Người đăng: tbthinh
Trần Thịnh ở lại với đàn bạch kỳ mã đến hôm sau mới rời khỏi, chuyến đi giúp
hắn biết thêm rất nhiều về bạch kỳ mã, thói quen sinh hoạt của họ… Trần Thịnh
cũng thu hoạch được một đống đuôi bạch kỳ mã, mỗi một con một sợi, trên một
trăm sợi lông, bao nhiêu đây là một tài sản không hề nhỏ, vậy mà họ cứ cho
không Trần Thịnh.
Với đống đuôi bạch kỳ mã này, Trần Thịnh cũng không dự định cứ như vậy mà bán
đi, hắn chưa đến nỗi nghèo như vậy. Hắn dùng những tài liệu phép thuật quý giá
này vào những chuyện khác có ý nghĩa hơn là vài đồng galleon đó. Chẳng hạn như
dùng lông đuôi bạch kỳ mã để khắc họa lên ma trận trị liệu hoặc phòng ngự, sẽ
tăng hiệu quả của ma trận lên gấp đôi hoặc hơn nữa, tùy theo độ mạnh mẽ của
chủ nhân sợi lông đuôi đó.
Elize không hề nghi ngờ là một bạch kỳ mã khá mạnh, khi mà Trần Thịnh dùng
lông đuôi của nàng thử nghiệm, hiệu quả của ma trận trị liệu tăng lên gấp ba
lần. Điều này cũng khiến cho bất kỳ một vết thương nào, dù cho là do hắc ma
pháp gây ra, cũng có thể điều trị được mà không còn vất vả tốn sức như trước.
Hắn vẫn còn nhớ lần trị liệu cho Elize, dù đã dùng hơn hai phần ba ma lực vẫn
không thể triệt tiêu được sự ăn mòn của hắc ma pháp trong vết thương của nàng.
Này một phần cũng là do anh Vol quá bá.
Lần này, Trần Thịnh tạo ra hai sợi dây chuyền bạc có khả năng giúp bùa trị
liệu mạnh lên gấp bốn lần, bên trong cũng có tích trữ ma lực đủ cho một lời
nguyền trị liệu và một lời nguyền phòng ngự. Sau khi hoàn thành và nghiệm thu,
Trần Thịnh thêm một bùa truy tung lên nó để hắn có thể dễ dàng biết được vị
trí của người đeo sợi dây chuyền này. Xong xuôi hết tất cả, hắn cho Black mang
theo nó, đem cho Hermione và Cho Chang cùng với lá thư thăm hỏi đầu tiên trong
hè. Hắn hữa mỗi tuần đều sẽ viết thư đều đặn cho hai cô nàng. À, chính xác,
anh chàng chúng ta bắt đầu tấn công Cho Chang rồi, đễ trễ lại rơi vào tay anh
chàng đen đủi Hufflepuff kia thì khổ.
Còn tại sao không làm cho Elize, này hoàn toàn là không cần thiết, cô nàng
luôn bên cạnh Trần Thịnh, nếu có người muốn hại nàng, thì hắn sẽ ngồi không
sao? Có hắn bên cạnh mà nàng vẫn bị thương được thì coi như là khỏi cứu rồi.
Mà Trần Thịnh cũng tự nhận hiện tại không ai có thể làm thương tổn tới một
người luôn bên cạnh hắn và được hắn quan tâm bảo vệ như vậy. Họa chăng khi
Voldermort sống lại thì còn có thể đi.
Xong chuyện món quà cho hai cô “bạn gái trong danh sách tấn công” của mình,
Trần Thịnh lại không ngừng nghỉ, mang theo Norbert lúc này đã biến trở lại
nguyên hình, bay đến biển bắc. Hắn chuẩn bị tìm một hòn đảo cho Norbert sống
trên đó, ăn thì chỉ việc xuống biển bắt cá thôi. Hiện tại Norbert đã quá lớn
để tiếp tục sống trong rừng cấm, mà nếu cứ để nó ở đó, Trần Thịnh sẽ phá sản
vì tiền thức ăn nuôi nó mất. Hiện tại sản phẩm máy nghe nhạc của Trần Thịnh
chỉ mới hoàn tất xong khâu sản xuất đại trà. Trần Thịnh cũng đã tại Hẻm Xéo
mua một khu đất nhỏ để mở cửa hàng bán sản phẩm của mình. Giờ chỉ còn chờ mọi
chuyện chuẩn bị kỹ càng là có thể đem ra bán kiếm tiền.
Cụ Dumbledore cũng hỗ trợ Trần Thịnh về mặt nhân công ban đầu khi cho hắn thuê
10 chú gia tinh của trường, giá là hai galleon mỗi tháng cho mỗi chú. Trong đó
lần đầu tiên Trần Thịnh đề xuất với cụ Dumbledore về chuyện cho gia tinh nghỉ
ngơi một ngày trong tuần luân phiên nhau, cũng như phát lương tháng cho họ.
Mặc dù chỉ là đồng lương rẻ bèo một galleon mỗi tháng, nhưng điều này cũng
khiến cho các gia tinh đối với sự hào phóng của cụ Dumbledore và Trần Thịnh
cảm động đến quỳ rạp trước mặt hai người mà cảm ơn, nước mắt nước mũi tèm lem.
