Người đăng: tbthinh
Tất nhiên là ngày hôm đó tất cả các thành viên của nhà Slytherin không thể nào
mà vui vẻ tận hưởng bữa tiệc cuối năm được, khi mà chiến thắng lại vụt mất
trong tầm tay. Không có chuyện gì khó chịu hơn là con gà đã luộc chín lại bay
mất cả.
Hành động cộng điểm vào phút cuối của cụ Dumbledore, thêm vào chuyện có hai
nhà đoạt cúp, châm ngòi cho một thù oán mới giữa hai nhà Gryffindor và
Slytherin, vốn đã kéo dài cả ngàn năm nay. Trên chuyến tàu trở về vào ngày hôm
sau, có thể dễ dàng nhìn thấy những đóm lửa xung đột tóe lên giữa thành viên
hai nhà Gryffindor và Slytherin. Cũng còn may, không phải ai cũng xung động
như Malfoy hay Harry hoặc là Ron, vậy nên mọi chuyện cũng không tiến triển
thành một cuộc ẩu đả quy mô lớn.
Trần Thịnh chỉ cười trừ nhìn bọn nhóc, hiện tại những đứa trẻ nhà Slytherin,
có mấy người không phải con ông cháu cha? Mặc dù là phương Tây chuyện một
người làm quan cả họ được nhờ không phổ biến thì cũng có đi? Chưa kể giới phù
thủy hiện tại, chop bu quyền lực đều trong tay các quý tộc thuần huyết, đi gây
chuyện với con cháu của họ hay chính bản thân họ, không khôn ngoan chút nào.
Tiễn Hermione về nhà nghỉ hè, nhân tiện cũng tạm biệt cô nàng lớp trên Cho
Chang, Trần Thịnh quay trở lại trường. Cụ Dumbledore đã đặc cách cho nó ở lại
trường nếu muốn, và tất nhiên là Trần Thịnh đồng ý, hắn còn quá nhiều chuyện
cần làm.
Năm tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra, Trần Thịnh không biết mình có khả năng hấp
dẫn được Tử Xà làm tiểu đệ của mình hay không, nhưng hắn sẽ cố gắng thử xem.
Khả năng giết người bằng ánh mắt của nó chẳng khác nào là phần mềm hack cả.
Trần Thịnh suy đoán có thể nếu có được nó thì ở thế giới khác khả năng này của
nó cũng sẽ giảm bớt đáng kể. Tuy nhiên cứ nghĩ đến chuyện mặt rắn Voldermort
bị tử xà giết bằng ánh mắt, hắn lại không nhịn được mong muốn thu phục tử xà
cho bản thân mình.
“Bây giờ phải đến thăm Elize cùng bầy đàn của nàng trước đã, không biết trong
rừng cấm có bao nhiêu bạch kỳ mã đây?” – Trần Thịnh vừa thay bộ áo chùng đồng
phục thành một bộ áo chùng phù thủy màu đen bình thường, vừa ngẫm nghĩ cho
chuyến đi của mình. Thành thật mà nói, chẳng ai biết rừng cấm rốt cuộc rộng
bao nhiêu trừ hiệu trưởng ra. Đơn giản vì hiệu trưởng Hogwarts mỗi đời đều
phải chịu trách nhiệm yểm bùa che giấu cho cả khu rừng, đơn giản là để đuổi
Muggle đi. Nếu không có ai thấy được nhân mã lại có chuyện cho bộ Pháp thuật
làm.
Trần Thịnh bước ra khỏi lâu đài, tắm mình trong cái nắng có phần cay độc của
mùa hè, hắn rảo bước băng qua sân trường, hướng về phía rừng cấm tiến đến. Hôm
nay là ngày Trần Thịnh chính thức ra mắt gia đình của Elize, mặc dù này đã
quyết định đi theo hắn từ lâu, nhưng mà Trần Thịnh vẫn chưa đi gặp gia đình
của nàng. Giờ đã được nghỉ rồi, không tranh thủ đi thăm nàng là một tội lỗi
không thể tha thứ được.
Trần Thịnh gặp Elize ở bìa rừng, nàng đang chờ hắn, nhìn gương mặt háo hứng
của nàng mà hắn cảm thấy vẫn luôn không quan tâm nàng đúng mức. Khẽ hôn nhẹ
lên trán Eize, Trần Thịnh cười nói: “Chúng ta đi thôi, đi gặp gia đình của
em.” – Elize được Trần Thịnh hôn thì đỏ hồng cả khuôn mặt. Nàng ừ nhẹ một
tiếng, biến lại thành hình bạch kỳ mã, để cho Trần Thịnh cưỡi trên người nàng,
chậm rãi đi vào trong rừng sâu.
Trên đường đi họ ghé ngang qua chỗ ở của Norbert, mang theo con rồng “đã không
còn nhỏ” này đi cùng. Norbert mặc dù hiện tại đã gần bảy mét, sau khi được
Trần Thịnh biến nhỏ lại, vẫn leo lên vai hắn như một thói quen, khiến cho Trần
Thịnh phải gia trì thêm một chú ngữ khiến nó nhẹ lại, không thì hắn chỉ có
nước gãy xương sống.
