Người đăng: tbthinh
Trần Thịnh vừa kêu lên Norbert, định mang theo anh chàng trở về lâu đài thì
một bóng trắng vụt qua cánh rừng, lao lên ngọn núi, đứng lại trước cửa hang.
Đó là Elize, nhưng mà sao nàng đến đây chứ? Do biết đây là hang rồng nên rất
ít sinh vật dám bén mảng đến khu vực này, không ai muốn làm một chuyến du lịch
vào bụng rồng cả.
Cô nàng bạch kỳ mã biến lại thành hình người, lập tức phóng tới Trần Thịnh, ôm
chầm lấy hắn: “Em nhớ anh!” – nàng nỉ non bên tai Trần Thịnh.
Cái này quá đã! Ôm trong người thân hình mềm mại của Elize, hay chính xác hơn
là đang nằm trong lòng nàng, Trần Thịnh ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể nàng. Nói
thế nào nhỉ, một mùi hương thanh tân, sảng khoái cả người, là mùi của tự
nhiên. Lại nói mặc dù hiện tại Trần Thịnh hoàn toàn chính là thân hình một cậu
nhóc 15 tuổi, nhưng mà hắn vẫn thấp hơn Elize, chỉ cao đến ngực nàng, vậy nên
hoàn toàn chính là nằm trong lòng. Một năm qua Trần Thịnh đã cao lớn lên rất
nhanh, có lẽ đến năm hai hắn sẽ khôi phục thân cao ban đầu. Lúc đó mới chính
thức là “ôm Elize vào lòng”.
“Em vẫn khỏe hả? Sao em lại đến đây? Anh định đi thăm em đây. Anh vừa thi xong
rồi.” – Trần Thịnh ngước nhìn cô nàng, trên gương mặt trắng ngần ấy đã xuất
hiện vài vệt nước mắt, hắn bèn đưa tay lau đi giúp nàng. Elize vui vẻ hưởng
thụ sự quan tâm đó, nàng nói: “Sau đêm anh cứu em, em và Norbert cũng quen
biết nhau. Với lại rồng và bạch kỳ mã từng là chiến hữu thời cổ đại, vậy nên
em cũng thường đến đây chơi với Norbert cho đỡ buồn. Hôm nay em có cảm giác là
anh sẽ đến nên em liền đến sớm hơn bình thường, quả nhiên là gặp được anh.” –
“cái này có vẻ như là công lao của chuyện cho cô nàng uống máu của mình à nha”
– Trần Thịnh nghĩ thầm trong lòng.
“Hôm nay anh đến để cùng Norbert đi chiến đấu chống lại kẻ thù, rất có thể kẻ
đã tấn công em hôm nọ tối nay sẽ lấy cắp một thứ đang được canh giữ trong
trường Hogwarts, anh phải ngăn chặn chuyện này lại.” – Trần Thịnh vuốt ve mái
tóc trắng như tuyết của Elize. Hiện tại nàng đang nằm gối đầu lên đùi Trần
Thịnh, mái tóc trắng như tuyết xõa tung trong lòng hắn.
“Em có thể giúp anh, cho em theo anh về lâu đài với!” – Elize nhìn Trần Thịnh,
trong mắt tràn đầy lo lắng nói. Bóng đen hôm đó rất mạnh, nàng biết điều đó,
nên khi nghe Trần Thịnh nói chuẩn bị chiến đấu cùng bóng đen đó lần nữa, nàng
lập tức muốn đi giúp sức.
Trần Thịnh cũng không lằn nhằn, hắn đồng ý ngay. Sau đó Trần Thịnh hẹn gặp
Elize và Norbert tối nay tại bìa rừng cấm rồi lập tức trở về. Hắn còn cần tìm
thêm viện quân nữa. Rất có thể Voldermort sẽ khống chế thân thể Quirrell để
chiến đấu, như vậy thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Và viện quân mà Trần Thịnh tìm
kiếm, đã tự tìm đến Trần Thịnh.
“Sao? Các cậu muốn tớ cùng đi lấy hòn đá phù thủy hả?” – Mặc dù liên tục phun
bọt cặp đôi Harry và Ron, nhưng mà thực tế quan hệ của hắn với họ cũng không
tệ lắm, ít ra Trần Thịnh luôn giúp hai tên lơ ngơ này khi có thể. Harry cũng
biết Trần Thịnh từng cứu mạng hắn một lần trong trận Quidditch, nên Harry vẫn
luôn rất tin tưởng Trần Thịnh. Chưa kể đến mối quan hệ vi diệu hiện tại giữa
Trần Thịnh và Hermione, một người bạn khác của Harry và Ron, mặc dù không thân
như trong truyện nữa.
“Đúng vậy, bọn mình nghi ngờ là Snape đang định đánh cắp hòn đá vào tối nay,
mà thầy Dumbledore lại đi vắng rồi. Bọn mình phải hành động ngay vào tối nay.”
– Harry nghiêm trọng nói.
“Phải gọi là giáo sư Snape, Harry à. Và theo mình nghĩ thì không phải thầy
Snape đang định ăn cắp hòn đá đâu Harry, mình nghĩ là một người khác cơ. Nhưng
cũng không chắc là ai!” – Trần Thịnh nhíu mày nói. Hắn đang cố tưởng tượng cảm
giác của Harry sau khi thù hận Snape bảy năm, rồi biết được sự thật, rồi lại
nghĩ lại những gì nó đã làm với Snape trong quá khứ. “Hờ hờ, chắc chắn là tràn
ngập hối hận và tự trách. Cho mi chừa thói tự cho là đúng đó. Đúng là chỉ có
đôi mắt là giống mẹ, còn lại là một bản từ cha khắc ra mà.”
Nhìn thấy Harry định nói gì nữa, Trần Thịnh lập tức ngắt lời: “Nhưng giờ không
quan trọng là ai định lấy hòn đá, điều quan trọng là hiện tại thầy Dumbledore
đã đi vắng, và các giáo sư khác không tin tưởng chúng ta, vậy nên chúng ta cần
đi lấy hòn đá ngay lập tức trong đêm nay. Nếu Voldermort có được nó, cả lũ
chúng ta sẽ tiêu hết. Hay ít nhất, trong bốn người chúng ta, chỉ có mình là có
thể không bị Voldermort truy sát.” – Trần Thịnh nghiêm trọng nói.
Lần này đến lượt ba đứa nhóc ngẩng ra, Ron hỏi tại sao thì Trần Thịnh nhếch
miệng nói: “Harry không cần nói, Ron là vì gia đình cậu vẫn luôn chống lại
Voldermort, thân cận với Muggle, không phải gia đình cậu vẫn luôn bị gọi là sự
sỉ nhục của phù thủy thuần huyết sao? Còn Hermione, phù thủy xuất thân từ
Muggle, không cần nói cũng biết rồi. Vì vậy, cho dù không vì hai cậu, mình
cũng sẽ vì Hermione mà tham gia chuyện này. Ít nhất hiện tại nếu Voldermort
tái xuất, mình không tự tin đủ mạnh để bảo vệ Hermione an toàn.” – Cái này là
Trần Thịnh thuần túy kiếm điểm trước mặt Hermione. Có gì hấp dẫn hơn một người
nam nhân sẵn sàng lao vào nguy hiểm, chống lại chúa tể hắc ám, phù thủy mạnh
nhất thời hiện đại, để cứu mình khỏi nguy cơ bị chúa tể hắc ám tấn công sao?
Cứ nhìn vẻ mặt xúc động hai mắt tràn đầy nước mắt của Hermione, liền hiểu Trần
Thịnh thành công đến thế nào.
Thế là cả bọn hẹn nhau, chờ đến nửa đêm sẽ gặp nhau tại hành lang lầu ba.
Hermione cũng không trở về tháp Gryffindor tham khảo sách vở sau khi nghe được
lời khuyên của Trần Thịnh: trước đại chiến, nên để đầu óc thả lỏng. Cô nàng
cũng có vẻ tự tin hơn nhiều khi có Trần Thịnh bên cạnh, ít nhất hắn vẫn luôn
tỏ ra đáng tin hơn hai ông chú kia. Và Hermione cũng biết thực sự Trần Thịnh
giỏi đến mức nào, có vẻ cô bé chỉ thắng được Trần Thịnh về khoản học tập và
khả năng đọc sách kinh người của mình thôi.
Cho nên hiện tại một nhóm bốn đứa đang dạo chơi dọc bờ hồ, kẻ cả Harry và Ron
cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi bị Trần Thịnh ảnh hưởng. Hai đứa cũng
không giống như nguyên tác căng thẳng chờ đến nửa đêm nữa, ít nhất hiện tại
bọn nó vẫn có thể trò chuyện thoải mái với nhau được.
Đêm đến. Trần Thịnh mang theo Hermione đi đến rừng cấm, cô bé cũng không biết
hắn tại sao phải chạy ra rừng cấm vào lúc này, nhưng cô vẫn vô điều kiện tin
tưởng hắn mà đi theo cùng. Đến bìa rừng, không khó để nhìn thấy cái thân hình
sáu mét khổng lồ của Norbert, nó đang nhàm chán đào đào mặt đất, nhìn thấy
Trần Thịnh đến lập tức vui mừng chạy tới, vung vẩy cái đuôi, hung phấn rống
lên một tiếng. Trần Thịnh vỗ trán nghĩ sao mà mày càng ngày càng giống chó thế
này, thật không biết mày là rồng đen Na Uy hay là chó đội lốt rồng nữa.
Bên cạnh Norbert, Elize đã đứng đó, yên tĩnh và sáng chói trong đêm. Nàng vẫn
đang trong hình hài một con bạch kỳ mã, nên sự xuất hiện của hai sinh vật mạnh
mẽ bậc nhất trong tự nhiên này kích thích Hermione không nhẹ.
“Trời ơi, anh Thịnh, là Norbert và bạch kỳ mã! Anh định nhờ họ hỗ trợ à?” – Cô
nàng kinh ngạc thốt lên. “Ừ, là cô bạn bạch kỳ mã của anh. Nàng tên là Elize.”
– Trần Thịnh cười trả lời Hermione, trong khi vỗ vỗ đầu Norbert, con rồng này
giờ đang làm nũng với Trần Thịnh. Thật là bó tay với nó, ở chung với con Fang
riết rồi lây tính chó thiệt rồi, không còn tí hung hang nào như khi mới nở cả.
Trong lúc Trần Thịnh vẫn còn đang cưng chiều vuốt ve con rồng của mình, bên
cạnh Hermione đã bắt đầu lên tiếng tiếp.