Người đăng: tbthinh
Trần Thịnh hiện tại đã thành thói quen chuyện cưỡi bạch kỳ mã di chuyển. Lần
đầu tiên cưỡi còn có cảm giác là lạ, cũng hơi mất thăng bằng, nhưng giờ đã
không còn cảm giác khó chịu đó nữa. Giờ Trần Thịnh có thể hoàn toàn ngồi vững
trên lưng Elize khi nàng phóng nước đại trong rừng cấm. Trần Thịnh vẫn còn nhớ
lần đầu khi hắn đang cưỡi Elize chạy trong rừng gặp phải một nhóm nhân mã. Bộ
mặt gặp quỷ của tụi nhân mã lúc đó khiến Trần Thịnh hiện tại nghĩ lại vẫn cười
phun.
Hôm nay Trần Thịnh về đến lâu đài thì đi thẳng lên văn phòng hiệu trưởng, hai
bức tượng đá canh cổng nhìn thấy là hắn liền dịch sang một bên, để lộ ra cầu
thang phía sau.
Cụ Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc, có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó khá
phiền não, đôi lông mày đã bạc phơ của cụ nhăn lại, những ngón tay thon gầy gõ
nhẹ lên mặt bàn. Thấy Trần Thịnh đi vào, cụ bắt chuyện:
“Là Thịnh à? Có chuyện gì mà con đến tìm ta vậy?” – Giọng cụ thể hiện sự mệt
mỏi rõ rệt, không giống vẻ sung sức ngày thường của cụ. “Con đến tìm cụ có
chút việc cần nói. Mà không biết chuyện gì khiến cụ có vẻ mệt mỏi như vậy?” –
Trần Thịnh lấy ra một cái ghế từ không trung, đối diện cụ ngồi xuống.
Cụ Dumbledore khẽ nhướng mày: “Ta đang suy nghĩ về việc làm cách nào
Voldermort có thể trở lại được sau khi bị ác chú của chính mình phản phệ mà
chết vào các đêm đó. Con cũng biết đó, có nhiều phép thuật hắc ám tà ác mà
thậm chí cả ta cũng không biết hết được.” – Cụ tỏ ra phiền muộn cực kỳ khi nói
về vấn đề này.
“Con nghĩ mình có thể trả lời cho cụ câu hỏi đó. Thực ra đó cũng là chuyện con
định nói với cụ hôm nay. Sau khi tìm hiểu, cộng thêm tính cách Voldermort mà
con suy đoán từ lời kể của cụ, con nghĩ khả năng mình đã đoán đúng thứ gì giúp
chúa tể hắc ám có thể sống lại.” – Trần Thịnh cũng vừa khéo chuẩn bị nói với
cụ là mình vừa ‘tìm ra’ giả thuyết về các Trường sinh linh giá của Voldermort.
“Có thật không? Con nói ta nghe xem nào!” – Cụ Dumbledore có vẻ cực kỳ kích
động. Với khả năng phán đoán như thần của Trần Thịnh (thật ra là do biết trước
nội dung cốt truyện), cụ cũng tin rất có thể phán đoán này của Trần Thịnh là
chính xác. Tất nhiên, nó hoàn toàn chính xác.
“Con nghĩ hắn đã dùng các Trường sinh linh giá để bảo tồn một phần linh hồn
của mình!” – Trần Thịnh thẳng thắn nói. Hắn nhìn thấy mày cụ Dumbledore khẽ
cau lại, rồi sau đó giãn ra, đôi mắt cụ sáng ngời lên sau cặp kính nửa vầng
trăng của mình, cả khuôn mặt cụ giãn ra, một nụ cười xuất hiện trên môi cụ.
“Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ đến nó sớm hơn chứ? Một Trường sinh linh giá
bảo tồn một mảnh linh hồn của mình, khi linh hồn chính chết đi sẽ thay thế
được linh hồn chính tiếp tục tồn tại! Thịnh, con có một đầu óc thiên tài!” –
Cụ khen không dứt miệng Trần Thịnh. Nhưng cụ lại ngừng lại: “Con nói là các
trường sinh linh giá? Ý con là hắn không chỉ có một cái?”.
“Một kẻ sợ chết như Voldermort không thể nào chỉ làm một cái trường sinh linh
giá cả. Con biết mặc dù trong lịch sử chẳng có mấy người thành công tạo ra dù
chỉ một cái trường sinh linh giá, nhưng con nghĩ rằng với trình độ của mình,
khả năng rất cao là Voldermort sẽ làm ra nhiều hơn một cái Trường sinh linh
giá để bảo hiểm!” – Trần Thịnh sờ sờ cằm tiếp tục diễn xuất của mình – “Ngoài
ra con nghĩ những thứ này sẽ là những thứ cực kỳ quý giá, hoặc là có quan hệ
mật thiết với hắn. Đồng thời những món đồ này chắc chắn sẽ được bảo vệ bằng
hắc ma pháp cực kỳ mạnh mẽ, cũng như được giấu ở những nơi an toàn và bí mật!”
– Trần Thịnh tiếp tục nói xạo không chớp mắt.
Cụ Dumbledore có vẻ trầm tư, nhìn thấy cụ rơi vào vòng suy nghĩ của mình, Trần
Thịnh cũng không quấy rối cụ, hắn quay sang ngắm con phượng hoàng Fawkes, lúc
này đang nhìn hắn với một ánh mắt tò mò. Con chim đỏ này có kích thước cỡ một
con thiên nga, tuy nhiên lại quý hơn thiên nga rất nhiều. Lông đuôi làm lõi
đũa phép, nước mắt có thể trị thương, kể cả là nọc độc của tử xà, có thể đỡ
được một tử chú của Voldermort mà không chết, chỉ đơn giản là phục sinh. Nói
chung, đơn giản một chữ: bá chấy!
Đáng tiếc Fawkes chỉ trung thành với Dumbledore mà thôi. Trần Thịnh ngắm nhìn
con Fawkes mà trong lòng nghĩ không biết còn phượng hoàng hoang dã không, bắt
vài con về, vừa có rồng vừa có bạch kỳ mã vừa có phượng hoàng thì xem như mình
quá bá về khoảng sinh vật huyền bí rồi. Có điều Trần Thịnh cũng chỉ nghĩ như
vậy thôi. Phượng hoàng bản thân đã cực hiếm, chưa kể đến chuyện thuyết phục nó
đi theo mình cũng không dễ dàng tí nào. Nếu không thì tiệm bán thú nuôi tại
Hẻm Xéo đã bán ra phượng hoàng rồi.
“Con nghĩ có lẽ chúng ta nên tìm hiểu từ quê hương của hắn. Cụ có thể tìm hiểu
thêm về quê mẹ hắn, cũng như cô nhi viện nơi hắn từng ở, chắc là sẽ có manh
mối nào đó đấy!” – Trần Thịnh nhìn cụ Dumbledore suy tư liền nói.
Cụ Dumbledore đã vọt đi mất. Cụ đi đến quê hương của Voldermort. Gia tộc của
mẹ hắn là hậu duệ cuối cùng của Slytherin nên cũng không quá khó để mà tìm
được ngôi làng nơi mẹ hắn từng sống. Chuyện xử lý mấy thứ này tất nhiên là
giao cho cụ Dumbledore, Trần Thịnh chỉ đóng vai trò tham mưu là được. Trước
khi cụ đi, Trần Thịnh cũng luôn cường điệu rằng chắc chắn là Voldermort sẽ
thiết kế các cạm bẫy xung quanh và trên cả Trường sinh linh giá nữa, nên tuyệt
đối không được có hành động khinh địch.
“Hy vọng là cụ không xúc động đến mức lập tức đeo chiếc nhẫn lên đi, như vậy
thì cũng quá xui xẻo đi!” – Trần Thịnh lầm bầm khi rời khỏi văn phòng của hiệu
trưởng. Con Fawkes cũng đã đi theo cụ, đây là gợi ý của Trần Thịnh phòng
trường hợp khẩn cấp. Ít nhất nước mắt phượng hoàng là thần dược.
Trở lại tổng hành dinh của mình tại phòng cần thiết, Trần Thịnh lại lao đầu
vào công việc, không phải để chế ra sản phẩm mới cho cửa hàng của mình, mà là
để nghiên cứu sâu về cổ ngữ rune hơn. Đây là những thứ cốt lõi cho các ma
trận, và cũng là cội nguồn ma lực cho các ma trận. Hermione mặc dù đọc rất
nhiều sách, nhưng cô bé vẫn chưa học đến cổ ngữ rune. Thứ này phải năm ba mới
được học, mà cô bé thì chỉ mới xem như đã đọc hết sách dành cho năm hai, bao
gồm cả các sách tham khảo đi. Cô bé vẫn còn cần thời gian để trưởng thành hơn
nữa.
Giúp cho Trần Thịnh nhiều chuyện nhất hiện tại có lẽ là Elize, cô nàng bản
thân là một sinh vật huyền bí, kiến thức không phải thông thường nhiều. Nhất
là về tự nhiên, hoàn toàn là ăn đứt Trần Thịnh, bỏ xa hắn mấy con phố luôn.
Là một sinh vật cực kỳ gần gũi với tự nhiên và ma pháp, nàng bẩm sinh đã hiểu
về ma pháp cũng như các cổ ngữ rune. Thực chất cổ ngữ rune là thứ mà các tinh
linh cổ đại đã sáng tạo ra. Con người sau khi đánh bại các tinh linh mới học
được cách sử dụng hệ thống này như là một nguồn ma lực khổng lồ.
Với tư cách là chiến hữu của các tinh linh, bạch kỳ mã cũng biết đến các cổ
ngữ rune này, và có vẻ như họ có kiến thức còn rộng hơn cả con người về cổ ngữ
rune. Trần Thịnh phải nhìn nhận lại các sinh vật huyền bí rồi, bạch kỳ mã giỏi
về cổ ngữ rune, nhân mã giỏi tiên tri, rồng là xe tăng hạng nặng, phượng hoàng
chính là quân y nha. Tổ hợp như vậy mà vẫn thất bại, đủ thấy con người quá
đông quá nguy hiểm như thế nào.