Một đoàn một người một bạch kỳ mã một rồng đi cả nữa ngày mới đến được mục
đích chuyến đi lần này: nơi tụ hợp của các bạch kỳ mã trong rừng cấm. Trần
Thịnh đoán hiện tại hắn cách Hogwarts có lẽ ít nhất cũng hơn bốn mươi năm mươi
cây số đi, hắn đã vào sâu trong rừng cấm, có lẽ là sâu nhất mà các học sinh
Hogwarts từng đến.
Nơi tập trung của bạch kỳ mã là một vòng tròn các cây cổ thụ, chí ít cũng có
hơn năm mươi cây cổ thụ cao chọc trời mà ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi
người mới ôm hết này tại đây. “Thiên nhiên kỳ vĩ ah!” – Trần Thịnh ngước nhìn
mấy cái cây, cảm thán hết sức nói. Mỗi gốc cây đếu có một hốc, bên trong là
một gia đình bạch kỳ mã, thường là một cặp vợ chồng, đôi khi cũng có con non.
Khi bạch kỳ mã con trưởng thành, nó sẽ ra riêng, tìm một hốc cây gần tại đây
cho mình nếu như mấy gốc cây này đều đã chật.
Bên trong vòng tròn tạo bởi những cái cây cổ thụ này, là một khu đất trống
chằng chịt rễ cây lồi lên trên mặt đất, hiện tại khi Trần Thịnh bước vào, hắn
có thể nhìn thấy cả trăm bạch kỳ mã đang tụ tập tại đây, trắng xóa cả một
vùng.
“Má ơi bao nhiêu đây bạch kỳ mã mà bị bọn trộm tóm hết được thì lại có một vài
tỷ phú xuất hiện trong giới phù thủy đây.” – Trần Thịnh cảm khái, số lượng hơn
một trăm bạch kỳ mã này tuy nhìn như không nhiều, nhưng nên biết đây là thế
giới hiện đại. Thời kỳ các bạch kỳ mã thành đàn hàng ngàn con cùng phi nước
đại đã hết rồi, giờ mà có được một đàn lớn thế này thật là quý hiếm vô cùng.
Elize đến bên cha mẹ mình, có vẻ như là một đôi vợ chồng bạch kỳ mã có vị trí
khá cao trong bầy khi mà hiện tại họ đang đứng tại trung tâm của khu đất
trống. Trần Thịnh nhìn thấy được mọi người đều rất hân hoan khi Elize đi đến
bên cạnh cha mẹ mình. Xem ra quan hệ giữa các thành viên trong bầy bạch kỳ mã
rất tốt đây.
“Chào mừng cậu đến với làng bạch kỳ mã tại rừng cấm. Cậu là nhân loại đầu tiên
đến đây với tư cách là một thành viên trong đàn đấy. Cũng chỉ có cổ đại tinh
linh từng có được khả năng này với tư cách là bằng hữu của chúng ta.” – Con
bạch kỳ mã có vẻ cao tuổi nhất trong bầy lên tiếng nói chuyện với Trần Thịnh.
“Rất hân hạnh được đến đây! Và cũng rất vinh dự được là một thành viên của
đàn. Ủa mà khoan, sao tự nhiên tôi lại trở thành thành viên của đàn rồi?” –
Trần Thịnh đang đáp lễ thì giật mình nhận ra sự không bình thường ở đây. “Vì
cậu đã được Elize chọn, nên cậu là thành viên của đàn. Cũng chỉ có cụ
Dumbledore là bằng hữu nhân loại hiếm hoi của đàn mà thôi.” – Con bạch kỳ mã
đầu đàn giải thích cho Trần Thịnh.
Xem ra cụ Dumbledore có nhân duyên rất tốt với các sinh vật sống xung quanh
lâu đài nha, nào là người cá, nào là nhân mã, giờ còn có bạch kỳ mã. Không
biết có người sói không nhỉ? Chắc là có, ít nhất cụ từng giúp đỡ người sói
Remus Lupin rất nhiều nha?
“Được Elize chọn trúng là một sự may mắn lớn trong đời tôi. Tôi sẽ cố gắng
mang lại cho nàng hạnh phúc.” – Trần Thịnh mỉm cười nhìn Elize, cô nàng hiện
tại đã bước đến bên cạnh hắn. Nghe Trần Thịnh nói như vậy, Elize hạnh phúc dụi
dụi đầu mình vào người hắn. Cô nàng hiện tại vẫn duy trì hình dáng bạch kỳ mã,
nên theo thói quen của các loài ngựa, thì dụi đầu vào ai là rất vui vẻ hạnh
phúc tin tưởng người đó.
Trần Thịnh xoa xoa bờm nàng đáp lễ. Tiếp theo đó mọi người bắt đầu làm quen
với nhau. Biết được Trần Thịnh đang chống lại chúa tể hắc ám, các nhân mã cũng
biểu thị sẽ toàn lực giúp đỡ hắn khi hắn cần. Họ cũng biết được chúa tể hắc ám
là người tấn công Elize đêm đó, cũng biết nếu chúa tể hắc ám lên nắm quyền, họ
sẽ nguy hiểm. Chẳng ai dám chắc chúa tể hắc ám không tiếp tục thèm khát máu
bạch kỳ mã nữa. Đến lúc đó cả đàn càng thêm nguy hiểm hơn hiện tại rất nhiều,
Trần Thịnh cũng vui vẻ tiếp nhận giúp đỡ.