Trần Thịnh dự định là không cho các gia tinh của trường Hogwarts tự do, nhưng
cũng không bốc lột sức lao động như trước đây. Có tiền họ sẽ chi tiêu, có thời
gian rảnh họ sẽ nghỉ ngơi cho lại sức để phục vụ tốt hơn. Thậm chí có thể sẽ
gia tăng dân số gia tinh trong trường lên, như vậy nguồn nhân lực có thể thuê
cho những chuyện cần thiết càng nhiều hơn. Chuyện tốt như vậy, Trần Thịnh cũng
thấy ngại khi các gia tinh lại xem hắn như là thánh sống mà cúng bái.
Cơ bản 10 gia tinh mà Trần Thịnh thuê, mỗi một tuần đều được nghỉ ngày chủ
nhật, sáu ngày còn lại, họ có thể làm ra được 300 cái máy nghe nhạc. Trần
Thịnh đoán như vậy là đủ để tiêu thụ trong một tuần, có điều hắn có vẻ đánh
giá quá thấp sức mua của giới phù thủy, nhất là khi món đồ này lại có khả năng
giúp cho họ giải trí mọi lúc mọi nơi. Trong khi giới phù thủy lại ít có những
thứ giải trí như vậy.
Khi cửa tiệm của Trần Thịnh mở cửa, và bày bán 600 cái máy nghe nhạc đầu tiên,
chưa đầy ba ngày, toàn bộ bốc hơi. Giới quý tộc quả thật là điên cuồng với món
đồ chơi mới này. Mỗi gia tộc hầu như đều là mua mỗi người một cái, hoàn toàn
chính là quá điên cuồng. Nên nhớ là Trần Thịnh yết giá mỗi cái máy nghe nhạc
như vậy 10 galleon vàng, gần đắt bằng một cây đũa phép. Chưa kể nếu muốn có
bài hát mới, vì khi vừa mua trong máy chỉ tặng kèm 100 bài hát, họ sẽ phải đến
cửa hàng của hắn tại Hẻm Xéo để cập nhập, mỗi lần như vậy lại mất một galleon
vàng nữa.
“Này đúng là đang giựt tiền mà!” – Trần Thịnh nhìn báo cáo kết quả kinh doanh
mà hết hồn. Mỗi cái máy nghe nhạc như vậy, chi phí sản xuất chừng 2 galleon
vàng, chi phí thuê nhân viên bán hàng và mặt bằng chừng một galleon vàng nữa,
chi phí bản quyền bài hát chia đều ra cũng chừng 2 galleon vàng. Như vậy mỗi
cái máy Trần Thịnh thu lời 5 galleon vàng. Nhưng còn chuyện cập nhật bài hát
mới nữa, đáng lẽ ra cập nhập bài hát mới chi phí bản quyền là không, vì đã
tính hết vào chi phí bán máy rồi, thế mà Trần Thịnh lại thu 1 galleon phí
dụng, lúc đó lại càng thêm giựt tiền nữa, chẳng ai muốn nghe đi nghe lại hoài
một bài hát.
Trong vòng ba ngày Trần Thịnh đã lời được 3000 galleon vàng. Trần Thịnh cũng
không nhàm chán, lập tức phân nửa tiền lời chuyển vào quỹ từ thiện do hắn lập
ra. Còn phân nửa lại vào túi riêng của hắn, để phục vụ mua thêm nguyên liệu
nghiên cứu độc dược hoặc là chế tạo mấy món đồ mới chẳng hạn, hiện tại chỉ có
máy nghe nhạc thì hơi đơn điệu chút.
Có một điều buồn cười là, bộ pháp thuật nằm trong tay các quý tộc vì họ là
người cung cấp tài chính chính cho bộ hoạt động. Bộ pháp thuật Anh, nơi quyền
lực nhất thế giới về mặt pháp thuật, lại luôn nằm trong tình trạng thiếu tiền,
này cũng thật vô cùng mỉa mai.
Đây cũng là một nguyên nhân Trần Thịnh kiếm tiền. Dùng tiền mua quyền lực,
không ai sẽ từ chối cả. Nhất là khi nắm được bộ pháp thuật, đồng nghĩa với nắm
lấy mấy chục thần sáng mạnh mẽ, chuyện này rất đáng giá để đầu tư.
Mấy tuần tiếp theo, máy nghe nhạc luôn trong tình trạng cháy hàng, và cửa hàng
càng thêm bận rộn khi bắt đầu có người đến để cập nhật bài hát mới. Trần Thịnh
không thể nâng tổng số nhân viên trong tiệm của mình tại Hẻm Xéo lên mười
người mới xử lý hết mọi chuyện được. Không gian ma pháp cũng được áp dụng để
mở rộng không gian cửa hàng, đáp ứng lưu lượng khách hàng đông đảo mỗi ngày.
Nghỉ hè được một tháng, Trần Thịnh chính thức tung ra hai trái bom mới: vòng
cổ trị thương và phòng ngự cùng bộ lau dọn thông minh. Cả hai món đồ này đều
gây oanh động lớn. Vòng cổ trị thương và phòng ngự loại bình thường, chỉ cần
có ma lực là có thể khởi động mà không cần chú ngữ. Còn đối với pháp lép, nó
còn có khả năng tích tụ ma lực bị động trong không khí, ước lượng mỗi ngày có
thể tích đủ năng lượng để phóng thích một lần trị liệu chú ngữ hoặc phòng ngự
chú ngữ. Có khả năng dự trữ hai lần phóng thích chú ngữ ma lực, này là tin tức
quá tốt với các pháo lép vốn không có khả năng phép thuật.