Tai Nạn Đêm Giáng Sinh


Người đăng: tbthinh

Đến cuối cùng khi Harry biểu diễn xà ngữ, thì dẫn đến một hồi bạo động lớn,
khi mà mọi người bắt đầu trách xa nó như là trách ôn dịch vậy. Trần Thịnh cũng
đi theo phía sau.

Harry và Ron bắt đầu nói về xà khẩu, khi mà Ron cực kỳ kinh ngạc và kích động
nói với Harry rằng đó là một năng khiếu hiếm hoi không phải bất kỳ phủ thủy
nào cũng có khả năng đó cả. Và mọi người đều đã hiểu lầm Harry là người thừa
kế của Slytherin vì ai cũng biết, Slytherin là một xà khẩu.

“Chuyện này hoàn toàn ngu xuẩn! Nếu như Harry là người thừa kế của Slytherin
và là người mở phòng chứa bí mật cũng như thả con quái vật đó ra tấn công mọi
người thì hoàn toàn không hợp lý. Thứ nhất: một trong những người bạn thân của
Harry là Hermione, một phù thủy xuất thân từ Muggle. Thứ hai: chuyện người
thừa kế làm đang vi phạm pháp luật nghiêm trọng, và không có bất kỳ lý do gì
để Harry chứng tỏ trước đám đông một cách công khai rằng mình là người thừa kế
của Slytherin cả!” – Trần Thịnh im lặng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng nói.

Harry, lúc này như tìm được một nhánh cỏ cứu mạng, liên tục gật đầu tán đồng
những gì Trần Thịnh nói. “Hơn nữa, cho dù cậu có là hậu duệ của Slytherin, thì
đó không có nghĩa là cậu xấu xa. Cậu hoàn toàn không phân biệt đối xử với phù
thủy xuất thân là Muggle, cậu không kỳ thị bất kỳ ai. Như vậy cho dù cậu có là
hậu duệ của Slytherin thì thế nào nào? Cậu chỉ kế thừa dòng máu, không kế thừa
tư tưởng lập dị điên khùng ấy!” – Trần Thịnh tiếp tục – “Và trên hết, cậu là
Harry Potter, và cậu là chính cậu, chứ không phải là Salazar Slytherin chuyển
thế gì cả!” – Trần Thịnh kết luận.

“Cảm ơn cậu luôn tin tưởng mình, Thịnh!” – Harry xúc động nói. “Tuy nhiên
không phải ai cũng nghĩ được như vậy đâu, vậy nên sau đêm nay cậu chuẩn bị tin
thần bị mọi người nghi ngờ đi!” – Trần Thịnh tạt cho Harry một chậu nước lạnh.

Sau mấy vụ tấn công, hiện tại công việc chăm sóc nhân sâm được giao cho giáo
sư Sprout, Elize và Trần Thịnh, vì không ai có thể được giáo sư Sprout tin cậy
để làm công việc này. Mà hiện tại nhân sâm đã cực kỳ quan trọng vì nó là
phương thuốc chủ yếu để hồi phục bà Noris và Colin đang nằm trong bệnh xá kia.

Hôm nay, tuyết rơi dày đặc bên ngoài, Trần Thịnh trở về từ nhà kính cũng không
muốn ra ngoài lần nữa, hắn tắm một cái, sau đó đi thẳng lên thư viện.

Tuy nhiên mọi chuyện cũng không hề êm đẹp tí nào khi mà một vụ tấn công khác
lại xảy ra với Nick suýt mất đầu nhà Gryffindor và Justin nhà Hufflepuff. Trần
Thịnh lại nhìn thấy Harry có mặt tại hiện trường. Hắn cáu lên, vượt qua đám
đông đi thẳng đến bên cạnh Harry quát nó: “Làm sao mà cậu lúc nào cũng có mặt
quá đúng lúc vậy hả? Thiệt tình mình nghĩ cậu nên ở yên trong ký túc xá của
mình đi!” – Trần Thịnh nộ khí xung thiên nói với Harry. Đũa phép lại bắt đầu
vung lên, Justin được phiêu lên và Trần Thịnh mang nó về bệnh thất, trong khi
con ma Nick được Trần Thịnh dùng một cái vòng phép thuật kéo theo ở phía sau.

Trần Thịnh xử lý nạn nhân thì giáo sư McGonagall đã mang theo Harry về phòng
hiệu trưởng. Trần Thịnh không biết là lần này Harry có chịu nói hết sự thật ra
hay lại giấu nhẹm đi như trong nguyên tác, hắn hiện tại càng thêm căng thẳng
khi mà giáng sinh sắp đến gần, và hắn không biết bằng cách nào mà diệt được
con rắn cho ổn thỏa, hoặc là thu phục được nó. Có điều khả năng thu phục con
rắn giảm đáng kể khi Trần Thịnh nhìn thấy cảnh con rắn đen dịu ngoan ra sao
khi Harry rít lên bằng xà ngữ.

“Có lẽ rắn là loài đặc biệt chỉ thuần phục những người nói được xà khẩu thôi?
Nếu như vậy kế hoạch mang tử xà đi đấu nộc độc với các ma vương đã gần như phá
sản rồi.” – Trần Thịnh nuối tiếc nghĩ thầm. Hắn vẫn còn đang thắc mắc không
biết nộc độc tử xà với lại nộc độc của Andariel ma vương cái nào mạnh hơn đây.

Với Nick suýt mất đầu, Trần Thịnh không có cách nào ngoài chuyện là yểm bùa
giúp gia tăng tốc độ tự hóa giải lời nguyền của chính ông ta. Ma thì tất nhiên
là đã chết rồi, và dạng tồn tại đặc thù này có khả năng tự chữa khỏi rất khá.
Ít nhất là với sự trợ giúp của Trần Thịnh, ông ta sẽ mau chóng khỏe lại, hay
chính xác là có thể trở lại là một con ma bình thường.

Giáng sinh năm nay, Trần Thịnh cũng như thường lệ ở lại trường, trong khi hầu
hết các học sinh đều đăng ký về nhà nghỉ lễ hết cả. Năm nay Trần Thịnh quyết
định tặng cho Hermione một đôi bông tai, Cho Chang, Ginny và Elize cũng được.
Loại bông tai này không cần xỏ lổ tai mà chỉ cần đặt lên là nó sẽ dính vào đó
thôi. Tất nhiên nó không chỉ là một vật trang trí mà còn có một ma pháp trận
bảo vệ bên trên nữa. Ít nhất nó sẽ đảm bảo các cô bé không bị giết mà chỉ bị
hóa đá nếu đối đầu với tử xà.

Tất nhiên giáng sinh năm nay không hề yên bình tí nào, Hermione có vẻ như quá
nhiệt tình vào món thuốc đa dịch của mình mà quên luôn chuyện tặng quà cho
Trần Thịnh. Hắn cũng không để ý lắm. Sinh nhật hắn còn bị thiên hạ quên hoài
riết rồi cũng quen.

Trần Thịnh cũng không tham gia vào vụ trà trộn vào phòng sinh hoạt chung nhà
Slytherin đó. Hắn hiện tại đang chờ ở một góc hành lang, khi nhìn thấy Harry
và Ron trong bộ dáng của Crabbe và Goyle bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Trần
Thịnh liền bước vào bên trong.

Có tiếng khóc thút thít vang lên từ một buồng vệ sinh và tiếng con ma khóc nhè
Myrtle cười khoái trá. Trần Thịnh đi thẳng đến chỗ phát ra tiếng động, phá cửa
bước vào.

Trước mắt Trần Thịnh, Hermione lúc này cả người mọc đầy lông, khuôn mặt đã
biến thành một con mèo, thậm chí còn có một cái đuôi xuất hiện nữa. Không thèm
đếm xỉa đến tiếng giật mình kinh hãi của Hermione, Trần Thịnh rút đũa phép ra,
một tay vịnh lấy vai Hermione nói:

“Em bắt đầu học hai tên đó phá phách rồi!” – Trần Thịnh bắt đầu lẩm bẩm những
câu thần chú tối nghĩa, lông trên người của Hermione cũng bắt đầu giảm bớt.
Hắn lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc, mở nắp ra nói với Hermione: “Uống cái
này đi, anh biết bọn em đang chế thuốc đa dịch, vì lo sẽ xuất hiện sai lầm nên
anh đã chế trước thuốc giải cho trường hợp xấu nhất rồi. Xem ra anh không lo
lắng thừa.” – Hermione nhìn Trần Thịnh bằng ánh mắt hiện tại màu vàng như một
con mèo, sau đó ngửa đầu uống hết bình thuốc hắn đưa cho.

Trần Thịnh ẫm Hermione lên tay, phủ lên hai đứa bùa tàng hình, sau đó lủi
thẳng đến phòng cần thiết, lúc này phòng cần thiết có một chiếc giường bệnh
trắng nằm đó. Trần Thịnh đặt Hermione xuống giường, bắt đầu phối hợp với thuốc
giải đọc các thần chú để giải trừ sai lầm chết người lần này.

“Thuốc đa dịch là dùng để biến thành người khác, nếu em sai lầm trong vật dẫn
cuối cùng, chẳng hạn như lần này chắc chắn là một cái lông mèo, thì hậu quả
rất nghiệm trọng. Hiện tại không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng mà em sẽ không biến
trở lại thành hình người được sau một tiếng. Giờ em nằm yên tại đây nghỉ ngơi,
trong khi anh phối hợp thuốc giải, hy vọng là trong đêm nay em sẽ trở lại hình
dáng cô bé dễ thương ban đầu.” – Trần Thịnh thao thao bất tuyệt. Trong khi đó
vẻ mặt của Hermione cũng càng ngày càng khác đi, ánh mắt nhìn hắn cũng trở lại
giống với ngày xưa lúc năm nhất.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #50