Người đăng: tbthinh
Trần Thịnh khó nhọc gọi Elize trong đầu, nàng bạch kỳ mã như một cơn lốc xuất
hiện trước mặt hắn, dìu hắn về chòi của Hagrid nghỉ ngơi.
“Anh bị làm sao vậy? Ma lực của anh gần như cạn kiệt luôn!” – Elize lo lắng
nói, nàng nghĩ Trần Thịnh lại vừa đấu với Voldermort. “Có một con gia tinh ngu
ngốc định dùng trái Bludger tấn công Harry khiến nó phải nghỉ học về nhà, anh
giải lời nguyền nó yểm lên hai trái Bludger mới mất nhiều ma lực như vậy thôi,
anh không sao đâu em!” – Trần Thịnh nằm dài trên sô pha của lão Hagrid trong
khi lão đi pha trà cho hắn và Elize. Ngăn cản Elize không cần trị liệu cho
mình, Trần Thịnh hỏi Hagrid lúc này đang ngồi đối diện hắn:
“Hagrid, dạo này rừng cấm vẫn ổn chứ?” – “Ừ mọi chuyện vẫn ổn, trừ việc lũ
nhện đang có vẻ rất là căng thẳng, dường như tất cả nhện trong lâu đài đều
chạy về trong rừng rồi.” – lão Hagrid vừa uống trà bằng cái tách khổng lồ của
mình vừa nói.
Trần Thịnh cựa mình tìm một vị trí thoải mái hơn trên đùi Elize, nói: “Sao bác
không đi hỏi con nhện của bác xem sao? Chắc là nó sẽ trả lời cho bác vì sao
đấy. Xong rồi bác nhớ nói đáp án cho cháu. Cháu cần thêm manh mối cho vụ tấn
công bà Noris hồi hôm Halloween vừa rồi.” – Trần Thịnh nhíu nhíu mày nói.
Nhưng hắn nhanh chóng thư giãn khi đôi tay như búp sen của Elize bắt đầu vuốt
nhẹ trên đầu hắn.
Đang trò chuyện câu được câu không với Hagrid về các sinh vật trong rừng cấm
thì tiếng gõ cửa vang lên, bộ ba đến thăm Hagrid. Do Harry không bị thương gì
trong trận đấu lần này nên chúng quyết định đến thẳng chòi của lão Hagrid thăm
người bạn khổng lồ của bọn họ.
Trần Thịnh cũng mệt mỏi ngồi dậy, cũng không nên nằm dài trên đùi người yêu
khi có người khác đến đi. Lão Hagrid thì khác, gần như là bạn cùng chung sở
thích về các sinh vật huyền bí nên không sao. Thỉnh thoảng hắn và Hagrid vẫn
còn cùng nhau đi thăm Norbert mà.
Bước vào đúng là bộ ba Harry, Ron và Hermione. Cả bọn ngạc nhiên khi nhìn thấy
Trần Thịnh và Elize đều đang ở đây. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh
của Trần Thịnh thì Hermione lập tức định hỏi thăm, nhưng khi nhìn thấy Elize
đang ngồi bên cạnh hắn thì nàng nhịn xuống.
“Thịnh, cậu làm sao vậy? Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm?” – Cuối cùng vẫn là
Ron lên tiếng, không đầu không não nhiều khi cũng khá tốt. “Tiêu hao ma lực
quá nhiều nên mệt thôi, tí là khỏi ấy mà!” – Trần Thịnh cũng không thể nào
chửi tên lơ ngơ này khi hắn hỏi thăm mình đi. Hắn nặn ra một nụ cười miễn
cưỡng, quay sang hỏi chuyện Harry:
“Cậu bay cừ lắm Harry, nếu không thì cậu đã không chịu nổi tới khi mình giải
quyết hai trái Bludger rồi!” – Harry lúc này mặt đỏ bừng nói: “Cám ơn cậu
Thịnh! Không có cậu thì mình đã bị trái Bludger quỷ quái đó quật chết rồi!”.
Trần Thịnh cười cười không nói, đó là sự thật, không lẽ bây giờ khách sáo nói
là cậu chỉ bị gãy tay, sau đó bị Lockhart rút hết xương, nằm bệnh xá một đêm
chờ xương mọc trong đau đớn sao? Fan cuồng Lockhart Hermione đang ở bên cạnh
đây sẽ không để yên cho hắn. “Cậu biết ai đã yểm bùa trái banh không? Lại là
Snape hả?” – Harry hỏi.
“Mình nghĩ có lẽ một sinh vật không phải người đã yểm bùa trái banh, vì mình
đã mất rất nhiều ma lực để phá giải nó. Nếu là người ám, thì không cần phải
tốn sức đến vậy. Thêm nữa, là giáo sư Snape, Harry à. Và thầy là người đã từng
cố cứu sống cậu lúc cậu lần đầu tiên cưỡi chổi thi đấu Quidditch đó. Không có
thầy thì mình chưa kịp đốt lửa hất Quirrell ra thì cậu đã té lộn cổ chết rồi!”
