Chiếc Nón Phân Loại


Người đăng: tbthinh

Một giọng nói vang lên: “Tiến tới trước, lễ phân loại sắp bắt đầu.”. Giáo sư
McGonagall đã trở lại, mang theo lũ nhóc ra khỏi phòng, băng ngang hành lang,
xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước chân vào đại sảnh đường. Cả bọn
dừng lại trước chiếc ghế cao bốn chân có một chiếc nón phù thủy hình chop cũ
kỹ, te tua, vá víu khắp nơi và dơ cực kỳ.

Trong vài giây, mọi thứ đều im lặng, và bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng
toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng và nó bắt đầu hát:
Ờ nay ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các ngươi cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tùy thích
Không sao, ta đây chắp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Noi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm
Kết thúc bài hát, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay, cái nón nghiêng
mình chào bốn phương tám hướng rồi đừng yên.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay: “Khi ta
gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu:
Hannah Abbott!”

Yên lặng giây lát “Hufflepuff!” “San Bones!” “Hufflepuff!” “Terry Boot!”
“Ravenclaw!” “Mandy Brocklehurst!” “Ravenclaw!” “Lavender Brown!”
“Gryffindor!” “Millicent Bulstrode!” “Slytherin!” “Justin Finch – Fletchley!”
“Hufflepuff!” “Seam Finnigan!” “Gryffindor!” “Hermione Granger!” “Gryffindor!”
– Trần Thịnh nghe tiếng Ron nghiến răng trèo trẹo – “Có vẻ J.K Rowling đã đúng
khi nói bà không cảm thấy Ron sẽ đem lại hạnh phúc cho Hermione.” – Trần Thịnh
nghĩ thầm.

“Neville Longbottom!” “Gryffindor!” “Draco Malfoy!” “Slytherin!” – và thêm một
loạt các tên nữa, cho đến Harry Potter. Xung quanh nổi lên tiếng xì xầm bàn
tán. Và tất nhiên, sau một hồi do dự, chiếc nón đã đưa Harry về Gryffindor
trong tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy của nhà Gryffindor cùng tiếng la hét
“Chúng ta có Harry Potter rồi!” của anh em sinh đôi nhà Weasley.

Rốt cuộc cuối cùng là Trần Thịnh, Ron đã lết về nhà Gryffindor với vẻ mặt xanh
mét như tàu lá chuối. Còn Trần Thịnh sau khi được đọc tên cũng hít một hơi
bước đến đội chiếc nón lên đầu. Còn hồi hộp hay run thì không, dù sao cũng đã
tay dính máu quái vật hơn sáu tháng trời bên Diablo 2 rồi, còn sợ cái gì trong
trường hợp này, không chết được.

“Hừm, cậu nhóc, rất huyền bí, ta hoàn toàn không đọc được bất kỳ suy nghĩ gì
bên trong cậu, đây là lần đầu tiên trong cả cuộc đời ta gặp trường hợp này.
Thôi như vầy, cậu muốn vào nhà nào, cứ nói với ta, ta sẽ xếp cậu vào nhà đó!”
– Chiếc nón phân loại lên tiếng trong đầu nó. Do bảo mật nên chủ thần đã bảo
vệ trí nhớ của Trần Thịnh, cho dù Voldermort cũng không thể đọc được. Vậy nên
Trần Thịnh nghĩ, để cho thuận tiện thì nên vào nhà Gryffindor để dễ dàng theo
kịp tiến độ với nhóm của Harry. Tuy nhiên hắn đến đây là để học tập, vậy nên
vào nhà Ravenclaw có vẻ ổn hơn. Mà thôi kệ nó.

“Đâu cũng được, thôi thì vào nhà Ravenclaw vậy.” và thế là “Ravenclaw!”.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #21