Người đăng: tbthinh
Chỉ chốc lát sau, các gia tinh đã đưa lên một bữa tối thịnh soạn cho Trần
Thịnh và Hermione. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, Hermione cũng hỏi
han về điều kiện lao động của các gia tinh ở đây, cô bé tuy còn nhỏ nhưng có
vẻ bắt đầu suy nghĩ tới việc giải phóng gia tinh rồi. Sau một buổi tối lãng
mạn, Trần Thịnh và Hermione cám ơn các gia tinh về bữa ăn ngon khiến cả bọn
cảm động đến rơi nước mắt (mặc dù Trần Thịnh luôn làm vậy suốt mấy tháng nay,
họ vẫn cảm động phát khóc mỗi khi được Trần Thịnh cám ơn) và mời họ lại đến
bất kỳ lúc nào cũng được.
Đưa Hermione về ký túc xá của Gryffindor, Trần Thịnh cũng trở về tháp
Ravenclaw, hôm nay chiến đấu một chút thật là thư giản gân cốt, chưa kể khiến
hắn cũng nhận thức được một phần về cơ cấu sức mạnh của thế giới này. Nằm trên
giường tổng kết lại kinh nghiệm nhận được trong cuộc chiến, Trần Thịnh mơ màng
ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau như thường lệ chạy thể dục ở bên bờ hồ Đen, lần này Trần Thịnh có
thêm một người bạn đồng hành: Hermione. Cô bé hôm nay cũng dậy sớm, mặc một bộ
đồ vận động ra bờ hồ Đen cùng Trần Thịnh chạy bộ. Do là lần đầu tiên, lại là
nữ nên cũng khiến cô bé rất mệt, mồ hôi đầm đìa, còn Trần Thịnh thì do tập
cùng Hermione, chạy chậm lại cùng nàng nên trái lại thoải mái rất nhiều.
Tập xong thì hai người cùng trở lại lâu đài, rồi cùng đi ăn sáng. Cô nàng quả
thật là không thèm để ý người khác khi mà trực tiếp chạy qua bàn của Ravenclaw
ngồi cùng Trần Thịnh luôn. Các Ravenclaw cũng không để ý lắm, họ cũng rất nể
phục cô bé Gryffindor cực kỳ thông minh tài giỏi này.
Quan hệ của hai người từ sau vụ đêm hội Halloween trở nên vi diệu hơn rất
nhiều. Nếu như lúc trước cả hai càng giống như bạn học của nhau, thì hiện tại
tiếp cận thanh mai trúc mã hơn khi mà bắt đầu làm gì cũng cùng nhau cả. Lúc
trước chỉ là đi thư viện cùng nhau thì bây giờ là tập luyện buổi sáng cùng
nhau, dùng bữa cùng nhau, thậm chí ban đêm tập luyện tại phòng cần thiết cùng
nhau nữa. Trong khi Trần Thịnh luyện tập các loại bùa chú này nọ thì Hermione
thường xem sách, thỉnh thoảng cũng cùng Trần Thịnh luyện tập. Cô bé rất hiếu
kỳ về các kỹ năng Necromancer của Trần Thịnh, luôn đòi Trần Thịnh dạy, tuy
nhiên hắn không muốn biến cô bé thành một nữ Necromancer nên không dạy. Nữ
Druid hay nữ pháp sư thì còn có thể.
“Có lẽ sau này nên để nàng cùng Celena chỉ giáo lẫn nhau, cả hai cô nàng đều
là pháp sư hết. Nếu như thành công, hình như mình sẽ có một quân đoàn mỹ nữ
pháp sư à nha, Celena, Hermione, Fleur, Cho Chang…” – Trần Thịnh bắt đầu chảy
nước miếng. Ặc xấu hổ quá, bỏ qua cảnh này đi.
Có câu nói, yêu ai sẽ càng ngày càng giống người đó. Hiện tại Trần Thịnh với
Hermione là một ví dụ điển hình cho câu nói này. Cả hai bắt đầu không ngừng
tiến bộ trong mọi mặt: Hermione pháp lực và năng lực chiến đấu bắt đầu tăng
lên, Trần Thịnh thì tốc độ đọc sách của hắn cũng tăng đáng kể. Hầu như hai
người đều trở thành học trò giỏi và ngoan điển hình trong mắt các thầy cô,
luôn luôn ghi điểm cho nhà mình trong các tiết học. Tất nhiên môn độc dược vẫn
là lực bất tòng tâm.
Không biết nếu các thầy cô biết được hai đứa học trò cưng của họ hàng đêm vẫn
đến mười một giờ đêm mới về đến giường ngủ thì họ sẽ nghĩ gì nhỉ?
Đi đêm với Trần Thịnh suốt khiến Hermione cũng không còn cắn chặt chuyện vi
phạm nội quy của hai tên Harry và Ron nữa. Điều này cũng vô tình làm dịu đi
quan hệ của ba đứa nhóc. Ít nhất khi không có Trần Thịnh học cùng thì ba đứa
cũng có thể ngồi cùng nhau học được.
Mùa đông đã kéo đến, trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi
màu xám xịt và mặt hồ Đen se lại như tấm gương thép lạnh băng. Thời tiết khắc
nghiệt cũng không làm cho Trần Thịnh và Hermione từ bỏ chuyện tập luyện hàng
sáng của mình.
Mùa Quidditch đã đến, và Harry cũng bận túi bụi với những buổi tập của nó.
Hermione mặc dù chịu làm bạn với bọn nó, nhưng vẫn còn khá xa để cô nàng chịu
dò đáp án cho Harry và Ron như trong nguyên tác nên cả hai đứa nó lúc nào cũng
khổ ra mặt.
Trần Thịnh đôi lúc cũng quên mất mình đang có một chiếc đồng hồ chủ thần bị
biến dị trên tay khi mà cuộc sống học đường quá nhẹ nhàng khiến hắn quên mất
thời gian. Cũng vì vậy mà Trần Thịnh luôn giữ cho mình thật bận rộn để không
bao giờ quên mất mục đích của mình mà la cà lêu lổng.
Mặc dù Trần Thịnh bay rất tốt nhưng do hiện tại đội bóng nhà Ravenclaw vẫn
không thiếu người nên Trần Thịnh cũng không có lập tức vào đội ngay như Harry
Potter. Thay vào đó giáo sư Flitwich nói nhỏ với nó năm hai lập tức gia nhập
đội bóng để thay cho một đàn anh sẽ ra trường vào năm nay. Và thầy rất chờ
mong năm sau đội sẽ thi đấu khởi sắc hơn những năm qua. Trần Thịnh nghĩ nếu
như thầy biết năm sau sẽ có chuyện gì xảy ra chắc thầy sẽ không lạc quan như
bây giờ đâu.
Hôm nay là ngày cuối tuần và cả trường nhốn nháo chuẩn bị đi xem trận
Quidditch đầu tiên của năm nay giữa Gryffindor và Slytherin. Mười một giờ đúng
và gần như cả trường đều đổ ra sân bóng để quan sát trận cầu đầu tiên của cầu
thủ trẻ tuổi nhất trong một trăm năm qua ở Anh quốc. Trần Thịnh nhìn thấy cả
buổi ăn sáng Harry không ăn gì nhiều vì quá căng thẳng. Hắn chẳng hiểu nổi
thằng nhóc tố chất tâm lý yếu xìu như vậy mà lại thành công giết chết
Voldermort. Tính ra chúa tể hắc ám cũng đen thật.
Thực ra Trần Thịnh không định đi xem, nhưng sực nhớ đến lần này Harry Potter
sẽ suýt chết khi bị Quirrell yểm bùa lên cây chổi nên hắn mới cùng Hermione đi
ra sân bóng. Sau khi quan sát cả sân bóng và xác định được chỗ ngồi của
Quirrell rồi thì Trần Thịnh liền dắt tay Hermione đến gần chỗ đó ngồi xuống.
Đơn giản để lát nữa khỏi phải chạy xa thôi.
Bà Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà
đã cầm sẵn cây chổi. Khi tất cả các cầu thủ đã đứng chung quanh mình, bà Hooch
nói:
“Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật
đẹp!” – Trần Thịnh bĩu môi, Slytherin là đội rất thường chơi xấu, nói chơi đẹp
với đội họ chẳng khác nào là nước đổ đầu vịt, nói chỉ tốn nước bọt mà thôi. Dù
sao có ai bị treo giò không cho chơi nữa đâu mà phải lo cơ chứ?
Tiếng còi vang lên và trận đấu đã bắt đầu. Tiếng bình luận của Lee Jordan vang
lên: “Và ngay lập tức, Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle.
Chà, cô gái này quả là một Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ…” – tên
này đúng là ba hoa lắm chuyện thật. Cũng may giáo sư McGonagall ngồi ngay bên
cạnh đã lập tức nhắc nhở.
Sau một lần phạm lỗi nặng với Harry và một quả phạt đền, thì chuyện gì đến
cũng đến khi cây chổi của Harry bị chấn động và chao đảo dễ sợ như muốn hất
văng Harry té xuống. Trần Thịnh nhìn thấy cảnh này, liền nói với Hermione đang
ngồi bên cạnh hắn: “Hermione em đi lên khan đài cùng anh, đi đốt áo choàng của
Quirrell thôi. Hắn đang yểm bùa cây chổi của Harry đó.” – Hermione gật đầu rồi
cùng Trần Thịnh chạy đến phía sau chỗ ngồi của Quirrell. Một ngọn lửa phun ra
từ đầu đũa phép khiến áo choàng của Quirrell lập tức bắt lửa. Và chừng ba mươi
giây sau, một tiếng la oái vang lên, cây chổi của Harry cũng bình thường trở
lại. Cu cậu leo lên cây chổi và lao xuống đất như chim ưng săn mồi.