– Trần Thịnh lại răn dạy Harry.
Hắn có thể thấy trong con mắt màu xanh lục đó tràn đầy không phục, chán ghét.
Trần Thịnh đết thể hiểu nổi vì sao mà tên Harry này lại cứng đầu đến vậy, lần
đó, chính Snape là người cứu mạng nó, chứ không phải Hermione. Vậy mà nó cứ
vẫn nghi kỵ Snape, thậm chí khi biết rõ mọi chuyện cũng không nói được một lời
cám ơn. Rõ ràng là một đứa trẻ mất dạy theo đúng nghĩa đen (không ai dạy dỗ
chuyện lễ nghĩa cả), hay là một tên vô ơn rõ ràng. “Chúa cứu thế đấy!” – Trần
Thịnh khinh bỉ.
Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui, Trần Thịnh cũng lười tiếp tục nói
chuyện với Harry nữa. Hắn đứng lên, lảo đảo phải vịnh vào vai Elize, bỏ về lâu
đài một cách khó nhọc, từ chối lời mời nghỉ ngơi thêm chút nữa của lão Hagrid.
“Em nghĩ, Harry không nên nghĩ như vậy đối với giáo sư Snape. Thầy ấy bề ngoài
lạnh lùng, nhưng em có thể cảm nhận được một tình yêu chảy bỏng vẫn luôn hiện
hữu trong tim thầy ấy!” – Elize, vốn nhạy cảm với những gì tà ác và thiện
lương, nói ra suy nghĩ của mình. “Anh cũng biết điều đó em à, đó là tình yêu
cả đời thầy ấy dành cho mẹ của Harry. Có điều thằng nhóc cứng đầu đó lại không
biết về điều đó, và vẫn luôn mù quán tin tưởng rằng cảm nhận của mình về thầy
Snape là đúng: một phù thủy hắc ám đột lốt giáo sư luôn cố tìm cách giết nó.”
– Trần Thịnh nói.
Tối hôm đó, khi Trần Thịnh đang trở về tháp Ravenclaw từ phòng bếp cùng Elize
thì hắn bắt gặp một cảnh tượng hãi hùng: thằng nhóc Colin nhà Gryffindor bị
hóa đá, trên tay vẫn còn cầm khư khư cái máy ảnh của mình. Vậy là cuộc tấn
công thứ hai đã xảy ra.
Trần Thịnh lập tức gọi ra thần hộ mệnh đi kiếm cụ Dumbledore, trong khi hắn
thì lăm lăm đũa phép trong tay, dùng một bùa phiêu phù mang Colin đến bệnh xá.
Khi Trần Thịnh vừa đặt Colin xuống một chiếc giường trống của trạm xá thì giáo
sư Dumbledore, giáo sư McGonagall và giáo sư Snape đều chạy tới (sao chỗ nào
cũng có mặt thầy vậy thầy Snape?). “Lại một vụ tấn công nữa rồi thưa giáo sư!
Em nghĩ thật sự là con quái vật trong phòng chứa bí mật đó có khả năng lởn vởn
khắp trường bằng một cách nào đó mà không bị phát hiện. Thầy có nghĩ ra cái gì
có thể giúp con quái vật di chuyển như vậy khắp trường sao?” – Trần Thịnh nhìn
giáo sư Dumbledore nói.
Cụ Dumbledore, lúc này đang chăm chú nhìn cuộn phim cháy khét được Trần Thịnh
lấy ra từ trong máy chụp hình trên tay Colin nói: “Ta không biết, Thịnh à.
Nhưng mà nếu con có thêm manh mối nào, hãy nói với thầy ngay lập tức!” – Trần
Thịnh gật đầu, chuyện đương nhiên, hắn không muốn lại một mình đấu trong khi
hoàn toàn có thể cả bọn cùng lên đập nó một trận như vậy.
Vụ tấn công thứ hai này khiến lâu đài chìm trong khủng hoảng, mọi người đâm ra
sợ bóng sợ gió. Các học sinh bắt đầu truyền tay nhau những bùa hộ mệnh một
cách lén lút không để cho các thầy cô biết. Trần Thịnh phì cười khi biết
Neville thậm chí còn có cả một cái đuôi kỳ nhông đang thối rữa, may là hắn
không ở cùng phòng với cậu nhóc này.
Trần Thịnh nhìn thấy cái vạc chế thuốc đa dịch của nhóm ba người đã tiến triển
khá tốt, hắn nghe được đã có một vụ nổ trong lớp học độc dược khiến dung dịch
sung tấy văng khắp phòng. Xem ra là các bạn Gryffindor dũng cảm đã tập hợp đủ
nguyên liệu để chế thuốc đa dịch rồi.
Giáo sư Lockhart, vẫn là tổ chức câu lạc bộ đấu tay đôi, và mọi chuyện cũng
tồi tệ y như trong nguyên tác khi Lockhart bị Snape đánh văng ra khỏi sàn đấu
như một cái bao tải rách mà không tốn tí sức nào.