Thách Đấu


Người đăng: tbthinh

Đúng như dự đoán, chiều hôm đó chuyện Harry Potter chụp lấy quả cầu gợi nhớ
của Neville Longbottom và ngay lặp tức bị giáo sư McGonagall gọi đi đã truyền
khắp trường. Trần Thịnh cũng không thể không bội phục khả năng bà tám của các
cô cậu phù thủy nhỏ tuổi này, hoàn toàn chính là tin tức linh thông 24 giờ,
không gì là không biết.

Lúc ăn cơm tối Trần Thịnh nhìn thấy bên bàn Gryffindor nhóm của Harry và Ron
đang nói gì đó với nhóm của Malfoy, hắn liền biết tối nay sẽ có trò hay để
nhìn rồi. Vậy nên tối nay Trần Thịnh cũng quyết định đi đêm một bữa, vừa đúng
lúc hắn thực hành bùa tàng hình vừa học được trong sách luôn.

Tối hôm đó, Trần Thịnh ôm một quyển sách rồi tàng hình ra phòng truyền thống
ngồi sẵn ở đó, vừa chờ đợi vừa đọc sách. Đến tận gần mười hai giờ đêm, hắn mới
nghe tiếng cửa mở, và một nhóm bốn cái bóng đen tiếng vào phòng truyền thống.
Trần Thịnh cũng không chờ cho bọn Harry tìm thấy hắn, hắn đứng dậy lên tiếng:
“Các bạn bị lừa rồi! Malfoy đã báo cho thầy giám thị Filch, có lẽ hiện tại
thầy giám thị cùng với bà Norris đang chạy vội đến đây đấy.”

Cả bọn Harry giật bắn người khi nhìn thấy Trần Thịnh xuất hiện, nghe hắn nói
xong, Hermione lập tức nói: “Mình đã bảo các cậu rồi, hiện tại đã rõ chưa,
nhanh về ký túc xá thôi.” – đến nước này thì cả Ron và Harry đều đồng ý, nhưng
khi cả bọn định chuồn êm về ký túc xá thì tiếng của thầy giám thị Filch vang
lên:

“Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!” – cả
bọn lập tức cực kỳ hoảng sợ, năm đứa phóng chạy thật nhanh, chuồn êm về hướng
cánh cửa không có giọng nói của thầy Filch. Bọn nó vừa khuất thì thầy Filch
cũng đến phòng truyền thống.

Trần Thịnh thì thào với bốn đứa kia “Lối này!”. Cả bọn bò dọc một phòng triển
lãm dài chất đầy những bộ áo giáp. Giọng thầy giám thị ngày càng gần khiến
Neville bỗng dưng ré lên rồi té chạy, nhưng anh chàng bị trượt ngã, nó bám vội
lấy eo Ron và cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau trong
đêm tối đinh tai nhức óc đủ khiến cả lâu đàu thức dậy.

“CHẠY!” – Harry gào lên và cả năm đứa chạy tuôn ra khỏi phòng triển lãm, không
dám ngoái cổ lại dù chỉ một lần xem thầy giám thị có đuổi theo không. Chúng cứ
chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang. Trần Thịnh cứ yên tâm
chạy theo sau Harry, sẵn tiện giúp Neville chạy nhanh hơn cho khỏi lạc đàn.

Rốt cuộc bọn nó ngừng lại tại phòng học bùa mê, cách phòng truyền thống cả
dặm. Lúc này Hermione lại muốn răn dạy Harry và Ron nữa: “Malfoy nó lừa bạn!
Bạn thấy chưa? Nó không hề đến chỗ hẹn. Nó đã bắn tin cho thầy Filch nên thầy
mới biết có người trong phòng truyền thống. Nếu không có Trần thì bọn mình
tiêu rồi!” – Harry nghĩ Hermione nói đúng, nhưng bản chất ngang bướng khiến nó
không chịu thừa nhận sai lầm của mình với cô bé. “Thôi, đi nào, tụi mình phải
về tháp Gryffindor càng nhanh càng tốt!” – Harry nói.

Nhưng quán tính lịch sử thật mạnh, bọn nó vừa mới định đi thì con yêu tinh
Peeves xuất hiện. Nó nhìn cả bọn, vẻ mặt cực kỳ khoái trá và cười những tiếng
the thé. Trong khi Hermione định năn nỉ Peeves bỏ qua cho tụi nó thì Ron đã
nổi quạu xô nó sang một bên. Peeves lập tức rống to: “CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ! CÓ
HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ!”.

Có điều lần này có Trần Thịnh, vậy nên Peeves vừa hét hết câu thì Trần Thịnh
đã tung một bùa chú trói chặt nó và thuận tiện khóa miệng nó lại luôn. Sau đó
cả bọn chạy đến cuối hành lang và đâm đầu vào một cánh cửa bị khóa. Ron rên
rỉ: “Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi! Thế là xong!”.

Trần Thịnh khinh thường nói: “Giờ mới biết hối hận thì hơi muộn đấy Weasley.
Tránh ra xem, cậu có phải phù thủy không vậy? Cầm đũa phép để gõ trống à?” –
chỉ vào ổ khóa và hô lên Alohomora, cánh cửa mở toang ra và cả bọn chui vào
bên trong.

Bên kia cánh cửa, thầy Filch hỏi Peeves xem chúng đang ở đâu, có điều hiện tại
Peeves đang bị trúng bùa trói miệng của Trần Thịnh nên không nói năng được gì.
Cả bọn chỉ nghe tiếng Peeves bay vù qua và tiếng thầy Filch chửi rủa ngày càng
xa dần. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm, có điều Trần Thịnh đã nhìn thấy mục đích của
chuyện nó làm hôm nay.

Con chó ba đầu với ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm
chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ
những chiến răng nanh vàng khè.

“Anh bạn này không đánh răng bao lâu rồi vậy hả?” – Trần Thịnh vẫn còn tâm trí
đùa được trước khi lập tức đạp bọn nhóc văng ra khỏi căn phòng và hắn đóng sập
cửa lại ngay sau lưng chúng. Một lần nữa cả bọn lại chạy toét khói ngược lên
hành lang, chạy mét đến khi gặp chân dung Bà Béo trên tầng bảy.

“Hiện tại các cậu đã cảm thấy vui vẻ vì cái tinh thần ưa mạo hiểm và dũng cảm
của mình chưa hả Harry và Ron? Tôi hy vọng hai cậu sau này trước khi làm bất
kỳ chuyện gì hãy nhớ suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Và nhớ luôn là vì
muốn vi phạm nội quy trường mà hôm nay hai cậu suýt chút nữa chết, và kéo thêm
hai người khác suýt chết chung đấy!” – Trần Thịnh không hề khách khí trách
mắng hai tên trẻ trâu trước mặt. Sau đó mới chúc mọi người ngủ ngon rồi ếm bùa
tàng hình lên người bỏ đi.

Trở lại tháp Ravenclaw, nằm lên giường êm của mình rồi, Trần Thịnh bắt đầu kế
hoạch cho tương lai. Con chó ba đầu Flufy là một chiến lực khá tốt nếu có thể
thuần phục nó chiến đấu cho mình. Tất cả các giống chó đều có đặc tính trung
thành, dù cho nó có một đầu, ba đầu hay là trăm đầu đi chăng nữa, bản chất của
loài chó là trung thành với chủ. Vậy nên sẽ khá là khó khăn trong việc thu
phục nó từ tay của Hagrid.

Hiện tại vị trí nơi cất giữ hòn đá phù thủy đã rõ, giờ chỉ còn khó khăn làm
sao lấy nó ra khỏi tấm gương và thuyết phục được Dumbledore cho mình dùng nếu
như Nicolas Flamel không muốn dùng nó nữa chứ không phá hủy nó đi.

Trước mắt, Trần Thịnh hy vọng là hai cái tên trẻ trâu huyền thoại Harry Potter
và Ron Weasley đó sẽ phần nào rút ra được bài học từ chuyện đêm hôm trước cũng
như những lời nói của hắn. Nhưng có vẻ hắn đã lầm, khi mà sáng hôm sau Trần
Thịnh nhìn thấy hai cu cậu hoàn toàn phấn khởi thảo luận cái gì đó cùng nhau
suốt giờ ăn sáng, hắn liền biết những lời nói của mình hoàn toàn là nước đổ
đầu vịt rồi.

“Có vẻ, cứng đầu là đặc điểm chung của trẻ con phương Tây?” – Trần Thịnh có
chút buồn bực nghĩ thầm. Hắn không thể ngờ sau một chuyện nguy hiểm như vậy mà
hai tên đó vẫn còn có thể tràn đầy hung phấn mà thảo luận về thứ mà con chó
đang bảo vệ. Có lẽ, hai tên nhân vật chính chính là thứ “không não” trong
truyền thuyết chăng?

Tóm lại hiện tại Trần Thịnh cũng không rảnh mà quản hai tên đó, hắn đang có
một loạt kế hoạch cần thực hiện, và những thứ này đã ngốn hết phần lớn thời
gian của hắn nên hắn không thể đi lo chuyện bao đồng như hai tên chuyên gia
không làm bài tập về nhà kia. Còn Hermione là một tin tức cực tốt cho Trần
Thịnh khi mà sau vụ thách đấu nửa đêm đó thường hay tìm hắn bàn về chuyện học
hành.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #25