Lễ Tổng Kết


Người đăng: tbthinh

Trần Thịnh đứng lên, mặc dù vẫn còn cà nhắc nhưng mà cái chân đã trở lại cương
vị làm việc của mình (Đại ca não: Mày còn trốn việc nữa là anh đuổi việc chú
mày đó! Cái chân: Dạ dạ em biết mà đại ca.). Trần Thịnh bước đến kiểm tra xem
Quirrell đã thật sự xong phim chưa thì một đoán khói đen từ cơ thể hắn bốc lên
xuyên qua Trần Thịnh và Harry chạy khỏi căn phòng. Một cơn đau nhói khiến cả
nó và Harry đều té lăn trên mặt đất, Harry thì quan vinh ngất xỉu, còn Trần
Thịnh thì ngáp ngáp luôn.

Đang lúc Trần Thịnh không biết lấy hòn đá bằng cách nào thì Norbert đã đi đến
bên cạnh Trần Thịnh, trong móng vuốt cầm lấy hòn đá. Còn Elize hiện tại đang
ôm lấy Trần Thịnh, lo lắng nước mắt không ngừng rơi, cả người không ngừng lóe
sáng bạch quang trị liệu lấy Trần Thịnh. Chiêu cuối của Voldermort quá bá,
đánh thẳng vào linh hồn khiến giờ Trần Thịnh từ chỗ chỉ gãy chân giờ thành ra
ngáp ngáp luôn. Con cờ hó Fluffy không biết làm sao cho phải, ngồi chồm hổm
bên cạnh Trần Thịnh, ba cái đầu thay phiên nhau không ngừng hú. Trần Thịnh
thật sự phiền con cờ hó này, nếu hắn không phải bị thương nặng đã đứng lên kêu
nó ngậm miệng lại rồi, thật là ồn hết sức, không biết bệnh nhân cần yên tĩnh
nghỉ ngơi sao?

Hai mí mắt Trần Thịnh nặng trĩu, hắn muốn ngủ, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn
thấy trước khi ngủ mất là cụ Dumbledore lao đến, hắn khinh bỉ nghĩ thầm: “Y
như cảnh sát trong phim, toàn đến dọn dẹp hiện trường!”.

Rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc, Trần Thịnh tỉnh lại tại trạm xá vào hai hôm
sau, đập vào mắt hắn là mái tóc trắng xóa của Elize, cô nàng đang nằm gối đầu
lên giường của hắn ngủ gật. Xem ra là không rời khỏi đây từ khi cuộc chiến kết
thúc. Bên giường kế bên, Harry cũng đã tỉnh và đang nói chuyện với cụ
Dumbledore. Cái tủ nhỏ đầu giường nó chất đầy bánh kẹo của người hâm mộ gửi
tăng. Trái ngược với Trần Thịnh suốt ngày bận rộn với đủ thứ chuyện của mình,
Harry khá rảnh rỗi, lại là cầu thủ Quidditch nên nhân duyên rất tốt. Nó có
chuyện, lại được Dumbledore tuyên truyền, người hâm mộ đông là điều dễ hiểu.

Trần Thịnh tỉnh lập tức khiến cho Elize cũng tỉnh giấc theo, nàng vui mừng ôm
lấy hắn, khiến hắn lập tức ngập trong bộ ngực của nàng. “Hừm, không quá to,
vừa đủ, đúng loại mình thích.” – Trần Thịnh lập tức đầu óc đen tối nghĩ ngợi,
khiến cho Elize lập tức xấu hổ không thôi, nàng đỏ mặt buông Trần Thịnh ra.
Hắn có thể nhìn thấy cô nàng liếc khẽ xuống bộ ngực của mình, chỉ còn kém giơ
tay lên sờ thử xem “vừa đủ” là thế nào mà khiến Trần Thịnh thích.

“Con đã tỉnh rồi Thịnh! Chuyện con làm rất xuất sắc! Thầy đến là Quirrell đã
chết, còn Voldermort cũng đã bỏ chạy rồi. Xem khung cảnh tan hoang ở đó, thầy
biết con đã chiến đấu rất dữ dội hả?” – Cụ Dumbledore cười hòa ái với Trần
Thịnh.

“Hừm, Voldermort mạnh mẽ thật, dù là đang trong thân thể của Quirrell mà vẫn
có khả năng chiến đấu cao như vậy, khiến con không khỏi giật mình. Cuối cùng
nếu không nhờ có Harry, có thể lần đó bọn con đã thất bại, con cũng đi gặp ông
bà rồi.” – Trần Thịnh lầm bầm than vãn với Dumbledore.

Có vẻ khá thích thú với cách nói về gặp ông bà của Trần Thịnh, cụ Dumbledore
cười hiền từ: “Nhưng dù sao các con cũng đã chiến thắng, bảo vệ được hòn đá. À
nói về hòn đá, cụ Flamel đã đồng ý với ta cho con sử dụng nó. Cụ còn đưa cho
ta các bút ký, tài liệu nghiên cứu của cụ nhờ chuyển nó cho con. Xem ra cụ
cũng rất thích những ý nghĩ sáng tạo của con đấy.” – Cụ Dumbledore vừa nói vừa
xuất ra một chồng khổng lồ sách vở khiến Trần Thịnh hai mắt sáng rực.

“Tất nhiên ta sẽ nhờ người chuyển thẳng đến ký túc xá của con, trời ơi nó
nhiều ít nhất cũng phải bằng hơn một ngàn quyển sách đấy, chất đầy cả túi
không gian của thầy.” – Cụ Dumbledore vỗ vỗ chiếc túi da cụ luôn đeo bên hông
nói.

“Con cảm ơn thầy. Con sẽ viết thư cảm ơn cụ Flamel ngay. Để xem chúng ta có
thể tìm được thứ gì có thể chống lại Voldermort từ món quà to lớn này của cụ
Flamel.” – hai thầy trò nhìn nhau cười.

“Thầy rất ấn tượng với con đấy, cô nàng bạch kỳ mã nàng thậm chí đã chọn con
làm phối ngẫu của mình. Chuyện này trong lịch sử là chưa hề có tiền lệ đây.
Nhờ có cô ấy mà thương thế con mới hồi phục nhanh như vậy đấy. Bà Pomfrey cũng
than thở không thôi về khả năng trị thương của Elize.” – Cụ Dumbledore liếc
nhìn Elize đang ngồi một bên yên lặng nắm lấy bàn tay Trần Thịnh qua cặp kính
nửa vầng trăng của mình nói.

“Được cô ấy chọn là hạnh phúc và niềm may mắn trong cuộc đời con, thưa thầy.”
– Trần Thịnh cũng mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Elize. Cụ Dumbledore nhìn
thấy đôi trẻ đang tình tứ cũng không tiện ngăn cản, cụ đứng lên chào tạm biệt
mọi người rồi ra về, Trần Thịnh còn loáng thoáng nghe thấy “tình yêu tuổi trẻ
thật cảm động ah” gì đó đại loại như vậy khiến hắn cười rung cả người.

Lễ tổng kết năm học, hạng nhất năm nay vẫn là Slytherin. Hạng tư Gryffindor
312 điểm hạng ba Hufflepuff 352 điểm hạng nhì Ravenclaw 422 điểm và Slytherin
472 điểm. Cả sảnh đường đều trang hoàn bằng màu xanh lá và bạc cùng con rắn
biểu tượng của nhà Slytherin. Vậy là đã bảy năm liên tiếp, Slytherin đạt được
cúp nhà.

Tất nhiên chuyện gì đến cũng phải đến khi mà cụ Dumbledore đứng lên phát biểu:
“Làm tốt lắm Slytherin, tuy nhiên có một số điểm giờ chót cần cộng thêm vào.”

“Đầu tiên là Rin Weasley, vì đã chơi ván cờ hay nhất Hogwarts trong nhiều năm
qua…50 điểm!” – Học sinh nhà Gryffindor hoan hô vang dội, như muốn nổ trần
nhà. Tiếng Percy vang vọng “Là em trai tôi đó” cũng có thể dễ dàng nghe thấy
được.

“Điểm cho Hermione Granger, vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với
lửa…50 điểm!” – Hermione òa khóc, cô bé vùi đầu vào cánh tay mình vì xúc động.
Có lẽ nếu không có Elize, cô bé có thể đã chạy đến ôm Trần Thịnh rồi. Có chút
tiếc nuối.

“Điểm cho Harry Potter, vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng…60
điểm!” – tiếng reo hò ầm ĩ điếc cả tai, Trần Thịnh không khỏi nhíu mày, cái
này quá là điên cuồng đi.

Chờ đến khi sảnh đường đã lập lại im lặng, cụ Dumbledore tiếp tục: “Điểm cho
Thịnh Trần, vì lòng dũng cảm và tận tụy hết mình, bảo vệ bạn bè khỏi nguy
hiểm…60 điểm!” – Tiếng hoan hô từ bàn Ravenclaw vang lên như sóng gầm, mọi
người hoan hô cuồng nhiệt, các chú chim ưng tung hô Trần Thịnh. Hiện tại, họ
đã đứng đầu.

“Cuối cùng, có rất nhiều loại dũng cảm, dám đương đầu với kẻ thù là dũng cảm,
dám đương đầu với bạn của mình cũng là một loại dũng cảm, cùng bạn bè chung
hoạn nạn cũng là một loại dũng cảm, tôi thưởng Neville Longbottom…10 điểm!” –
Tiếng gào thét như tiếng gầm của những con sư tử vang lên. Neville đỏ bừng
mặt, chưa bao giờ nó kiếm được nhiều điểm cho nhà như hôm nay.

“Được rồi, hiện tại có lẽ nên thay đổi trang trí một chút!” – Cụ Dumbledore vỗ
tay, hai dãy cờ hoa trong đại sảnh đường biến thành một bên đỏ thẵm của sư tử,
một bên xanh dương của chim ưng. Mọi người hoan hô nhiệt liệt, một đêm cuồng
hoan cho cả hai nhà.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #37