
Thịnh vỗ vỗ vai Harry bên cạnh nói. Cậu nhóc bước tới, nhìn con rắn nhỏ rất
chăm chú, sau đó nói “Mở ra!”.
“Harry, cậu vẫn nói tiếng Anh, hãy tưởng tượng con rắn đó đang sống, và cậu
muốn nói chuyện với nó! Cố lên nào!” – Trần Thịnh trấn an Harry khi thằng nhóc
có vẻ hoang mang vì không có chuyện gì xảy ra.
Lần này Harry càng thêm cực kỳ chăm chú nhìn vào con rắn, hồi lâu nó thốt lên
một tiếng rít chói tai, nghe như tiếng những con rắn vẫn hay hít hà. Và điều
kỳ diệu đã xảy ra. Bồn nước tuôn ra một thứ ánh sáng trắng rực rỡ và bắt đầu
xoay tít, một giây sau, cái bồn nước hạ xuống, để lộ một cái ống nước khổng lồ
đủ để một người lớn chui vào bên trong.
“Chúng ta xuống thôi!” – Cụ Dumbledore nói rồi dẫn đầu lao xuống, tiếp theo là
Trần Thịnh, Harry và các giáo sư. Mọi người cứ tuột hoài tuột hoài trong ống
nước, không biết đến bao lâu rốt cuộc cái ống bớt dốc và Trần Thịnh bị hất
văng ra khỏi ống nước. Nhẹ nhàng đáp xuống nền đất, đây là một hang động tối
om đủ cao để mọi người có thể thoải mái đứng thẳng người. Phía sau hắn, mọi
người lần lượt xuống tới.